Cô bé Tô Phỉ này mới vừa rồi bộ dạng còn đang tức tối, cứ khăng khăng là Sở Phàm là đồ háo sắc này nọ. Nhưng ngay sau đó lại không hề xấu hổ thẹn thùng khi dâng hiến thân thể mình, trực tiếp đẩy Sở Phàm ngã lăn ra giường. Sự tương phản trước sau này quá lớn. Thật là làm người ta không thể hiểu nổi. Sở Phàm cảm giác thấy đầu óc mình khả năng chịu đựng có hạn, nhất thời không tiếp thu kịp sự biến đổi này, người cứ ngây ra.
- Sở ca ca. Anh sao thế hả?
Tô Phỉ vội vã xoay người lại, hai cánh tay đặt lên trên giường, thân thể dời về phía trước mặt Sở Phàm, giọng điệu rất thân thiết.
Bởi vì sức nặng của Tô Phỉ khá lớn cho nên bộ ngực đầy đặn vĩ đại kia của cô nhanh chóng dán vào ngực Sở Phàm. Sở Phàm cảm nhận được rất rõ cảm giác ngực mình bị cọ xát bởi hai điểm nhấn trước ngực của Tô Phỉ. Mà tất cả tình huống này dường như là Tô Phỉ cố tình cố ý.
- Tôi, tôi, bị loạn trí rồi. Thần kinh mơ hồ rồi.
Sở Phàm nhắm tịt mắt lại trả lời.
- Thực sự là đầu óc choáng váng rồi sao?
Tô Phỉ cười giảo hoạt, cánh tay trái chống đỡ cả khuôn mặt, tay phải nắm chặt lỗ mũi Sở Phàm. Lúc này, nửa người cô đã đè lên trên người Sở Phàm, bầu ngực bên trái tròn đầy ép dính vào thành hình bánh dày dẹt.
"Hô!" Sở Phàm bị Tô Phỉ nắm chặt lỗ mũi, không thở được, đành phải há mồm ra thở, nhíu mày, bảo:
- Tiểu Phỉ, nam nữ thụ thụ bất thân. Cô làm sao lại cứ lấn lướt tôi thế hả?
- Sở ca ca còn biết câu nam nữ thụ thụ bất thân ư? Thế ai ôm người ta lên giường thế? Lại còn ai sờ soạng loạn lên trên người người ta thế?
Tô Phỉ không chịu buông tha, bảo.
Sở Phàm đúng là có khổ mà không nói ra được. Hắn cười khổ, bảo:
- Tiểu Phỉ, tôi cũng không phải là loại người dễ bắt nạt đâu nhé. Cô mà cứ như thế này là cô sẽ phải hối hận đấy.
- Việc gì mà tôi phải hối hận cơ chứ. Sở ca ca không dụ dỗ tôi thì để đó tôi dụ dỗ Sở ca ca.
Tô Phỉ nói xong thì hai tay ôm lấy cổ Sở Phàm, vươn đầu nằm gối úp lên trên ngực hắn luôn.
"Chẹp. Cái con bé này thật đúng là… Mình không tìm cô ta thì cô ta lại lần tới tận cửa." Sở Phàm thầm nghĩ với vẻ rất uất ức.
- Sở ca ca, chẳng lẽ anh không thấy muốn à?
Tô Phỉ thổi nhẹ vào tai Sở Phàm rồi thì thầm bảo hắn.
- Không muốn.
Sở Phàm quyết tâm cứng rắn, đáp.
Tô Phỉ giật mình, đột nhiên quay ngoắt người xoay lại, thân thể uốn con như con tôm càng. Rồi cả thân mình cô khẽ run lên nhè nhẹ, và thấp thoáng như có tiếng khóc rấm rứt.
Sở Phàm nghe thấy tiếng khóc thì trong lòng hốt hoảng, vội vàng xoay người đến bên cạnh Tô Phỉ, lắc lắc vai cô:
- Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ, cô làm sao thế?
- Tránh ra. Không cần anh phải quan tâm đến tôi.
