Có đúng là khi yêu thì ánh mắt các cô gái sẽ biến đổi nhiều như vậy?
Sở Phàm phát giác cô bé Trầm Mộng Lâm này hay đánh mắt về phía hắn. May mà đôi mắt to long lanh nước của cô biết nói, nếu không đúng là Sở Phàm không thể biết được ý tứ trong đó. Có điều Sở Phàm nhìn Trầm Mộng Lâm cẩn thận từng li từng tí một ánh mắt bí ẩn của Trầm Mộng Lâm thì mới có thể phát hiện ra cảm giác yêu đương vụng trộm.
Yêu đương vụng trộm!
Bất luận là nam hay nữ khi nghe thấy từ này thì phản ứng sau đó sẽ là tim đập thình thịch, kích động hưng phấn. Chính xác! Đối với nam cũng như nữ, yêu đương vụng trộm vừa kích thích lại vừa có nhiều chuyện mạo hiểm. Đúng là nó vốn có tính chất mạo hiểm do đó mới cóg thể kích thích người ta sinh ra cảm giác thích thú và chinh phục dục vọng. Cho nên trong lịch sử nhân loại, loại tình cảm yêu đương vụng trộm từ xa xưa vẫn tiếp diễn đến bây giờ.
Nói một cách công bằng, loại sự kiện yêu đương vụng trộm thế này đa phần là do nam giới gây ra. Đàn ông nói cho cùng thì cũng chung một thói hư tật xấu, theo cách nói của phụ nữ thì được coi là hèn hạ, tức là ăn trong nồi nhưng vẫn nhìn trong chén.. Phụ nữ xinh đẹp trong nhà ăn ở với nhau lâu dài dần cũng trở nên không còn thú vị, mà nhìn thấy người phụ nữ nhân tầm thường khác ở trên lầu thì lại sinh ra ý nghĩ không đứng đắn, cuối cùng cũng tưởng tượng đến cái cảnh chơi trò yêu đương vụng trộm với người phụ nữ này. Có điều rất trào phúng chính là: Ở trong ánh mắt của người đàn ông khác thì người vợ xinh đẹp của người đàn ông này cũng trở thành đối tượng yêu đương vụng trộm được được người ta nghĩ tới. Cuộc sống chính là một cái vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế.
Phụ nữ khi yêu đánh giá người đàn ông của mình có yêu mình hay không dựa vào việc anh ta có chịu nghe lời cô ấy nói hay không. Cô ấy nói anh ta đi qua phía tây, nếu như anh ta lại đi qua phía đông thì như vậy cô ấy có thể thấy rất rõ ràng là anh ta không quan tâm gì đến mình, không yêu thương gì mình cả, vân vân. Bởi vậy sau khi Sở Phàm nhận được ánh mắt ra hiệu của Trầm Mộng Lâm cũng không dám chậm trễ, khoảng chừng bốn năm phút đồng hồ sau liền tìm một cái cớ chuồn lên trên lầu.
Trầm Mộng Lâm vốn đang ở trong phòng nhị tiểu thư. Sau khi nghe thấy tiếng động ở cầu thang liền mở rộng cánh cửa ra nhìn, đúng lúc nhìn thấy Sở Phàm. Nhất thời khuôn mặt xuất hiện nụ cười, ẩn giấu bên trong đó là một chút thái độ e thẹn.
- Tiểu Lâm, anh thực sự đi theo chỉ dẫn của em đi lên tìm người đây.
Sở Phàm cười cười, nhẹ giọng nói.
- Xí, ai kêu anh lên đây tìm người ta?
Trầm Mộng Lâm ra vẻ tức giận nói.
Con gái khi yêu luôn miệng nói một đường nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
- À, anh sai rồi sai rồi. Là anh nhớ em cho nên mới chạy lên đây tìm em mà.
Sở Phàm vội vàng chữa lại, cười nói.
