Năm mười tuổi, ta lần đầu tiên gặp Tống Trạm ở ngự hoa viên.
Một cô gái nhỏ như cục bột nếp, vì một con thỏ mà khóc không ngừng. Mọi người trong hoàng cung vì nàng mà náo loạn cả lên, nàng là một đứa trẻ hư hỏng, không giống với tất cả những người mà ta từng tiếp xúc.
Nàng phát hiện ra ta, vốn là đôi mắt đẫm lệ, nàng chớp chớp mắt, đưa tay về phía ta: "Ca ca, bế."
Nàng dường như không hề đề phòng ai, trong hoàng cung nguy hiểm trùng trùng này, ta rất khó tin nàng có thể bình an lớn lên. Không biết từ lúc nào, lòng ta mềm đi một chút nhưng miệng vẫn không tha cho nàng.
"Vì một người mà làm náo loạn hoàng cung, thực sự không phải là phong thái mà một công chúa nên có."
Ta lên tiếng cảnh cáo, vốn là tốt bụng, nàng lại không biết ơn, còn đá ta một cước.
Tiểu nha đầu này, thật là không biết lý lẽ.
Ta không thèm chấp một tiểu nha đầu nhưng sau đó, nàng lại bám riết lấy ta.
Mỗi lần theo phụ thân vào cung bẩm chức, ta đều gặp nàng, nàng luôn gọi ta là "Này", lúc tức giận thì gọi ta là "Nghiêm Cẩn Ngọc", nàng thấy ta làm gì cũng theo khuôn phép nên muốn một mình sửa ta.
Nhưng con cái nhà họ Nghiêm từ nhỏ đã được trao cho trách nhiệm nặng nề, nào có thời gian chơi đùa với nàng. Công chúa chính là công chúa, hưởng bổng lộc của bách tính nhưng lại có thể kê cao gối không ưu sầu.
Danh tiếng của nhà họ Nghiêm ở kinh thành không tốt lắm, vì phụ thân quá ngay thẳng, ta ra ngoài khó tránh khỏi bị người ta khinh thường và chế giễu.
Năm mười bốn tuổi, ta bị người ta chặn ở trong ngõ, đánh cho một trận nhừ tử. Phụ thân không cho ta động thủ với người khác, bảo ta phải giữ phong thái quân tử, cho nên dù ta có thể đánh cho bọn chúng treo ngược lên mà đánh, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, mặc cho người ta ức hiếp.
Hôm đó, Tống Trạm đi ngang qua đầu ngõ, vô tình liếc mắt nhìn thấy ta, thấy ta rồi lại thản nhiên quay đầu đi, lúc đó nàng đã lớn thành một thiếu nữ xinh đẹp, yêu kiều động lòng người, ở kinh thành không thiếu những thiếu niên chờ nàng đến tuổi cập kê.
Ta biết, nàng không phải là không cứu ta, mà là muốn giữ thể diện cho ta.
Ta vốn tưởng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, sau đó kinh thành xảy ra một chuyện lớn, Tống Trạm đánh công tử của Hầu phủ và mấy nhà khác, đánh đến mức phải mời từng vị lang trung đến nắn xương, ta giật mình, mấy người đó chính là những kẻ đã chặn ta ở trong ngõ, không sót một ai.
Danh tiếng của Tống Trạm hoàn toàn bị hủy hoại, trong một thời gian, nàng trở thành ác nữ mà mọi người đều sợ hãi.
Sau đó ta tìm nàng, hỏi tại sao, nàng khinh thường nhìn ta: "Thấy bọn chúng không vừa mắt, đánh thì đánh thôi, còn cần lý do sao?"
Nàng giống như một con nhím xù lông, toàn thân đều là gai.
Sau đó, ta dần dần lớn lên vào triều làm quan.
Vài công tử kia dường như rất hận Tống Trạm, lúc thì công khai, lúc thì ngấm ngầm làm nhục nàng, ta đã âm thầm dùng một số thủ đoạn để đối phó với bọn chúng nhưng không ngăn được sự trả thù công khai của Tống Trạm, thậm chí có mấy lần còn suýt lấy mạng bọn chúng.
Thực ra nàng không cần ra tay, ta có thể làm.
Ta nhiều lần khuyên can nhưng đều bị nàng trừng mắt nhìn lạnh lùng.
"Nghiêm Cẩn Ngọc, chuyện này liên quan gì đến ngươi?" Nàng luôn cười hỏi ta.
"Thánh thượng vì chuyện hôn sự của công chúa mà lo lắng đã lâu, chẳng lẽ công chúa không quan tâm đ ến danh tiếng của mình sao?" Ta cau mày, có chút tức giận vì nàng không biết tốt xấu.
Tống Trạm nghe xong, ồ lên một tiếng: "Hay là ngươi cưới ta?"
Nàng nói như đùa nhưng trong lòng ta lại khẽ động.