Đại tiểu thư đưa Sở Phàm vào phòng, bảo hắn ngồi xuống ghế. Còn nàng thì ra ngoài phòng khác lấy nước trà đem vào, sau đó ngồi bên cạnh Sở Phàm, nói:
- Tiểu Sở, tôi đã sớm nghĩ bớt chút thời gian đưa anh đến khu thương mại Lam Cảnh xem xét một chút. Lần trước nghe anh nói mấy vấn đề liên quan đến khu này, tôi đã muốn tự mình thảo luận với anh về vấn đề này rồi.
- Đại tiểu thư, thật ra ngày hôm qua tôi, ách, không phải, giờ đã là mười hai giờ đêm, coi như là hôm trước đi. Hôm trước tôi có đến điểm giao dịch của khu Lam Cảnh ở tòa nhà Phú Lệ, biết được một chút tình huống, từ đó tôi cũng phát hiện ra một số vấn đề, cũng đang muốn trao đổi với đại tiểu thư.
Sở Phàm nói.
Đại tiểu thư nghe thấy vậy trong lòng thấy vui vẻ, nói:
- Hay lắm, anh thử nói ý tưởng của anh ra xem nào.
- Tôi đến tòa nhà Phú Lệ, xem xét điểm giao dịch của khu Lam Cảnh và cả những công ty khác nữa, tôi mới thấy rằng tình hình của các khu đều không khác nhau lắm, đều là người đến xem nhiều nhưng người mua lại ít. Vì sao lại như vậy?
Sở Phàm dừng một chút, hỏi.
Đại tiểu thư nghe thấy vậy, đôi mắt long lanh như nước mùa thu nhìn Sở Phàm, ý muốn bảo Sở Phàm tiếp tục nói.
- Nếu nói là do người dân không muốn mua nhà, vậy bọn họ đến khu trung tâm môi giới địa ốc xem phòng làm gì? Lại còn không hề biết chán, mỗi ngày đều đến xem nhiều như vậy, đó là vì sao??
Sở Phàm nhìn vào đôi mắt trong veo của đại tiểu thư, nói từng chữ một:
- Đó là vì những người dân này đều đang có thái độ chờ đợi!
- Bọn họ ngày nào cũng đến xem sự thay đổi của các điểm giao dịch, chờ đợi một công ty bất động sản nào đó giảm giá, đợi cho giá phòng đã thấp như ý muốn của bọn họ thì họ sẽ tung tiền ra mua phòng ngay.
Sở Phàm nói.
- Nhưng giá phòng hiện tại không thể giảm được nữa. Hơn nữa, biết đâu giá phòng lại giống như thời tiết ấm dần, tăng lên nhanh chóng.
Đại tiểu thư trầm ngâm nói.
- Đúng!
Sở Phàm vỗ đùi, lớn tiếng nói.
- Vậy thì phải làm thế nào? Nếu nói giá phòng tăng cao thì người dân lại càng không mua sao?
Đại tiểu thư hỏi.
- Vậy mới nói bây giờ chính là lúc tốt nhất để bán. Lúc này có một nhà phân phối khai thác nhanh tay là có thể giành được thị trường, từ đó thắng được thị trường.
Sở Phàm trầm giọng nói.
Đại tiểu thư suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Tiểu Sở, anh có thể nói rõ hơn không? Làm sao giành được thị trường?
- Đại tiểu thư, việc chúng ta cần làm bây giờ chính là quảng cáo về mọi mặt, nhất định phải nhanh. Phải nhanh chóng quảng cáo đến toàn bộ thành phố này, đặc biệt là khu Lam Cảnh, tức là khu phía tây.
Sở Phàm đang cao hứng, bởi vậy nên nói tiếp:
- Những tin quảng cáo tung ra chính là làm cho những người muốn mua phòng nhưng lại giữ thái độ chờ thời có cảm giác gấp gáp, chắc chắn họ sẽ đến mua. Họ sẽ không chờ đến lúc tăng giá rồi mới đi mua đâu.
- Nhưng mà vấn đề là sau khi trải qua cuộc khủng hoảng tài chỉnh thì giới bất động sản cả nước đã chết đứng chết ngồi rồi. Lúc này mà loan truyền tin tức là bất động sản sắp tăng giá, anh có cho rằng người dân sẽ có thể tin tưởng không?
Đại tiểu thư hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
- Cho nên, việc tuyên truyền này cũng cần đến thủ đoạn và kỹ xảo nữa. Hơn nữa, việc tăng giá nhà đất cũng không phải là giả, không đầy một tháng nữa, giá nhà đất sẽ tăng trở lại. Khủng hoảng tài chính tuy có ảnh hưởng không nhỏ đến tình hình bất động sản trên khắp thế giới, ở nước ta cũng không ngoại lệ. Nhưng loại ảnh hưởng này là rất ít, giá nhà đất chắc chắn sẽ tăng trở lại, hơn thế còn tăng cao hơn trước.