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy thì sắc mặt đỏ lên, thẹn thùng xoay người đi vào phòng nhị tiểu thư. Nhưng mà cửa phòng cũng không đóng lại, rõ ràng cô cũng không phải không muốn gặp Sở Phàm. Nếu mà đúng là không muốn gặp thì cô đã sớm đóng chặt cửa phòng lại từ lâu rồi. Dựa vào những chi tiết nhỏ như thế này dễ dàng nhận biết được tâm tư của Trầm Mộng Lâm đang nghĩ như thế nào.
Thực ra dù là bất cứ ai thì phụ nữ nào vào thời điểm này cũng giống nhau. Tình tiết quyết định tất cả. Khi người đàn ông đã cẩn thận chú ý đến những hành vi nhỏ bé và chi tiết như thế thì chắc chắn sẽ làm cho hình tượng của anh ta trong cảm nhận của phụ nữ sẽ tăng lên rất nhiều phần. Phải biết rằng con gái đều rất chú trọng đến những tình tiết nhỏ. Nắm bắt được những tình tiết này chính là đã nắm được trái tim của người phụ nữ.
Sở Phàm đẩy cửa đi vào bên trong, đi tới phía sau Trầm Mộng Lâm, sau đó từ phía sau ôm lấy cô. Hai bàn tay Sở Phàm đặt ở bên dưới bộ ngực săn chắc, nhất thời cảm giác vừa mềm mại vừa săn chắc này khiến hắn một phen máu huyết sôi trào.
- Á, Sở ca ca. Anh mau buông tay ra đi, Bị người ta phát hiện bây giờ.
Trầm Mộng Lâm vội vàng nũng nịu nói.
- Cổ nhân nói một ngày không gặp như cách ba năm. Anh cũng đằng đẳng một tuần không gặp em rồi, chẳng lẽ ngay cả ôm lấy một cái cũng không được sao?
Sở Phàm hơi cúi đầu, ở bên tai Trầm Mộng Lâm nhẹ giọng nói.
- Hừ. Anh căn bản là không nghĩ đến em, chỉ biết nói ngọt để lừa người ta thôi.
Trầm Mộng Lâm hờn giận nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- Ai nói anh không nhớ em?
- Anh nếu nhớ em thì đã sớm tới tìm em rồi.
Trầm Mộng Lâm bĩu môi, u oán nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy mới dđầu hiểu ra: "Vốn dĩ mấy ngày nay Trầm Mộng Lâm không đến tìm nhị tiểu thư chính là vì đang thăm dò xem mình có chủ động đi tìm cô bé hay không. Ái chà, thật là đáng chết, ngay cả chuyện ấy cũng không nghĩ đến."
- Em không biết, mấy ngày nay chú Kỷ có một số việc kêu anh đi làm. Anh nhất thời thoát thân không được. Như vậy làm sao đi tìm em đây? Thật ra anh mỗi ngày đều muốn được nhìn thấy em mà.
Sở Phàm vội vàng nói dối.
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy thì sắc mặt tốt lên nhiều, nói:
- Phải vậy không đó?
- Em vẫn còn không tin lời của anh sao? Nếu không tin em sờ vào ngực anh thử xem. Anh nếu nói dối thì chắc chắn tim sẽ đập nhanh lên.
Sở Phàm nói.
- Không, việc đó, đó là em hiểu lầm anh rồi. Xin lỗi nhé.
Trầm Mộng Lâm thấp giọng nói.
- Đồ ngốc, anh làm sao có thể trách em chứ!
Sở Phàm vừa nói vừa ôm chặt Trầm Mộng Lâm trong lòng, môi khẽ chạm vào chiếc cổ nhẵn bóng và trắng ngần của cô, hạ thân bên dưới thẳng đứng cứng ngắc đâm vào cặp mông nở nang vểnh lên của Trầm Mộng Lâm.
Trong phút chốc, Trầm Mộng Lâm cả hô hấp và nhịp tim cũng đều tăng vọt lên, khuôn mặt đỏ ửng. Tất nhiên là cô cảm ứng được biến hóa trên thân thể Sở Phàm. Trong lòng cô không khỏi nhớ đến đêm đó ở trong nhà cùng hắn tiêu hồn triền miên không kiêng nể gì. Càng nghĩ cô càng cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
- Sở ca ca. Anh, chổ đó của anh lại cứng lên nữa rồi.
