Sau khi Sở Phàm hộ tống Lâm Mộng Kỳ trở về khách sạn Empire, hắn vào phòng tắm nước nóng, tẩy trừ toàn bộ cảm giác say rượu, để đầu óc mình đang mơ hồ trở nên tỉnh táo.
Sở Phàm tắm xong, Trương Hải đi vào nói:
- Tổ trưởng, Vương Phong điện thoại về, nói cậu ấy đã thấy xe Nakamura, hiện giờ đang đi theo rồi.
- Tốt, để tôi gọi lại cho anh ấy. Phía dưới khách sạn có tình huống gì khả nghi không?
Sở Phàm nghe vậy ánh mắt trầm xuống, hỏi.
- Chúng tôi đã kiểm tra, hết thảy đều bình thường.
Trương Hải đáp.
- Đêm nay phải canh gác cẩn thận, đề phòng người của Yamaguchi.
Sở Phàm trầm giọng dặn dò.
- Hả? Chẳng lẽ đêm nay bọn Yamaguchi sẽ tới gây chuyện sao?
Trong mắt Trương Hải hiện lên vẻ kinh hoàng.
Sở Phàm vỗ vỗ vai anh ta, nói:
- Chỉ là dự đoán thôi, các anh cẩn thận đề phòng một chút là được. Hơn nữa bọn Yamaguchi cũng không phải là ghê gớm gì lắm đâu.
Sở Phàm nói xong liền đi tới phòng Lâm Mộng Kỳ. Đêm nay Nakamura đã quá chén say mèm, có lẽ bọn Yamaguchi cũng sẽ không có hành động gì lớn. Nhưng ngày mại Nakamura tỉnh lại hẳn sẽ nổi trận lôi đình. Ngày mai đợi hoạt động quảng cáo của Lâm Mộng Kỳ hoàn tất là mọi người sẽ lên máy bay về nước. Tuy nhiên trước đó Sở Phàm còn phải làm một chuyện. Nếu không hắn cũng đã không để cho Vương Phong theo dõi Nakamura, điều tra chỗ ở của gã.
Sở Phàm đi tới cửa phòng Lâm Mộng Kỳ nhưng không gõ cửa. Ngày mai Lâm Mộng Kỳ còn có buổi quảng cáo, bởi vậy Sở Phàm không muốn quấy rầy cô làm việc và nghỉ ngơi. Hắn chỉ muốn đảm bảo an toàn cho Lâm Mộng Kỳ mà thôi.
Hơn nữa thiết bị nghe trộm của Sở Phàm vẫn nằm trong túi xách của Lâm Mộng Kỳ, nếu trong phòng cô có chuyện gì xảy ra hắn sẽ lập tức phá cửa xông vào ngay.
Lúc này di động của Sở Phàm đột nhiên vang lên. Hắn cầm lên không ngờ lại là Lâm Mộng Kỳ gọi điện. Sở Phàm nhận điện thoại nói:
- Tiểu yêu tinh, có chuyện gì thế? Muộn thế rồi mà còn chưa ngủ à?
- Chỉ muốn hỏi anh xem anh đã khỏe chưa? Không biết tại sao, đêm nay tôi cảm thấy bất an quá.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Cô mở cửa đi. Tôi đang ở ngay trước cửa bảo vệ cho cô đây.
Sở Phàm thản nhiên nói.
Sở Phàm vừa dứt lời, cánh cửa liền mở ra. Lâm Mộng Kỳ trên người mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, càng làm nổi bật dáng người mềm mại của cô. Ngực áo phía trước hơi mở rộng, bộ ngực trắng nõn như bạch ngọc thấp thoáng lộ ra. Hai trái đào tiên vươn cao, ngạo nghễ kiêu hãnh. Mái tóc cô để xõa, khuôn mặt mang theo vẻ thẹn thùng động lòng người, khiến cho trái tim người nhìn không khỏi đập dồn dập. Lúc này Lâm Mộng Kỳ so với lúc trên sân khấu hào quang bao quanh lại còn động lòng người hơn, dụ hoặc hơn!
- Anh, anh tới từ bao giờ?
Giọng nói Lâm Mộng Kỳ có vẻ ngạc nhiên.
- Tôi tới lúc nào có gì quan trọng sao? Quan trọng là… cô không còn lo lắng, thanh thản mà nghỉ ngơi, ngày mai diễn xuất thật tốt, thế là mọi thứ đều OK rồi!
Sở Phàm khẽ cười, nói.
- Nhưng tôi không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút bất an. Tốt nhất là anh vào trong phòng tôi ngồi đi, thế tôi mới an tâm mà ngủ được.
