Ngân Hồ lái chiếc xe màu trắng bạc của cô, trong bóng đêm giống như một tia chớp màu bạc đang nhanh chóng lao vùn vụt trên đường.
Sau khi chiếc xe chạy hết con đường quốc lộ vòng vèo quanh núi thì chạy như bay về phía khách sạn Empire. Sở Phàm ngồi trên ghế ở phía bên kia tay lái, nhìn cảnh đêm Tokyo bên ngoài cửa sổ sáng ngời rực rỡ, tâm tình giống như một hồ nước, gợn sóng nhưng không sợ hãi. Sắc mặt của hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh và lạnh lùng, tinh quang của hai mắt ẩn vào bên trong. Nhìn hắn thì căn bản là không ai nghĩ ra được hắn vừa mới tiêu diệt sạch sẽ bốn mươi thành viên Yamaguchi của Teruo Nakamura ở Tokyo. Trong đó tuy rằng có sự trợ giúp của Ngân Hồ, nhưng cho dù Ngân Hồ có xuất hiện hay không, kết quả việc này cũng không có thay đổi bao nhiêu, chẳng qua là quá trình sẽ không giống với lúc nãy mà thôi.
Ở Nhật Bản và thậm chí là cả thế giới cũng không có bất cứ một cá nhân hay tổ chức nào dám đụng đến tổ chức Yamaguchi. Tổ chức này thế lực rất là khổng lồ, phân bố toàn cầu, trừ phi là ăn no rửng mỡ bằng không sẽ chẳng một ai muốn đến trêu chọc tập đoàn hắc bang này, càng không nói đến chuyện giết chết một tổ trưởng phân tổ của tổ chức Yamaguchi. Nhưng mà Sở Phàm không chỉ trêu chọc tổ chức Yamaguchi mà còn xử lý gọn tổ trưởng của Yamaguchi ở Tokyo. Nói đến chuyện giết chết một đại nhân vật như thế này hẳn là rất phấn khởi và kích động thậm chí sau đó phải có một chút hoảng sợ mới đúng. Nhưng mà trên người của Sở Phàm ngươi hoàn toàn nhìn không ra một chút dấu hiệu nào. Hắn giống như là một mặt hồ yên tĩnh, một ngọn núi lớn muôn đời không thay đổi. Lúc này hắn sớm đã đem toàn bộ tình cảm con người biến mất dần. Người ngoài nhìn thấy hắn mãi mãi là một con người bình tĩnh và lạnh lùng.
-Không lưu lại bất kì một dấu vết nào đấy chứ?
Sở Phàm thở ra một hơi, thì thào nói. Hắn đã trước sau suy nghĩ tỉ mỉ sách lược ba bước cướp sạch giết sạch nhóm Teruo Nakamura. Sau khi xác định sẽ không lưu lại một chút đầu mối nào mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sở Phàm tuy nói là không e ngại tổ chức Yamaguchi, nhưng mà sức lực của một người dù sao cũng có hạn. Hắn không muốn sau này mỗi ngày mỗi giờ đều có thành viên của Yamaguchi đến truy sát hắn. Hắn thì không có chuyện gì cả, nhưng mà những người ở bên cạnh hắn thì sao?
Đối với những việc giết người như thế này, Sở Phàm chú ý cẩn thận hơn bất cứ ai. Hắn không tùy tiện giết người, nhưng một khi đã phải giết người thì cố gắng làm cho mọi chuyện trở nên hoàn mỹ, tuyệt đối không lưu lại một chút manh mối nào ở hiện trường. Điều này thể hiện năng lực, đồng thời cũng là nguyên tắc trước sau như một của hắn.
Nói một cách tương đối, giết người cũng không khó, cái khó chính là sau khi giết người làm sao có thể nguyên vẹn trở ra, không để lại một chút manh mối để mai sau liên lụy tới mình.
- Chủ nhân đang lo lắng hiện trường có thể vẫn còn sót lại một chút manh mối sao?
Đôi mắt băng lãnh và mỹ lệ của Ngân Hồ nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.
