Giọng Lâm Hiểu Tình lè nhè như say từ đầu kia truyền lại.
Sở Phàm nhướng mày, nói:
- Anh là Sở Phàm, em đang ở đâu thế? Có phải đi uống rượu hay không?
- Là, là anh à. Anh làm gì có thời gian quan, quan tâm tới tôi? Tôi không cần anh lo, anh đi mà quản mấy cô kia đi.
Lâm Hiểu Tình nói năng lộn xộn.
- Hiểu Tình, em làm sao vậy? Em đang ở đâu? Em đi một mình sao? Sở Phàm nghe không hiểu nổi Lâm Hiểu Tình đang nói cái gì, đành phải hỏi như vậy.
- Tôi, tôi mới không thèm đi một mình. Bên cạnh tôi có rất nhiều đàn ông đang muốn uống, uống rượu với tôi, tôi sẽ cùng họ uống, uống. Một mình tôi sẽ cho bọn họ say hết, ha ha.
Lâm Hiểu Tình cười mang theo một tia chua xót. Sở Phàm nghe thấy thầm lo lắng cho cô. Bởi vì hắn nghe trong điện thoại có mấy tiếng nói của đàn ông:
- Người đẹp, đến đây uống một ly nhé?
- Người đẹp ơi, mấy anh em tôi lại mời cô một ly nữa, được không?
- Không, không uống, tôi còn đang nói chuyện điện thoại!
Lâm Hiểu Tình tiếp tục nói:
- Anh, anh đi làm việc của mình đi. Anh không cần lo cho tôi. Tôi biết trong lòng anh chỉ coi tôi là bạn bình thường. Không, mà có khi anh còn không thèm coi tôi là bạn ý chứ.
- Hiểu Tình, đêm nay em làm sao vậy? Em nghĩ đi đâu vậy chứ? Nói cho anh biết em đang ở đâu đi. Anh muốn đến tìm em có được không?
Sở Phàm khẩn khoản nói.
- Anh, anh tới làm gì?
Lâm Hiểu Tình hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Anh, anh có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.
Sở Phàm nói.
- Chuyện gì quan trọng? Anh, anh nói qua điện thoại luôn đi.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Không được, chuyện quan trọng này phải nói trực tiếp mới được. Sở Phàm kiên quyết nói.
Sở Phàm khi thấy Lâm Hiểu Tinh, tóc tai cô tán loạn, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén rượu. Khuôn mặt trái xoan của mình đỏ bừng, chiếc miệng anh đào nhó nhắn nhếch lên. Thân hình nhìn qua đã thấy gợi cảm quyển rũ dị thường, lúc này hiển nhiên là khiến cho đàn ông động tâm, bởi vì cô đà uống say.
Sở Phàm còn nhìn thấy có bốn người đàn ông đang vây quanh Lâm Hiểu Tình. Cả đám trong mắt đều toát lên vẻ tham lam, giống như là đang nhìn con mồi của mình vậy.
Sở Phàm lập tức đi tới, trong mắt hàn quang nhè nhẹ toát ra.