Tô Phỉ đẩy tay hắn ra, giọng nghẹn ngào nức nở.
Sở Phàm ngẩn ra, thầm nghĩ, "Đây là phòng của tôi thì tôi còn tránh đi đâu được? Thật là …"
- Tiểu Phỉ, cô đừng khóc nữa được không? Rút cuộc là làm sao thế?
Sở Phàm bắt đầu thấy bối rối.
- Anh ghét tôi. Anh còn nói cái gì mà thích tôi cơ chứ. Cơ bản là anh lừa dối tôi thôi. Huhuhuu…..
Tô Phỉ vừa khóc vừa nói. Con gái cô nào cũng như cô nào. Nếu được người ta khuyên nhủ là "đừng khóc nữa" thì y như rằng sẽ khóc toáng lên.
- Tôi, tôi làm sao lại ghét bỏ cô được chứ. Cô đừng khóc nữa có được không? Cứ khóc thế sẽ đánh thức người khác dậy mất.
Sở Phàm vội vàng bảo.
- Thế, thế vì cái gì mà Tiểu Lâm có thể ở với anh được mà tôi thì lại không thể chứ? Huhuhuuuu….
Tô Phỉ vẫn tiếp tục thương tâm.
(DG: Tôi cũng đến chết mất thôi. Chuyện đó mà cũng so đo là sao? :-s)
Sở Phàm ngẩn ra, trong lòng âm ỉ một cảm giác chua xót. Hắn đột nhiên vươn tay ra ôm Tô Phỉ, ghì cô vào ngực mình, dịu dàng bảo:
- Tiểu Phỉ ngoan, thôi không khóc nữa, không khóc nữa. Sở ca ca đương nhiên là thích em rồi. Thật sự đấy. Anh có thể thề với trời, anh mà nói dối thì chết không có chỗ chôn, đi đường bị ô tô đâm chết, rơi vào …..
- Không cần thề thốt nữa, Sở ca ca.
Tô Phỉ đột nhiên bịt miệng hắn lại, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập sự u oán, khuôn mặt vừa khóc vừa cười như nụ hoa dưới cơn mưa thật động lòng người.
Sở Phàm là kẻ phàm phu tục tử chứ chả phải thánh nhân gì, cho nên chuyện tiếp theo xảy ra là không tránh khỏi. Hắn nhẹ nhàng hôn lên hai má Tô Phỉ, hôn cả lên giọt nước mắt trên gương mặt cô. Tô Phỉ đã dịu dàng nhắm hai mắt lại, đôi môi khêu gợi khẽ mở ra, chờ đợi nụ hôn nồng nhiệt của ai kia.
Trong phút chốc khi đôi môi Sở Phàm hôn lên đôi môi gợi cảm, thân thể Tô Phỉ run lên mềm mại, không kìm lòng được ôm lấy hắn. Tuy đây là lần đầu tiên Tô Phỉ và một người đàn ông hôn môi, nhưng biểu hiện của cô như thế thật nóng bóng, nhiệt tình. Hai cánh tay ôm lấy cổ Sở Phàm, hai chân mở ra ngồi lên đùi hắn, sau đó, hai chân cô quặp chặt lấy lưng hắn, nụ hôn của cô mãnh liệt, triền miên. Cái lưỡi thơm tho loanh quanh trong miệng hắn, cô cứ như thế mà xuất thần, cứ như thế mà bày tỏ tình cảm mãnh liệt, khác biệt hoàn toàn so với sự thụ động dịu dàng của Trầm Mộng Lâm.
Biểu hiện lúc này đây của Sở Phàm và Tô Phỉ chỉ có thể dùng 1 câu nói để hình dung: Củi khô gặp lửa!
Tô Phỉ mặc áo ngủ bằng lụa bên ngoài, bên trong là nội y. Khi cô mở chân ngồi trên đùi Sở Phàm thì áo ngủ bị vén lên, làm hở ra hai mảng đùi ngọc tròn trịa trắng mịn màng. Mà bộ phận đã sớm căng cứng lên kia của Sở Phàm thì đã cảm nhận được một nơi mềm mại ấm áp rồi. Phải biết là Tô Phỉ đang trực tiếp ngồi lên đùi hắn cơ mà.