Lâm Mộng Kỳ yếu ớt nói.
Sở Phàm hơi sửng sốt. Hắn thật không biết Lâm Mộng Kỳ nói thật hay đùa, hắn đành an ủi:
- Được rồi, tiểu yêu tinh. Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Đêm nay tôi sẽ thức trắng đêm canh gác cho cô, được không?
- Anh không vào mới là quấy rầy đó, bởi vì tôi ngủ không được.
Lâm Mộng Kỳ dứt khoát nói.
Sở Phàm gãi gãi đầu, thể hiện bộ dáng muốn lắm mà giả vờ, nói:
- Vậy được rồi, tôi sẽ ở trong phòng cô cho tới khi cô ngủ, như thế đã được chưa?
Lâm Mộng Kỳ nghe vậy nở nụ cười tươi như hoa hồng mới nở.
- Anh biết không, anh là người đàn ông đầu tiên vào phòng tôi đấy.
Lâm Mộng Kỳ rót cho Sở Phàm một ly nước trái cây.
- Hả? Nếu thế thì tôi phải cảm thấy vinh dự lắm nhỉ?
Sở Phàm mỉm cười nói.
- Còn không phải à? Một đại minh tinh xinh đẹp như tôi gọi anh vào phòng, anh tưởng ai cũng được như thế à?
Lâm Mộng Kỳ nói xong lườm Sở Phàm một cái, tức giận nói.
- Tôi chẳng những cảm thấy vinh hạnh à còn thấy không hiểu nổi nữa. Theo như cô nói thì một đại minh tinh như cô gọi tôi vào phòng, chẳng lẽ cô không thấy rất nguy hiểm sao? Tôi cảm thấy cần phải nhắc cô, tôi không phải là chính nhân quân tử gì đâu nhé!
Sở Phàm nói ra những lời từ tận đáy lòng.
- Tôi tin tưởng vào ánh mắt của dì Mi. Tôi biết anh không phải là chính nhân quân tử. Nếu anh là chính nhân quân tử thì tôi cũng chả để ý tới anh đâu. Tôi thấy người có bề ngoài nghiêm trang như quân tử mới là kẻ nguy hiểm, người giống như anh ngược lại tôi mới cảm thấy an toàn!
Lâm Mộng Kỳ nói xong cười rất hồn nhiên.
Sở Phàm nghe vậy thì tịt ngòi chả nói được gì nữa. Hắn cười khổ một tiếng nói:
- Cô thật là, đi nghỉ đi. Thừa lúc tôi còn chưa lộ nguyên hình thì mau chóng đi ngủ đi, nếu không thú tính tôi nổi lên thì cô muốn nghỉ cũng không được đâu!
Sở Phàm nói những lời này rõ ràng là đầy đen tối. Lâm Mộng Kỳ nghe ra, khuôn mặt ửng hồng, cô khẽ gắt một tiếng nói:
- Anh sao? Tôi mà thèm sợ anh chắc! Không nói nữa, đi ngủ đây!
Lâm Mộng Kỳ nói xong liền chui vào trong chăn, chỉ ló đầu ra. Sở Phàm cười cười, ngồi trên ghế xem TV.
- Này, anh không phải định thức cả đêm canh cho tôi ngủ đấy chứ?
Lâm Mộng Kỳ xoay người lại hỏi.
- Không nói trước được đâu nhé, nếu mệt thì phải ngủ chứ. Dù sao cái giường lớn như vậy, thêm tôi nữa vẫn rộng chán.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Hả? Không được, anh, anh mà dám ngủ ở, ở đây, tôi sẽ cắt lương, cho anh chết đói, hừ!
Lâm Mộng Kỳ cuống cuồng nói.
- Nếu bị cắt lương mà có thể nằm cùng giường với tiểu yêu tinh một đêm thì tôi cũng đồng ý.
Sở Phàm cười nói.
- Anh…hừ, anh mà dám tới đây, tôi sẽ kêu cứu, sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa!
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Ha ha, cô kêu cứu với ai đây? Thật đúng là cô bé ngốc. Đi ngủ đi, không đùa với cô nữa.
Sở Phàm không kìm nổi cười nói.
- Đáng ghét!
Lâm Mộng Kỳ mắng, sau đó nói:
- Này, nếu anh mệt thì có thể nằm ở ghế sofa nghỉ đi, tôi buồn ngủ rồi.
- Được rồi, ngủ mau đi, nếu nửa tiếng nữa mà vẫn còn mở mắt nói chuyện với tôi thì chắc là tôi sẽ lên giường dạy cô ngủ đấy!
Sở Phàm nói.