Sở Phàm tự tin nói.
Đại tiểu thư gật gật đầu. Giá nhà đất sẽ tăng, nhiều người trong công ty cũng đã nói qua ý kiến này. Kết quả phân tích cùng với điều Sở Phàm nói cũng không khác nhau, đều cho rằng giá nhà đất sắp tới sẽ tăng lên. Nhưng vẫn còn một vấn đề làm đại tiểu thư thấy đau đầu. Đó là làm sao đem việc này truyền ra ngoài, hơn nữa còn khiến cho dân chúng tin tưởng đây?
- Theo như anh nói thì bây giờ là lúc tốt nhất để tiêu thụ nhà đất. Nhưng tôi chưa có phương pháp gì để tiêu thụ cả, hơn nữa, làm sao để truyền được cái tin giá nhà đất sắp tăng lên này ra ngoài, lại còn khiến cho mọi người tin tưởng, tạo cho bọn họ cảm giác gấp gáp phải mua nhà?
Đại tiểu thư đưa ra những nghi hoặc trong lòng.
- Giá cả!
Sở Phàm thản nhiên nói hai chữ.
- Giá cả?
Đại tiểu thư có vẻ vẫn chưa hiểu.
- Theo như tôi biết, hiện giờ mỗi mét vuông nhà đất khu Lam Cảnh có giá 14.000 đồng. Vậy thì quảng cáo rằng giá mỗi mét vuông đất ở khu này là 15.000 đồng, hơn nữa còn làm một bảng so sánh. Hôm qua giá chỉ là 14.000/ mét vuông, hôm nay đã lên 15.000, vậy thì ngày mai tăng lên bao nhiêu? Tôi nghĩ, tất cả mọi người đều sẽ tính toán như vậy.
Sở Phàm thản nhiên nói.
Đại tiểu thư nghe xong trợn mắt, hỏi:
- 14.000 một mét vuông còn chẳng ai mua, giờ lại tăng thêm một ngàn, sẽ có người mua sao?
- Chỉ cần quảng cáo cho mọi người thấy được đây là chỗ có giá trị thì sẽ có người mua. Không phải nhiều mà là rất nhiều đấy. Tôi đã tham khảo các hạng mục của khu này, cả bản quy hoạch thiết kế, cả điều kiện bốn phía. 14.000 một mét vuông, cái giá này chỉ mới vừa đúng giá, không lỗ nhưng cũng chẳng có lãi. Có lẽ một số ít người thấy trong một đêm mà giá mỗi mét vuông khu Lam Cảnh đã tăng từ 14.000 lên 15.000 là lạ, như vậy chúng ta phải chuẩn bị một số thông tin khiến bọn họ chấp nhận điều đó.
Sở Phàm giải thích.
Đại tiểu thư càng nghe càng hứng thú, vội hỏi:
- Anh thử cho ví dụ đi?
- Đầu tiên, việc giới thiệu cho khu Lam Cảnh phải thay đổi, giới thiệu phải đề cập đến kiến trúc của khu Lam Cảnh, lấy chủ đề tự nhiên hài hòa với con người, phải xoay quanh sự thống nhất giữa thiết kế bên trong cùng môi trường bên ngoài, công trình thống nhất với tự nhiên, tính năng sử dụng kết hợp với môi trường, bài trí gắn liền với khả năng sử dụng, môi trường xung quanh hài hòa với con người, phải lấy năm nguyên tắc chính này là nội dung quảng cáo. Nổi bật hơn là khu Lam Cảnh này có đặc điểm trong vườn có vườn, ngoài cảnh có cảnh, hơn nữa, Lam Cảnh có hồ bao quanh cả hai phía Bắc Nam, tạo thành các tòa nhà như trên mặt nước. Những điều này nhất định phải nói ra. Người mua nhà bây giờ không phải chỉ vì để ở, mà còn là để thưởng thức cảnh vật nữa. Thứ hai, điều chỉnh giá nhà khu này từ trả trước 60 vạn, mỗi tháng trả 7.000 thành trả trước 40 vạn, mỗi tháng trả 9.000. Cho phép sử dụng nhiều cách trả tiền, trả trực tiếp, vay ngân hàng, …. Thứ ba, điều này rất quan trọng, tôi xem bên trong khu Lam Cảnh không có nhà trẻ, mà xung quanh khu này, nhà trẻ gần nhất cũng mất đến một giờ chạy xe, rất xa. Vì vậy, những gia đình vợ chồng có con nhỏ mà phải đi làm vẫn băn khoăn. Nếu khu Lam Cảnh mà có một nhà trẻ cao cấp, như vậy những cặp vợ chồng có con nhỏ có thể gửi con vào nhà trẻ, cha mẹ chúng cũng yên tâm hơn.