Ánh mắt Tô Phỉ mơ màng, mà lại ngây ngất. Cô cảm thấy cơ thể mình đang ngày càng nóng lên. Một cảm giác rã rời khác thường lan tỏa khắp toàn thân. Cô nhận ra, hôn môi đúng là rất thú vị. Hơn nữa, nhiệt độ trên cơ thể Sở Phàm truyền sang làm tâm hồn thiếu nữ của cô loạn nhịp. Cô đang mong chờ, mong chờ lần đầu tiên…..
Nụ hôn của Sở Phàm lướt qua cái cổ trắng ngần, lướt qua xương quai xanh đến vị trí trước ngực. Tay hắn thì thuận thế mà đẩy lên, cứ cách lớp áo ngủ mà nắm lấy bộ ngực đang nhấp nhô như cơn sóng cuộn trào kia, vừa vuốt ve một chút mà đã cảm thấy cảm giác mềm mại đến vô cùng vô tận. Mà sự co dãn đàn hồi kia lại làm cho người ta thật khó quên.
Đột nhiên, Sở Phàm lột luôn hai dải vai áo ngủ của Tô Phỉ ra. Áo lụa mềm mại rơi xuống. Da thịt gợi cảm lõa lồ. Bộ ngực phập phồng mãnh liệt như muốn đội tung cả cái áo lót màu hồng nhạt mỏng manh mà vươn ra. Bị áo ngực bao bọc, hai bên bầu ngực của Tô Phỉ tạo thành một cái khe rãnh sâu thăm thẳm, ước chừng có đến cả lóng tay.
Sở Phàm trợn mắt ra nhìn. Tuy rằng trong bóng đêm cái gì cũng mờ mờ ảo áo, nhưng hình dáng bộ ngực kia thì làm nội tâm hắn rung rinh. Tất cả đều thực sự rất hoàn mỹ!
Tô Phỉ thấy Sở Phàm ngẩn người ra thì cười cười, đỏ mặt, thẹn thùng gọi:
- Sở, Sở ca ca….
Sở Phàm khôi phục tinh thần, liếm liếm môi, rồi dúi cả đầu nằm úp sấp vào khe rãnh sâu thăm thẳm kia. Hắn tình nguyện rơi xuống cái khe rãnh này. Trước nay hắn chưa từng có tình cảm mãnh liệt đến như thế.
Ngay lập tức, Tô Phỉ dường như đã cắn răng kiềm chế rồi nhưng vẫn thoát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Dưới sự mút mát của Sở Phàm, vòng eo Tô Phỉ không kiềm chế được cứ rướn về phía trước, hình như cứ muốn làm cho bộ ngực của mình dán mạnh hơn vào mặt Sở Phàm. Hai tay cô không nén nổi tình cảm, ôm chặt lấy đầu của hắn, cứ như muốn vùi lấp đầu hắn giữa hai bầu ngực mình vậy.
Sở Phàm cảm thấy mặt mình cứ như bị dồn ép giữa hai túi bông to. Hơn nữa, túi bông này lại có cảm giác của da thịt. Đến hít thở cũng khó khăn, cái khe rãnh sâu hút kia sắp bao bọc hắn lại rồi.
Hai tay Sở Phàm vuốt ve theo cặp đùi rắn chắc đang kẹp chặt lấy lưng mình, cứ thuận thế vuốt dần lên trên, đến gần phía đùi trên. Sau đó, hắn cầm áo ngủ rơi trên người Tô Phỉ kéo lên, hai tay cô vẫn đang giơ lên ôm đầu hắn, hắn dễ dàng kéo hẳn áo ngủ ra.
Hai tay Tô Phỉ khoác trên vai Sở Phàm. Đôi mắt to trong veo nhưng bốc lửa. Đôi môi khêu gợi khé nhếch lên, cái lưỡi thơm tho liếm liếm môi. Dáng vẻ hết sức cám dỗ.