Lâm Mộng Kỳ nghe xong "A!" một tiếng, làm mặt xấu, lè lưỡi với Sở Phàm, sau đó quay mình ngủ.
Sở Phàm ngồi trong phòng Lâm Mộng Kỳ xem TV, canh cho Lâm Mộng Kỳ yên tâm đi vào giấc ngủ. Hắn thấy Lâm Mộng Kỳ quả thật đáng yêu vô cùng, không ngờ lại để một người đàn ông ở trong phòng mới chịu đi ngủ. Hắn âm thầm nở nụ cười.
Lúc này điện theo của hắn lại rung, là Vương Phong gọi tới. Sở Phàm nghe điện thoại, nói:
- Vương Phong à? Tình hình ở đó thế nào rồi?
- Tổ trưởng, tôi đang theo dõi đoàn xe của Nakamura. Hiện giờ tôi đang chạy theo con đường lớn bên trái khách sạn Tokyo. Tôi không biết tên con đường này nhưng hình như con đường này chạy thẳng tới một khu biệt thự.
Vương Phong nói.
- Tốt lắm, Vương Phong, anh phải cẩn thận một chút, không cần theo sát quá, đồng thời phải chú ý tình huống xunh quanh. Một khi phát hiện thấy có chuyện không ổn phải lập tức quay đầu xe, sau đó gọi cho tôi? Hiểu không?
Sở Phàm dặn dò.
- Vâng, tôi hiểu rồi!
Vương Phong nói tiếp:
- Vậy có chuyện gì tôi sẽ gọi lại.
- Được, chú ý an toàn, thỉnh thoảng lại gọi cho tôi!
Sở Phàm lại dặn.
Vương Phong "ừ" rồi tắt máy.
Sở Phàm nói chuyện điện thoại xong liền trở về phòng khách. Hắn thoáng nhìn về phía chiếc giường lớn, thấy Lâm Mộng Kỳ đã xoay mình trở lại, nhắm mắt, lông mi cong dài im ắng, hơi thở đều đặn, có lẽ đã ngủ rồi.
Sở Phàm nhẹ nhàng đi tới gần cô, gọi khẽ:
- Tiểu yêu tinh, tiểu yêu tinh…..
Gọi vài câu Lâm Mộng Kỳ vẫn không có phản ứng gì, chắc đã ngủ thật. Sở Phàm cười cười, đắp lại chăn cho cô, sau đó đi tới ghế sofa nằm nghỉ.
Khoảng nửa giờ sau, di động của Sở Phàm lại vang lên. Hắn mở mắt, cầm di động thấy là Vương Phong gọi tới. Hắn vội nghe điện, lập tức phía bên kia truyền tới âm thanh hoảng hốt sợ hãi của Vương Phong:
- Tổ, tổ trưởng….
Sau đó Sở Phàm nghe thấy điện thoại mình truyền tới âm thanh "tít tít tít". Nói cách khác là Vương Phong vừa mới nói hai chữ "tổ trưởng" thì điện thoại đã bị ngắt. Ánh mắt Sở Phàm chợt lạnh, hắn đột nhiên cảm thấy bất an. Hắn vội gọi lại cho Vương Phong, lần đầu tiên không được, lần thứ hai, thứ ba vẫn không được. Cuối cùng đến lần thứ tư thì có người nghe máy, nhưng Sở Phàm lại có một cảm giác khác thường, dường như người nghe máy không phải là Vương Phong.
Vì thế Sở Phàm không nói gì, đối phương cũng im lặng. Tâm trạng Sở Phàm trầm xuống, bởi hắn biết cuối cùng thì chuyện mà hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Đôi bên giằng co gần ba phút rồi cuối cùng đối phương nói:
- Tao biết mày là ai rồi. Bạn mày đã đi đời rồi, còn mày, sẽ là người tiếp theo!
Giọng nói của Shirakawa vang lên. Sở Phàm nghe thế đồng tử co lại, còn lúc này đối phương đã cúp máy.
Sau khi đối phương gác máy, Sở Phàm nhắm hai mắt, hít thật sâu một hơi, dường như muốn kìm chế nội tâm đang đau đớn và phẫn nộ. Hắn biết, hắn không còn có thể gặp lại Vương Phong nữa. Vương Phong dù còn sống hay đã chết hắn đều không thể gặp lại anh ta được nữa. Bởi lẽ, thủ đoạn của bọn Yamaguchi khi xử lý kẻ thù đều là sống không còn gặp người, chết không thấy xác.
Sở Phàm liếc nhìn Lâm Mộng Kỳ đang ngủ say, hắn đứng bật dậy. Hắn cần phản kích!