Giờ phút này Sở Phàm và dì Mi ôm chặt nhau mà ngủ. Hai người không nhúc nhích, chỉ có điều trên mặt bọn họ thể hiện cảm giác thật thoải mái, dường như là đang hưởng thụ thời khắc đầy tuyệt vời này. Đúng vậy, bọn họ đang hưởng thụ, hưởng thụ lẫn nhau, thân thể dung hợp lại cùng một chỗ, cái loại cảm giác này thật tuyệt vời. Hóa ra phía dưới của Sở Phàm và phía dưới của dì Mi vẫn còn chưa tách ra, vẫn là đang cùng gắn liền một chỗ. Tuy nhiên Sở Phàm và dì Mi đều không muốn cử động, rõ ràng bọn họ cứ như vậy ôm nhau mà ngủ. Lúc này bọn họ phát hiện ra như vậy cũng rất thoải mái, cũng là một loại tình thú rất mỹ diệu. - Mấy giờ rồi?
Dì Mi đột nhiên hỏi. Sở Phàm cầm lấy điện thoại di động trên bàn thấy bây giờ đã gần 6h sáng. Hắn đáp:
-Sáu giờ! -Ôi, đã sáu giờ rồi à? Thật nhanh quá! Tiểu Sở, anh không thể nằm ở trong này thêm nữa. Để Tiêm Tiêm và Tiểu Vân bọn nó nhìn thấy được sẽ không hay lắm đâu!
Dì Mi nói. -Nhưng mà anh khống muốn rời khỏi em!
Sở Phàm có vẻ lưu luyến không muốn rời. -Đồ ngốc, không phải là đang còn có tối nay sao?
Dì Mi nũng nịu nói. -Đúng vậy, còn đêm nay nữa cơ mà.
Sỡ Phàm nói xong dùng sức co dúm người lại. "Ối!" dì Mi kêu to một tiếng, cô thở hổn hển nói:
-Được rồi, để dành sức lực lại cho tối nay đi, được không? -Nhưng mà hiện tại anh như thế này thì làm sao bây giờ?
Sở Phàm nhìn mình đang như cái cột trụ, không kìm được hỏi. -Ghét anh thật. Thật là oan gia của em mà. Để em dùng miệng giúp anh giải quyết đi!
Dì Mi nói xong cúi người xuống. -Mi, em thật tốt!
Xong việc Sở Phàm ôm dì Mi nói. -Đi nhanh lên. Quay về phòng anh để nghỉ ngơi một chút đi. Đêm nay đã làm anh mệt muốn chết rồi đấy. Nhưng ai bảo anh dũng mãnh đến như vậy, người ta cũng còn chịu không nổi nữa đây!
Dì Mi nũng nịu nói. -Mi, anh còn chưa mệt đâu. Anh quay trở lại phòng đây. Mi, em cũng nghỉ ngơi đi nhé!
Sở Phàm nói xong xuống giường mặc quần áo. -Vâng. Em biết rồi!