Sở Phàm ôm lấy lưng cô, tìm được nút áo ngực phía sau, cởi ra. Lập tức, bộ ngực đầy đặn mượt mà của Tô Phỉ như ập thẳng vào hắn. Trong phút chốc, hắn như trào máu mũi, Đồng Tử công bùng nổ.
Sở Phàm ôm chặt lấy Tô Phỉ. Hắn muốn dùng sức đè ép bộ ngực của cô. Cái cảm giác đè ép này thật là tiêu hồn tuyệt vời. Hắn đặt Tô Phỉ nằm lên giường, tận tình hưởng thụ thân hình thiếu nữ gợi cảm đầy đặn ấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Phỉ ửng hồng, đôi mắt to quyến rũ khép hờ - dáng vẻ vô cùng kiều mỵ, miệng khe khẽ thốt ra những tiếng rên rỉ, thở gấp, hai tay ôm chặt lấy lưng Sở Phàm.
- Tiểu Phỉ, thân thể của em thật là gợi cảm. Thật sự là làm cho người ta yêu thích không nỡ rời tay.
Sở Phàm bảo.
- Thế ư? Sở, Sở ca ca nói thật ư? Ôiiii, hóa ra cái cảm giác yêu đương vụng trộm thế này lại kích thích đến vậy.
Tô Phỉ vừa thở gấp gáp vừa đáp lại.
- Tiểu Phỉ, liệu em có thích cảm giác thế này không? Nếu em thích, Sở ca ca sẽ làm em thỏa mãn.
Sở Phàm cười bảo tiếp.
- Người ta bảo thích bao giờ chứ? Đồ háo sắc!
Tô Phỉ sẵng giọng.
- Tiểu Phỉ, là em chủ động còn gì, làm sao lạ trách anh này nọ được hả.
Sở Phàm cười nói.
- Đáng ghét! Là, là anh lừa người ta.
Tô Phỉ nhéo Sở Phàm một cái, nói.
- Thế á? Thế hóa ra là em bị bắt ép ư?
Tay phải của Sở Phàm đang vuốt ve trên ngực phải của Tô Phỉ. Ngón trỏ và ngón cái thỉnh thoảng lại mân mê đùa cợt cái điểm hồng hồng ngạo nghễ kia.
Thân thể Tô Phỉ lập tức giống như có luồng điện giật, run rẩy. Cô thở hổn hển, ngực phập phồng, nói giọng đứt quãng:
- Ôi… ôi…. Sở ca ca… Không… Đừng có sờ thế nữa mà…. Làm cho người ta khó chịu quá.
- Là khó chịu hay là thoải mái thế? Tiểu Phỉ trước giờ chưa từng có cảm giác như vậy phải không?
Sở Phàm tiếp tục khiêu khích cô.
- Ôi… ôi… Đừng… Đương nhiên là chưa có rồi. Người ta còn chưa có bạn trai mà.
Tô Phỉ hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
- Thế ư? Em với Tiểu Lâm và nhị tiểu thư đều là người đẹp cực phẩm cơ mà. Làm sao lại chưa có bạn trai hử?
Sở Phàm tò mò hỏi.
- Không có là không có chứ còn sao nữa. Sao mà ngốc thế hả giời!
Tô Phỉ bực bội nói.
- Đúng thế không? À, anh biết rồi. Chắc chắn là các em đều cùng đợi anh xuất hiện chứ gì? Đúng chưa nào?
Da mặt Sở Phàm đúng là dày hơn da trâu.
- Đúng là không biết ngượng. Không biết dơ. Em đánh chết anh bây giờ. Đánh chết anh!
Tô Phỉ vừa nói, vừa sít hai tay bóp cổ Sở Phàm,làm như hung thần ác sát.
- Mưu sát chồng rồi!
Sở Phàm nói xong ngã vật sang một bên, giả bộ ngất xỉu.
Tô Phỉ cười cười, xoay người lại cưỡi lên người Sở Phàm. Cái mông đầy đặn, vểnh cao vừa đặt trên người hắn, cô đã cúi người, thì thầm bên tai hắn: