Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 252: Mày vẫn phải chết



 
Nhóm Dịch: : Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu Tầm
 
Rõ ràng thái độ của Trần Tuấn Sinh đã nằm trong dự kiến của Sở Phàm.

Đối phó với người như Trần Tuấn Sinh, Sở Phàm có cả đống biện pháp để khiến gã phải mở miệng. Chỉ là vấn đề ở thời gian nhanh hay chậm mà thôi.
 
- Nói đi, tao đang nghe đây.
 
Sở Phàm nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Tuấn Sinh thản nhiên nói.
 
Trần Tuấn Sinh khóe miệng mấp máy, chậm rãi nói:
 
- Tất cả việc này đều đã được lên kế hoạch từ nửa tháng trước. Nửa tháng trước tao quen được một người tên là Từ Lãng. Lúc đầu tao tưởng hắn là một người rất cởi mở, là một người bạn thân. Kỳ thực, hắn chính là một người thâm hiểm khẩu phật tâm xà. Hắn đầu tiên dùng một cô gái tên là A Thiến để mê hoặc tao, sau đó âm thầm, âm thầm bỏ Băng Độc vào trong rượu cho tao uống. Bốn năm ngày sau bất ngờ tao phát hiện ra mình bắt đầu buồn ngủ, khó chịu. Đồng thời hoàn toàn say mê A Thiến. Đúng thế, A Thiến chính là một nữ thần phóng túng dâm đãng. Đến bây giờ tao hoàn toàn không thể tự kiềm chế trước sự mê hoặc của nàng. Ghê tởm hơn chính là, tao càng lúc càng mê đắm, khó có thể từ bỏ được.

Trần Tuấn Sinh nói xong trên mặt lộ ra một vẻ mặt vừa ân hận lại vừa đau khổ.
 
- Băng Độc làm cho tâm tình người ta hình thành một cảm giác ỷ lại. Khả năng nghiện rất lớn, chỉ có những người có ý chí kiên cường mới có thể từ bỏ được thôi. Nói như vậy cái thằng Từ Lãng kia chính là người đứng đằng sau khống chế mày ư?
 
Sở Phàm trầm giọng nói.
 
- Không, không phải hắn.
 
Trong mắt Trần Tuấn Sinh hiện lên một cảm giác sợ hãi ghê gớm. Gã tiếp tục nói:
 
- Ngay từ đầu tao cũng cho rằng tất cả đều do thằng Từ Lãng kia lén lút giật dây sau lưng. Nhưng cuối cùng tao cũng biết người thao túng tất cả mọi việc không phải là hắn. Mà là Trương thiếu.
 
- Trương thiếu à?
 
Sở Phàm nhíu nhíu mày, không kìm được hỏi lại.
 
Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì hơi sửng sốt. Gã quả thực không ngờ đến "Trương thiếu" mà Sở Phàm cũng không biết. Đúng vậy, ở Bắc Kinh lần đầu tiên có người không biết Trương thiếu là ai. Có một câu nói là: "Ở thủ đô, bất kỳ ai cũng đều biết Trương thiếu."
 
- Trương thiếu chính là con của bí thư thị ủy. Ở thủ đô là một công tử cực kỳ danh tiếng, là một thủ lĩnh có khí phách. Tất cả việc này đều do Trương thiếu sắp xếp phía sau hết.
 
Trần Tuấn Sinh hít một hơi thật sâu nói.
 
Sở Phàm nghe vậy thì không nói gì, trầm tư một lúc lâu, cuối cùng trầm giọng hỏi:
 
- Nói như vậy mọi hành động của mày hôm nay đều do Trương thiếu sai khiến phải không?
 
- Đúng, chính là anh ta. Tôi không thể không nghe lời anh ta. Anh ta đã hoàn toàn cô lập tôi. Trước kia tôi theo anh ta cùng nhau chơi đùa nhưng hiện giờ tôi trốn gặp anh ta như là giống như trốn tránh ôn thần. Đây đều là Trương thiếu âm thầm giở trò quỷ. Thêm nữa, anh ta đã dùng Băng Độc để không chế tôi!
 