Dì Mi nói. Sở Phàm mặc quần áo xong cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi của dì Mi. Hai tay giữ lại bàn tay đang muốn cào cấu của dì Mi, lúc sau mới chịu rời đi với nụ cười dâm đãng trên mặt. Lúc Sở Phàm đi ra thì trên hành lang không có một bóng người. Hắn vội vàng quay lại phòng 1085 của mình, tất cả quá trình đều không bị ai phát giác ra cả. Sở Phàm trở lại phòng lười biếng duỗi lưng một cái, sau đó cả người ngã nằm xuống tấm nệm mềm mại trên giường. Từ tối hôm qua đến rạng sáng hôm nay có thể nói hắn đã sống trong những thời khắc kích thích cực điểm. Có đánh chết hắn cũng không thể tin được dì Mi xinh đẹp thành thục lại chủ động gọi hắn vào trong phòng, sau đó nhờ thân thể của dì Mi mà hẳn đã trở thành một người đàn ông chân chính. Thân thể dì Mi không thể chê vào đâu được, tuyệt vời, thoải mái. thỏa sức phóng túng. Hơn nữa công phu trên giường của dì Mi vô cùng mãnh liệt làm Sở Phàm say mê, đắm chìm thật sâu trong thân thể gợi cảm ấy. Từ tối qua đến bây giờ, Sở Phàm đã nhận lễ rửa tội củadì Mi không ít hơn tám lần rồi. Sở Phàm thấy hiện tại vừa mới sáu giờ, còn thêm chút thời gian nữa trời mới sáng hẳn, vì thế hắn nằm xuống ngủ liền. Có lẽ là liên tục chiến đấu hăng hái đã làm Sở Phàm có phần mệt mỏi, chính xác ra là hắn có cảm giác hai chân cứ nhũn ra như bún. Bởi vậy hắn nhắm mắt lại là lập tức chìm vào trong giấc ngủ luôn, không chừng trong giấc mộng còn đi theo hẹn hò với dì Mi nữa. Sở Phàm cũng không biết ngủ đến khi nào, cho đến khi bị một loạt chuông cửa dồn dập thì hắn mới tỉnh dậy. Hắn mắt nhắm mắt mở cầm lấy điện thoại di động, ặc, không ngờ là có nhiều cuộc gọi nhỡ đến thế, toàn là các cuộc gọi của đại tiểu thư và nhị tiểu thư. Nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ 50 phút. Hắn vội vàng rời khỏi giường, lấy vội quần áo vừa mặc vừa chạy đi ra mở cửa. Cánh cửa mở ra rõ ràng nhìn thấy đại tiểu thư, nhị tiểu thư các cô đang đứng ở trước cửa. Nhị tiểu thư nhìn thấy gã đứng sau cánh cửa mở ra oán giận chì chiết:
-Anh thật là cái đồ lười. Anh cũng không xem mấy giờ rồi mà vẫn còn ngái ngủ. Tiếp tục vào phòng mà ngủ nữa đi! -Tiểu Vân, Tiểu Sở mấy ngày nay vì chuyện khu thương mại Lam cảnh đã làm lụng vất vả quá mức cho nên tinh thần mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng không có gì đáng trách mà.
Đại tiểu thư ở bên nói. Sở Phàm nghe vậy thấy rất cảm động trong lòng. Đại tiểu thư thật sự là con người rất thiện lương, lại là người phụ nữ am hiểu ý tứ suy nghĩ của người khác. Sở Phàm không thấy dì Mi, vì thế không kìm nổi hỏi:
-Dì Mi đâu? -Dì Mi cũng vừa tỉnh, đang ở trong phòng rửa mặt. Anh không còn chạy nhanh mà rửa mặt đi!
Trầm Mộng Lâm ở bên nói. -Được rồi.
Sở Phàm nói xong liền chạy nhanh đến phòng tắm điđánh răng rửa mặt liền. Lúc Sở Phàm đã xong vệ sinh cá nhân thì dì Mi cũng đã ở ngoài cửa chờ hắn. Nhìn thấy dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc cùng với dáng người khêu gợi đằm thắm của dì Mi, Sở Phàm không kìm được nhớ tới tối hôm qua đã liên tục phá thành đoạt lũy. Nghĩ đến vậy, phía dưới của thân thể hắn bắt đầu lại phản ứng mãnh liệt, lúc này đây hắn thật muốn cùng dì Mi ôn lại cảm giác kích thích dữ dội tối hôm qua. Dì Mi nhìn thấy Sở Phàm thì sắc mặt cô bất đầu hơiửng đỏ, nhìn qua dường như có vẻ thẹn thùng, sắc mặt nhìn qua càng thêm rực rỡ. Từ thân thể thành thục của cô tản mát ra độ chín muồi càng thêm phần quyến rũ. Cùng Sở Phàm trải qua một đêm triền miên, thân thể dì Mi càng thêm phần thướt tha đằm thắm, toàn thân tản mát ra một khí tức cực hấp dẫn người khác phái. Đây chính là một đặc tính đặc biệt trong thân thể trưởng thành của người thiếu phụ. Trải qua một đêm được người đàn ông chăm sóc là thân thể cô lại càng tỏa ra vẻ thành thục, quyến rũ, gợi cảm hơn. -Đi thôi, chúng ta đi trả phòng thôi nào.
