- Ý nghĩa của cuộc sống là ở chỗ hưởng thụ. Cứ lo chuyện này lo chuyện kia thì rốt cuộc cô sống cũng mệt mỏi phiền hà. Socrates trước khi chết còn thong dong tự nhiên. Tôi tuy không có vĩ đại như Socrates, nhưng cũng phải học tập tinh thần của bậc vĩ nhân chứ. Hơn nữa, vấn đề của tôi cũng có nghiêm trọng đến mức chết người đâu mà phải lo nhiều.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Đừng có nói lắm thế nữa, khéo không đêm nay anh vừa nói vừa cười, ngày mai đã trong nhà giam rồi.
Lạc Nhã Hân biết kết quả thẩm vấn của cảnh sát là rất có lợi cho Sở Phàm. Nhưng cô cũng không nói ra được, mà phải đe dọa hắn một chút. Thái độ kiểu trời có sập xuống cũng chả sợ của hắn khiến cô cũng khá bực mình mà không phát tiết ra được.
- Ngày mai á? Ngày mai là giá đất trên thế giới tăng vọt lên đấy. Bởi vì ngày mai tràn ngập hi vọng, cho nên tôi đúng là nên mỉm cười chào đón ngày mai.
Sở Phàm cười cười, nói tiếp:
- Hơn nữa, chắc chắn tôi sẽ không phải ngồi tù.
- Vì sao anh lại tự tin như thế?
Lạc Nhã Hân hỏi.
- Chẹp, vụ việc ở quán bar Lam Điều chỉ là vụ ẩu đả xôxát lẫn nhau. Không có chứng cớ cho rằng việc tôi đánh gẫy hai chân của Lâm Phong là hành động cố ý hành hung người khác, cho nên dù có kiện đến ra tòa thì tôi cũng chẳng đến nỗi thất thế. Hơn nữa, Lâm Phong sẽ không tố cáo để tôi phải ngồi tù đâu. Loại người như hắn theo sự tính toán của tôi thì nhất cử nhất động đều không nằm ngoài dự đoán.
Sở Phàm tự tin nói.
- Tôi không hiểu!
Lạc Nhã Hân lạnh lùng nói.
- Không hiểu á? Cô nói không hiểu nghĩa là không hiểu vì sao mà Lâm Phong lại không muốn tôi ngồi tù chứ gì?
- Tôi định đến báo cho anh biết, kết quả thẩm vấn của cảnh sát điều tra rất có lợi đối với anh. Tôi nghĩ nếu theo như lời anh nói thì chắc anh sẽ không việc gì đâu.
- Cảm cô em. Tôi đang nghĩ là về sau chúng ta nên họp tác nhiều hơn. Không giấu gì cô, tôi rất thích hợp tác với người đẹp, đặc biệt là người đẹp băng giá như sếp Lạc đây.
- Anh thích làm việc với người đẹp. Nhưng tôi thì cũng thích làm việc với mấy gã đẹp trai. Đáng tiếc, anh không nằm trong phạm vi cần quan tâm.