Trần Tuấn Sinh thống khổ nói.
 
Hai mắt Sở Phàm chớp động, hắn trầm giọng hỏi:
 
- Hôm qua tao thấy mày ở trước mặt Lâm Phi Dật thì bộ dạng khúm núm như con cháu. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
 
- Lâm Phi Dật và Trương thiếu vốn là một người. Lần trước, tôi, tôi dẫn người đánh hắn, hắn ghi hận trong lòng.Chính là cái con chó Lâm Phi Dật này được Trương thiếu nuôi dưỡng sau đó hợp tác lại đối phó với tôi. Bây giờ tôi không còn gì để xấu hổ, tôi có thể nói với anh, trước mặt bọn chúng, tôi giống như một con chó!
 
Trần Tuấn Sinh đau khổ hối hận, sau khi đã xúc động thì nói thao thao bất tuyệt.
 
- Mày phải phấn chấn lên, tỉnh táo lại, không được cam chịu. Đắm mình trong trụy lạc, mày có thấy mày sống như vậy còn có ý nghĩa gì không?
 
Sở Phàm lạnh lùng nói.
 
Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì sửng sốt. Gã không hiểu Sở Phàm nói như vậy là có ý gì.
 
Sở Phàm chuyển giọng hỏi:
 
- Lâm Phi Dật nếu đã cùng Trương thiếu hợp tác với nhau, vậy thì tao nghĩ ở đó cũng không thể thiếu Lâm Phong phải không?
 
- Lâm Phong? Có phải là anh họ của Lâm Phi Dật không? Anh ta vẫn luôn là nhật vật số một dưới trướng của Trương thiếu.
 
Trần Tuấn Sinh đáp.
 
Sở Phàm cười lạnh nói:
 
- Quả nhiên, quả nhiên, tất cả đều như sở liệu của tao. Thằng ranh Lâm Phong này là muốn giết tao. Thảo nào lần trước sự việc lần trước lớn như vậy ở quán bar Lam Điều mà nó lại không truy cứu!
 
- Sự kiện ở quán bar Lam Điều?
 
Trần Tuấn Sinh hơi giật mình. Hiển nhiên sự việc ở quán bar Lam Điều gã cũng nghe nói qua nhưng gã không biết sự tình bên trong. Bố của Lâm Phong cũng chính là Cục trưởng Cục Tài chính Lâm Vĩ. Những động tác của ông ta trong vụ này đã bị cục Công An đem việc này đè ép xuống, không có thông tin nên Trần Tuấn Sinh đối với việc đó cũng không hiểu rõ hết.
 
- Mày có biết hai chân của Lâm Phong tại sao mà bị gãy không? Chính là ở quán bar Lam Điều, tao đã đánh gãy chân của nó đấy. Bởi vì ngay cả bạn gái của tao mà nó cũng dám động đến. Chỉ có điều lần sau nó sẽ không may mắn như thế, tự tao sẽ lấy mạng của nó!

Sở Phàm thản nhiên nói.
 
Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì rùng mình, hơi hơi sợ hãi. Gã dĩ nhiên không ngờ người đánh gãy hai chân của Lâm Phong ở quán bar Lam Điều lại chính là Sở Phàm. Đám con ông cháu cha ở thành phố cũng không ai biết. Thế mà Sở Phàm dám tự tay đánh gãy hai chân của Lâm Phong? Sau đó tại sao hắn vẫn bình an vô sự?
 
Trần Tuấn Sinh bắt đầu hối hận. Gã không nên làm cái việc ngu xuẩn bắt cóc nhị tiểu thư này, lại càng không nên đụng đến Sở Phàm. Gã nhớ tới lời nói của Sở Phàm khi nãy, vì Lâm Phong đụng đến bạn gái của hắn nên hắn mới chặt đứt hai chân của Lâm Phong. Mà bây giờ gã lại bắt cóc nhị tiểu thư, vậy thì không phải Sở Phàm cũng muốn chặt đứt chân của gã ư?
 