- Đúng vậy, nhưng mà tôi đã nghĩ kỹ từ đầu tới cuối rồi, sẽ không lưu lại một chút dấu vết nào đâu.
Sở Phàm trầm ngâm nói.
- Cho dù là để lại thì sao nào? Yamaguchi tuy nói là thế lực cường đại, nhưng mà thực tế thì ở bên trong những người được coi là cao thủ thì có được mấy người? Tôi tin tưởng là chỉ cần một mình Kim Cương cũng có thể san bằng một nửa Yamaguchi rồi.
Ngân Hồ lạnh lùng nói.
- A, Kim Cương, ha ha. Cô đang nói về cái anh chàng cao to lực lưỡng tên Kim Cương ấy hả? Anh ta khổ luyện công phu Thập Tam Thái Bảo đúng là xuất thần nhập hóa rồi.
Sở Phàm khẽ cười nói.
- Chủ nhân, Kim Cương thật sự lợi hại không phải chỉ là ở chỗ anh ấy khổ luyện công phu mà là Bát Cực Quyền của anh ấy. Bát Cực Quyền của anh ấy mà bạo phát ra đã đạt đến cảnh giới lôi động kinh thiên, kình lực như băng cung, phát ra như sấm sét. Bằng vào công phu trên tay thì tôi dám nói Yamaguchi không có một ai là đối thủ của Kim Cương đâu!
Ngân Hồ dừng một chút, nhìn về phía Sở Phàm, nói:
- Chủ nhân, theo tôi thấy, người có thể cùng Kim Cương phân tranh cao thấp chỉ có cậu thôi. Cậu tu luyện nội ngoại công phu của Nam Thiếu Lâm, tôi không cách nào nhìn thấu được cả.
- Đã khổ luyện lại còn thêm công phu Bát Cực Quyền, hai thứ này sau khi kết hợp quả thật là không có địch thủ trong giới võ thuật. Kim Cương khổ người to lớn như vậy vừa vặn thích hợp luyện Bát Cực Quyền.
Sở Phàm chuyển đề tài hỏi:
- Ngân Hồ sao cô cứ phải gọi tôi là chủ nhân vậy? Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân trong đó không?
- Từ khi còn nhỏ thì tôi đã biết cậu chính là chủ nhân của tôi rồi. Việc này còn cần lý do sao?
Ngân Hồ ngạc nhiên một tiếng hỏi.
Sở Phàm cảm thấy nao nao, trong lòng hắn biết rõ Ngân Hồ từ nhỏ đã bị truyền thụ tư tưởng sâu đậm, cho rằng chính mình là chủ nhân của cô ấy. Việc này là ai làm ra vậy? Hắn không kìm lại mà vang lên tên người Ngô bá mà Ngân Hồ đã từng nhắc tới. Có thể sau khi gặp được Ngô bá thì tất cả đáp án đều có thể được sáng tỏ. Nhưng mà Ngô bá vì sao lại làm như vậy chứ? Nếu như nói chính mình và ông ta không liên quan gì thì chắc chắn là Ngô bá sẽ không làm như vậy đâu. Ông ta làm như vậy vì nguyên nhân là gì nhỉ…chẳng lẽ có liên quan đến thân thế của mình?
Sau khi nghĩ đến thế thì Sở Phàm giật mình một cái, trong lòng cảm thấy có một chút cảm giác kích động và hưng phấn. Nếu như nói như vậy tất cả có liên quan tới thân thế của mình thì thật sự là quá tốt rồi. Chắc ông ta có thể biết được cha mẹ thân sinh ra mình là ai rồi.
- Ngân Hồ, sau khi về nước cô phải dẫn ta đi gặp Ngô bá, được không?
Sở Phàm không khỏi kích động hỏi.
- Chủ nhân. Việc này Ngân Hồ không thể làm chủ được. Nếu Ngô bá muốn gặp chủ nhân thì tôi sẽ dẫn chủ nhân đến gặp ông ấy ngay.
Ngân Hồ trả lời.