Trầm Mộng Lâm bị Sở Phàm khiêu khích làm tâm thần rung động. Cô nói giọng đứt quãng:
- Sở, Sở ca ca, gần đây em, em không thể cùng với anh cái kia, cái đó.
- Vì sao thế?
Hai tay Sở Phàm vẫn tiếp tục hoạt động bên trên bộ ngực nở nang và cao vút của Trầm Mộng Lâm.
- Sở ca ca. Anh, anh không nên như thế này nữa. Người ta cảm thấy khó chịu mà
Trầm Mộng Lâm hơi giãy dụa, nói tiếp:
- Người ta mới đây cái đó lại đến. Không, không thể cùng anh…
- A! cũng chẳng có chuyện gì, dùng miệng cũng được mà.
Sở Phàm vẻ mặt xấu xa nói.
- Dùng, dùng miệng? Sở ca ca đang nói cái gì vậy?
Trầm Mộng Lâm dường như có chút không hiểu.
- Tiểu Lâm, đôi khi em dùng miệng cũng có thể thay thế cho cách thức làm việc đó đấy. Được không?
Sở Phàm hướng dẫn từng bước nói.
Trầm Mộng Lâm lần này nghe rõ ý nghĩa bên trong lời nói của Sở Phàm. Ngay lập tức khuôn mặt cô đỏ lên giống như quả táo chín hết cỡ. Cô cúi đầu, ngượng ngùng nói:
- Dùng, dùng miệng ư? Nhưng mà, em, em…cảm thấy rất xấu hổ.
- Em đã là người của anh mà còn xấu hổ sao? Được rồi, như vậy thì có gì để sau. Tối nay anh ở trong phòng chờ em. Nhớ qua tìm anh đấy!
Sở Phàm nói.
- Sở ca ca.
Trầm Mộng Lâm quay đầu. Sở Phàm cũng không đợi nói cho hết lời, trực tiếp hôn lên đôi môi của cô, mút mạnh đôi môi ấy.
Sau một hai phút, Sở Phàm mới rời khỏi nụ hôn cuồng nhiệt. Trầm Mộng Lâm vẫn chưa định thần lại được từ nụ hôn say mê này. Sở Phàm lại nói khẽ bên tai cô:
- Anh phải đi ra. Nếu không nhị tiểu thư bọn họ sẽ đi lên. Tiểu Lâm, nhớ kỹ lời của anh nhé.
Sở Phàm nói xong liền đi ra khỏi phòng nhị tiểu thư.
Đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng Tô Phỉ đang ở dưới lầu thảo luận xem ngày Quốc khánh sẽ đi chơi ở đâu. Nhị tiểu thư thì muốn đi chơi ở ngoại thành. Đại tiểu thư cũng không có ý kiến gì. Chỉ là nói mình muốn đi leo núi Hoằng Sơn hoặc Thái Sơn.
Sở Phàm sau khi đi xuống thì ngồi xuống bên cạnh Tô Phỉ. Bởi vì Tô Phỉ mặc quần soóc quá ngắn vì vậy sau khi cô ngồi xuống cái quần bị co rút xuống bên dưới, nhìn qua cũng có thể thấy rõ mép quần nhỏ ở bên trong.
"Cô nàng Tô Phỉ này cũng thật là, ăn mặc phơi bày gợi cảm thế này làm gì? Chẳng lẽ cô không biết bây giờ thói đời ngày càng xuống cấp, lòng người không còn trong sáng như xưa nữa hay sao?" Sở Phàm liếc nhanh Tô Phỉ một cái sau đó nghĩ như vậy.
- Tiểu Ngốc Ngốc, sắp đến Quốc khánh rồi đấy, anh có muốn đi chơi một nơi nào đó không?
Nhị tiểu thư đột nhiên hỏi.
Sở Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Sanya.
- Sanya ư?