Nghĩ vậy sự sợ hãi của Trần Tuấn Sinh vốn đã giảm xuống bây giờ lại dâng lên. Hai chân gã lại run bắn lên.
 
Sở Phàm dường như nhìn thấu suy nghĩ của Trần Tuấn Sinh. Hắn thản nhiên nói:
 
- Mày không cần lo lắng. Chỉ cần mày có thái độ tốt là tao sẽ không chặt đứt hai chân của mày, cũng như sẽ không chặt đứt hai tay mày làm cái gì cả.
 
- Cảm ơn, cảm ơn!
 
Trần Tuấn Sinh khốn khổ nôn ra hai chữ đó.
 
- Mày có biết mày đã sai lầm ở đâu không?
 
Sở Phàm liếc Trần Tuấn Sinh một cái rồi hỏi.
 
Trần Tuấn Sinh kinh ngạc nhìn Sở Phàm, hiển nhiên là gã không biết.
 
- Mày đã xem thường Lâm Phi Dật. Mày dẫn người đánh Lâm Phi Dật một trận ở ngay nơi công cộng. Mày nghĩ hắn có thể nuốt trôi không? Chuyện đêm nay chỉ là một màn, một màn mà chúng ta sát hại lẫn nhau. Trương thiếu, Lâm Phi Dật, Lâm Phong bọn chúng ngồi yên làm ngư ông đắc lợi! Nếu như tao chết vậy thì tội danh giết tao sẽ đổ lên đầu của mày, kết quả là mày cũng khó mà thoát được vận hạn.
 
Sở Phàm thản nhiên nói.
 
Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì ngẩn ra. Sau đó trong mắt gã hiện ra một tia phẫn nộ. Gã tức giận nói:
 
- Tôi đã nói bọn chúng làm sao có thể rộng rãi hào phóng như thế, thì ra tất cả đều là giả dối mà thôi!
 
- Còn cô gái tên là A Thiến, mày nói một chút về ả đi!
 
Sở Phàm đột nhiên hỏi.
 
- Về A Thiến tôi cũng không biết nhiều. Ả là cô gái Từ Lãng giới thiệu cho tôi. Tôi chỉ biết ả sống ở trong khu vườn Phong Nhã.
 
Trần Tuấn Sinh nói.
 
- Địa chỉ cụ thể!
 
Sở Phàm lạnh lùng nói.
 
- Ở phòng số 2, tầng 1, tòa nhà Phong Nhã Viên.
 
Trần Tuấn Sinh vội vàng nói. Hắn có chút nghi hoặc. "Rốt cuộc Sở Phàm hỏi cái này để làm gì?"
 
- Tao nghĩ mày không phòng bị đến nỗi nghiện Băng Độc. Quá nửa là do cô gái có tên là A Thiến đó đấy? Mày biết rõ A Thiến là người của bọn chúng sao vẫn còn mê mệt với cô ta?
 
Sở Phàm hỏi.
 
- Tôi, khi tôi hít Băng Độc rồi đều muốn cô ta, điên cuồng muốn cô ta. Tôi không thể rời bỏ cô ta được, trừ khi tôi từ bỏ được Băng.
 
Hai mắt Trần Tuấn Sinh mơ màng nói.
 
- Được, tốt lắm! Cám ơn mày đã thành khẩn nói nhiều sự thật như thế cho tao biết.
 
Sở Phàm đột nhiên cười cười. Nụ cười vô hại nhưng Trần Tuấn Sinh không hiểu sao lại cảm thấy một một sự sợ hãi vô hình nào đó.
 
- Được rồi, bây giờ mày cầm lấy di động gọi điện thoại cho Trương thiếu. Nói là tao đang đến nửa đường, mà mày đã chuẩn bị tốt hết, chờ tao chui đầu vào lưới.
 
Sở Phàm đột nhiên nói.
 
- Tôi, tôi không có số điện thoại của Trương thiếu.
 
Trần Tuấn Sinh nói.
 