Sở Phàm nhấp một ngụm trà, nói tiếp:
- Khai thác cơ hội mua nhà là cùng tương hỗ với người mua. Nếu như biết suy nghĩ vì người mua như thế thì lại càng có thể tác động đến tâm lý của họ.
- Tiểu Sở, anh nói rất đúng. Tôi đã ghi lại toàn bộ nội dung anh nói!
Đại tiểu thư đặt trên đùi một quyển sổ cùng với cây bút, nói.
- Còn nữa, tôi đề nghị nên để điểm giao dịch khu Lam Cảnh ở bên trong khu Lam Cảnh. Mà điểm giao dịch nhất định phải được trang trí đẹp đẽ, lộng lẫy. Việc xây dựng điểm giao dịch này phải thật nhanh, cho dù đắt gấp đôi cũng được, trong ba ngày phải hoàn thành!
Sở Phàm nói tiếp:
- Khu Lam Cảnh này dù là thiết kế hay môi trường xung quanh đều là tốt nhất. Điểm giao dịch đặt tại bên trong khu có thể khiến cho người đến xem nhà cảm nhận được giá trị của khu nhà, thấy được cái giá 15.000 một mét vuông là đáng, rất xứng đáng!
- Ý kiến này cũng rất hay, tôi cũng đang nghĩ về vấn đề này, về việc đặt điểm giao dịch bên trong khu Lam Cảnh thì không khó, có thể trực tiếp điều tra tình hình hoạt động của các tiểu khu luôn.
Đại tiểu thư nói.
- Vậy thì tốt rồi. Sau khi điểm giao dịch mới được thành lập, công ty có thể cung cấp những tuyến xe miễn phí để tới đó, tận dụng mọi khía cạnh để gia tăng thêm tính nhân bản vào dịch vụ của mình. Tôi nghĩ, dựa vào chiêu bài này công ty Quốc Cảnh có bán toàn bộ khu Lam Cảnh cũng không khó.
Sở Phàm khẳng định nói.
- Tiểu Sở, anh phân tích từng vấn đề thật là quá giỏi. Ý tưởng cũng toàn diện, nghe xong khiến cho người ta có cảm giác hiểu ra nhiều điều. Vậy việc tiêu thụ khu Lam Cảnh lần này anh có đồng ý giúp đỡ bên cạnh tôi không?
Đại tiểu thư chớp chớp mắt, hỏi.
Sở Phàm nhìn khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn hoàn mỹ vạn phần của đại tiểu thư, nói:
- Bên cạnh đại tiểu thư có nhiều người như vậy, chỉ sợ đại tiểu thư không dùng được tôi thôi.
- Những người bên cạnh tôi thì nói làm gì, nếu mà giỏi như thế thì đã không để tình trạng hai tháng mới bán được hơn trăm căn phòng. Thật là tức chết đi được!
Đại tiểu thư nói xong, đôi mắt long lanh lại nhìn vào Sở Phàm, nói:
- Tiểu Sở, chẳng lẽ anh không muốn giúp tôi?
- Muốn chứ, muốn chứ. Chẳng lẽ đại tiểu thư không hiểu lòng tôi?
Sở Phàm nhìn đôi mắt u oán của Đại tiểu thư, cảm thấy trái tim mình cũng tan nát.
- Hừ, tâm ý của anh không nói ra thì ai biết được?
Đại tiểu thư hừ một tiếng, tuy nhiên trên mặt lại lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ. Sở Phàm giật mình, lời này đại tiểu thư nói ra hình như có chút thâm ý, khiến cho người ta nghe xong có cảm giác …. Haizz, không nói rõ được!
Sở Phàm nhìn đại tiểu thư cười, trong lòng lại thấy lo lắng, hắn âm thầm quyết định, về sau nhất định phải làm đại tiểu thư cười, luôn luôn nở nụ cười xinh đẹp như vậy.
Đêm đã khuya, Sở Phàm và Đại tiểu thư cô nam quả nữ ở chung một phòng, mà lại là phòng của đại tiểu thư, điều này khiến cho người ta cảm thấy khó tin. Nếu cho nhị tiểu thư hoặc dì Mi nhìn thấy, nhất định sẽ rất ngạc nhiên cho mà xem.
Nhưng lúc này, Sở Phàm và Đại tiểu thư vẫn đang vô tư thoái mái nói chuyện, luôn luôn có những nụ cười hiểu ý. Tất cả nhìn qua đều cực kì ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến người ta không đành lòng đi đến quấy rầy!
Để cho Sở Phàm và đại tiểu thư hưởng thụ sự tĩnh lặng ban đêm.