- Thế Ngô bá có nói là sau này lúc nào muốn gặp tôi không?
Sở Phàm hỏi.
- Việc này cũng nhanh thôi, Hiện nay Ngô bá vẫn còn phải đi làm một số việc. Sau khi công việc hoàn thành thì sẽ gặp chủ nhân.
Ngân Hồ nói.
-Ừ!
Trong lòng Sở Phàm phảng phất có chút cảm giác thất vọng. Bởi vì hắn muốn ngay lập tức đi gặp Ngô bá. Tuy thế, hắn cũng không ép Ngân Hồ thêm nữa.
Lúc này, trước mặt vang lên một hồi còi của cảnh sát. Sau đó, hơn mười chiếc xe cảnh sát gào thét chạy sát qua bên xe của Ngân Hồ. Nhìn quy mô của xe cảnh sát giống như là có một sự kiện trọng đại xảy ra. Hai mắt Sở Phàm lạnh lùng nhìn những chiếc xe cảnh sát Nhật Bản đang rít gào chạy qua, khóe miệng hơi mỉm cười. Hắn hiểu rõ phương hướng những cảnh sát này chạy tới chính là biệt thự trên núi của Teruo Nakamura. Chắc chắn là bên trong biệt thự Teruo Nakamura phát ra một tiếng nổ mạnh và một biển lửa mênh mông đã kinh động đến cảnh sát. Cho nên cảnh sát Nhật Bản mới có thể điều động số lượng xe nhiều như vậy. Dù sao nơi xảy ra tai nạn này chính là khu vực có biệt thự của tổ trưởng hắc bang lớn nhất của nước này.
- Sự kiện lần này ở Nhật Bản khẳng định sẽ tạo thành chấn động không nhỏ. Những tên cảnh sát này chạy đi cũng là quá vội vàng, kiểm tra không ra là ai đã làm ra. Hãy cứ để cho người Nhật Bản xảy ra nội chiến chó cắn chó đi thôi!
Sở Phàm cười lạnh nói.
Ngân Hồ sau khi lái xe đưa Sở Phàm đến khách sạn Empire thì nói:
- Chủ nhân, về đến khách sạn Empire rồi.
- Ừ, tốt, được rồi, cô đang nghỉ ở chỗ nào?
Sở Phàm hỏi.
- Việc này chủ nhân cũng không cần quan tâm. Nói chung, chủ nhân khi có chuyện gì cần Ngân Hồ sẽ ngay lập tức hiện thân ngay!
Ngân Hồ cười nhẹ, nói.
Sở Phàm cũng cười cười, nói:
- Cô thật là giống như một phụ nữ bí ẩn. Cô đã không chịu nói thì tôi cũng không muốn hỏi nhiều. Đêm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt, tôi cũng không có chuyện gì nữa đâu.
Sở Phàm nói xong liền đi xuống xe, Sau khi đóng cửa xe "bịch" một tiếng hắn bổ sung thêm một câu:
- Ngân Hồ, tôi ra lệnh cho cô sau này ở trước mặt tôi cô cười nhiều lên một chút!
Ngân Hồ nghe thế thì đôi mắt băng lãnh xinh đẹp có hơi giật giật. Lúc này Sở Phàm đã đi vào trong khách sạn Empire rồi.
Sở Phàm sau khi trở lại khách sạn Empire thì đi vào phòng đối diện với phòng số 1888. Cũng chính là gian phòng hắn đã đem Lâm Mộng Kỳ đang ngủ vào. Sau khi đi vào nhìn thấy Lâm Mộng Kỳ đang nhẹ nhàng ngủ yên trên giường, khuôn mặt của cô thật thanh khiết và xinh đẹp trên đó còn mang theo một nét cười, giống như là trong cơn mơ đang thấy một chuyện tốt đẹp nào đó.
Sở Phàm sau khi thấy hình dáng Lâm Mộng Kỳ ngủ như thế này cũng không khỏi nở nụ cười. Thì ra bộ dáng khi ngủ của đại minh tinh là như thế này đây.