Đại tiểu thư nói. -Tiểu Ngốc Ngốc, hôm nay anh làm sao mà trông cứ như người sắp chết vậy hả?
Nhị tiểu thư chuyển hướng sang dì Mi và nói:
-Dì Mi cũng thế nữa. -Có thể tối hôm qua uống hơi nhiều rượu, lúc đó không có cảm giác gì, nhưng khi nằm xuống cảm thấy đầu nặng ngay, không nghĩ là lại ngủ lâu như vậy.
Dì Mi không chút hoang mang nói. - Tiểu Sở tối hôm qua cũng thay chị uống nhiều rượu lắm. Nhưng mà tối hôm qua tôi say, có phải là anh đưa tôi vào phòng không? Cảm ơn anh nhé!
Đại tiểu thư nhìn Sở Phàm nói. - Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Tối hôm qua vui hơi quá mức, cho nên mặc dù là uống say cũng là cơn say hiếm có.
Sở Phàm cười nói. Sở Phàm chờ đoàn người xuống tầng trả phòng, sau đó lái ô tô chạy về biệt thự Lam Hải. Dì Mi ngồi xe Sở Phàm, đại tiểu thư và nhị tiểu thư ngồi cùng một xe, một xe nữa là Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ. Sở Phàm cố ý đợi xe của đại tiểu thư, Trầm Mộng Lâm các cô chạy đi trước, sau đó hắn vội vã ôm lấy dì Mi vào trong lòng mình và nói:
-Mi, nhìn thấy em anh lại nhịn không được nữa rồi. -Đáng ghét quá, còn có nhiều người xung quanh đây mà.
Dì Mi trên khuôn mặt ửng hồng nhưng thân thể của cô nép nằm trong vòng tay ôm ấp của Sở Phàm. Sở Phàm hôn một cái thật mạnh trên mặt cô, tiếp tục lại sờ soạng thân thể quyến rũ của dì Mi lần nữa, mưu toan lấy việc này để giảm bớt lửa dục trong lòng mặc dù biết là cứ như thế này thì lửa dục lại càng bừng lên khó chịu hơn thôi. Dì Mi cũng cảm giác cực rõ ràng sự phản ứng trên người Sở Phàm, khuôn mặt như ngọc của có càng thêm nhuận đỏ. Cô khẽ gắt một tiếng:
- Đồ bại hoại, anh không biết mệt sao? Ngoan nào, không phải là còn có đêm nay sao? Mau lái xe nhanh lên bằng không không theo kịp Tiêm Tiêm giờ!
Dì Mi nói xong liền tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Sở Phàm. -Ừ
Sở Phàm nói xong mới chịu lái xe đuổi theo đại tiểu thư. -Tiểu Sở, anh còn nhớ hôm đó em đã nói cùng anh, nhờ anh làm vệ sĩ hộ tống giúp cho một người bạn nữa không?
Dì Mi hỏi? -Ừ, nhớ rõ, làm sao vậy?
Sở Phàm nói. -Mai em phải đi rồi cho nên hôm nay em hẹn gặp cô ấy, sau đó dẫn anh đến cùng cô ấy gặp mặt lẫn nhau, cùng lưu lại cách thức liên hệ để sau này đến lúc cô ta tìm anh thì anh phải hộ tống giúp cô ấy vài ngày nhé?