Nhị tiểu thư hỏi.
- Đúng vậy. Tháng mười thì phương Bắc này khí hậu sẽ lạnh. Còn ở Sanya thì vẫn còn là ba mốt, ba mươi hai độ, đi vào lúc này có thể lại một lần nữa hưởng thụ một chút cảm giác mùa hè. Việc đó rất tốt đấy.
Thật ra Sở Phàm muốn đi chơi Sanya vì muốn ngắm những mỹ nữ ngoại quốc trong những bộ áo tắm hai mảnh trên bờ biển. Đương nhiên, cũng có thể nhìn dáng dấp nhị tiểu thư các nàng mặc áo tắm gợi cảm.
- Cũng được đấy. Sanya có phong cảnh rất đẹp. Nhưng mà vẫn phải cân nhắc. Chị thấy thế nào?
Nhị tiểu thư quay đầu hỏi đại tiểu thư.
- Có thể xem xét thử xem sao. Chị cũng muốn đi Sanya du lịch một chuyến đấy.
Đại tiểu thư gật gật đầu, nói.
- Vậy thì xếp Sanya vào danh sách những điểm định đi du lịch. Rồi phân tích để quyết định xem sẽ đi đâu nhé.
Nhị tiểu thư cao hứng nói.
Sở Phàm phát hiện ngồi bên cạnh Tô Phỉ quả thật là một cực hình. Được nhìn nhưng không được sờ. Tô Phỉ có "cái lồng" cỡ D rất là kiêu ngạo, hai quả bom của cô tạo thành lực dụ hoặc cực đại đối với hắn. Vóc người nóng bỏng thế này lại còn có tính cách nóng bỏng nữa chứ. Cô nàng Tô Phỉ này đúng là một cô gái bốc lửa. Thật là khiến người ta không an tâm.
- Sở ca ca, Tiểu Vân nói anh muốn đưa chị Lâm Mộng Kỳ đến đây cho chúng ta gặp nhau mà. Anh chừng nào thì đưa chị ấy qua đây giới thiệu vậy?
Tô Phỉ chuyển hướng sang hỏi Sở Phàm.
- Ách.
Sở Phàm nhìn thoáng qua nhị tiểu thư, thấy cô nàng cũng đang nhìn hắn, chăm chú lắng nghe đáp án của hắn. Hắn nói:
- Để ngày mai tôi liên lạc với cô ấy thử xem sao. Mấy ngày nay cũng muốn liên lạc nhưng có vẻ hiện giờ cô ấy đang rất bận. Cũng không muốn nói với cô ấy điều này. Mọi người cứ yên tâm. Chính cô ấy đã đồng ý muốn gặp mặt mọi người mà.
- Thế thì thật sự là quá tốt!
Tô Phỉ cao hứng nở nụ cười, nụ cười diễm lệ của một cô gái người lai, trên đó còn mang theo sự tinh khiết. Sở Phàm nhìn thấy cũng không tự chủ được mà cười lên. Bó tay thật. Cô nàng Tô Phỉ này có nụ cười trên mặt đúng là có sức cuốn hút. Nụ cười của cô dường như cũng gợi cảm giống như thân thể. Bất cứ lúc nào cũng có thể lan nhiễm sang thân xác và tinh thần của người khác.
Đột nhiên, Tô Phỉ hơi hơi cúi người hướng phía trước Sở Phàm mà tìm tòi. Cái mũi ra sức ngửi ngửi, sau đó nét mặt cô biểu lộ một sự xảo quyệt, cuời một cách quỷ dị. Sau đó cô thì thầm khe khẽ bên tai Sở Phàm:
- Sở ca ca. Trên người anh có mùi nước hoa nhé.
Sở Phàm sau khi nghe vậy cảm thấy nao nao. Hai mắt nhìn về phía Tô Phỉ.
Nhưng mà lời nói tiếp sau đó của Tô Phỉ mới tạo thành cú sốc đáng sợ cho hắn:
- Sở ca ca. Tôi còn biết hương nước hoa trên người anh là của ai luôn nữa cơ.