Dì Mi nói. -Ừ, được rồi, dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng.
Sở Phàm nói. -Thật sự là cảm ơn anh!
Dì Mi mỉm cười. -Phải cảm ơn thật sự nghe chưa, mà phải dùng hành động thực tế đấy.
Sở Phàm nói xong liếc mắt một cái nhìn bộ ngực to săn chắc của dì Mi, vẻ mặt cười xấu xa nói. -Hừ, thật đáng ghét, biết ngay đầu óc của anh toàn là mấy cái tư tưởng xấu xa này mà. Không thèm để ý đến anh nữa.
Dì Mi nũng nịu nói. -Ai bảo Mi xinh đẹp gợi cảm như vậy làm gì, để tâm hồn của anh trước đây thanh khiết giờ cứ phải đắm chìm mê muội.
Dì Mi gắt nhẹ. -Mi, em rời đi rồi, anh thật sự là nhớ em lắm. Em nếu có thể vẫn ở lại bên anh thì có phải là tốt hơn không.
Sở Phàm than nhỏ. -Đồ ngốc ạ. Nếu có một ngày em nhớ tới anh, em vẫn sẽ quay trở về cơ mà.
Dì Mi cười nói. -Nhất định đấy, nếu em nói mà không giữ lời thì không chừng anh mắc bệnh tương tư đấy.
Sở Phàm cười cười. -Xì, bên cạnh anh nhiều mỹ nữ vây xung quanh như vậy, anh sao mà bị bệnh tương tư được? Có quỷ mà tin à?
Dì Mi lầu bầu. -Các cô ấy khác với Mi. Mi là độc nhất vô nhị, không có một người phụ nữ nào so sánh về vẻ thành thục quyến rũ được, đặc biệt là công phu trên giường, cực kỳ lợi hại.
Dì Mi nói xong liền dùng sức đấm Sỡ Phàm không ngớt, mặt cô ửng hồng lên mãi, giống như đóa hải đường thẹn thùng, vô cùng xinh đẹp. -Đúng rồi, Mi à, ngày mai em đi rồi sao còn chưa nói với mấy người đại tiểu thư?
Sở Phàm hỏi. -Còn chưa nói, đang tính trở về nói chuyện với mấy đứa ấy, khẳng định là mấy đứa không chịu đâu. Đặc biệt là Tiểu Vân, con bé này thể nào cũng sẽ khôngbuông tha, muốn em ở lại.
Dì Mi cười nói. -Còn có anh, anh cũng sẽ không đồng ý buông tha em để em rời đi đâu.
Sở Phàm nói. -Tiểu Vân mấy năm nay thay đổi thật ghê gớm. Mới năm đó là một đứa bé thế mà hiện tại đã trở thành một mỹ nữ xinh đẹp như chị của nó rồi. Tiểu Sở, trong lòng anh đã có ý tưởng gì với Tiểu Vân rồi?
Dì Mi cười cười, giảo hoạt nhìn Sở Phàm. -Anh, anh...
Sở Phàm nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì cho phải. Nhìn Sở Phàm như vậy, dì Mi không nhịn nổi che miệng nở nụ cười. Sở Phàm phát hiện ra tâm địa gian giảo của mình về căn bản không thể trốn nổi hai mắt của dì Mi. Dì Mi thật sự là một cô gái xinh đẹp thông minh chín chắn và rộng rãi. Cô biết rõ các suy nghĩ trong lòng Sở Phàm nhưng chính mình lại hiến dâng tất cả cho Sở Phàm, lại còn bao dung cho các vị trí của cô gái khác trong lòng Sỡ Phàm, khuyến khích Sở Phàm theo đuổi đại tiểu thư. Dường như chính cô nguyện ý chỉ làm hồng nhan tri kỷ của Sở Phàm thôi chứ không mưu cầu danh phận. Sở Phàm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luôn quý trọng dì Mi.