- Vậy lúc bình thường mày liên lạc với Trương thiếu như thế nào?
 
Giọng nói của Sở Phàm trở nên phát lạnh.
 
- Thông, thông qua Từ Lãng mà tôi lên hệ với Trương thiếu.
 
Trần Tuấn Sinh hết sức lo sợ nói.
 
- Tốt lắm, gọi cho Từ Lãng cũng được.
 
Sở Phàm thản nhiên nói.
 
Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì cầm lấy chiếc di động rồi làm theo, gọi điện thoại cho Từ Lãng. Ở bên kia Từ Lãng dặn dò cẩn thận gã khi nào sự việc thành công thì báo cáo lại.
 
Sở Phàm gật gật đầu hài lòng, nói:
 
- Tốt lắm, tất cả mọi việc đều đã xong. Mày nói cho tao biết xem mày còn di nguyện gì không?
 
- Di nguyện ư?
 
Con ngươi của Trần Tuấn Sinh căng lên. Ngực của gã phập phồng giận dữ. Hắn run giọng nói:
 
- Mày, mày có ý gì đó? Mày không phải nói là sẽ không đánh gãy hai chân của tao sao?
 
- Xin lỗi, nhưng tao chưa nói là sẽ không lấy mạng của mày. Cho nên mày vẫn phải chết.
 
Sở Phàm nói xong thì ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, từng chữ, từng chứ nói:
 
- Mày chết ở đây rồi thì mới có thể kết thúc màn kịch này. Tao mới có thể phản công lại bọn Trương thiếu.
 
- Đồ điên, đồ điên, mày đúng là đồ điên. Mày vẫn là một thằng khốn kiếp!
 
Trần Tuấn Sinh nói xong giãy giụa đứng lên, không quay đầu lại lảo đảo chạy trốn.
 
Sở Phàm cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt tay súng đã chết, nắm lấy tay phải cầm súng của gã đó, nhắm về phí Trần Tuấn Sinh đang chạy điên cuồng, nhẹ nhàng khống chế ngón tay trỏ của tay súng rồi bóp cò.
 
Đoàng!
 
Trần Tuấn Sinh đang chạy bỗng dừng lại. Sau đó " ầm" một tiếng, gã đã ngã xuống đất.
 
Tay súng cuối cùng cũng chứng tỏ được kỷ lục chưa bao giờ thất bại của mình. Chỉ là nực cười ở chỗ lần cuối cùng mà gã thành công lại không phải dùng để đối phó với kẻ địch của mình!
 
Vẻ mặt của Sở Phàm vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn quay về phía Ngân Hồ nói:
 
- Ngân Hồ, cô thay đổi sơ sơ cái hiện trường này một chút. Biến thành hai người đấu súng với nhau, cuối cùng Trần Tuấn Sinh chết trong tay của tay súng.
 
- Dạ, chủ nhân!
 
Ngân Hồ nói.
 
- Còn nữa, không được lưu lại một chút dấu vết gì của chúng ta. Tất cả phải được xóa bỏ sạch sẽ.
 
Sở Phàm nói.
 
Ngân Hồ vâng lệnh đi làm, Kim Cương ở bên cạnh cũng đi trợ giúp cho Ngân Hồ. Ước chừng khoảng bảy tám phút sau tất cả mọi thứ đều sửa xong. Sở Phàm nhìn nhìn, hài lòng gật đầu nói:
 
- Chúng ta đi thôi, nơi này không nên ở lâu!
 
Sở Phàm nói xong ôm lấy nhị tiểu thư đang ngủ say, cùng Ngân Hồ và Kim Cương lặng lẽ rời khỏi. Lúc đi qua bên cạnh Trần Tuấn Sinh, hắn thì thào nói:
 
- Trần Tuấn Sinh mày sẽ không phải chết một mình, mày cứ chờ đi bọn Trương thiếu và Lâm Phi Dật, Lâm Phong. Bọn chúng sẽ phải đi xuống âm phủ cùng mày.
 
Trong vòng một phút đồng hồ ngắn ngủi, Sở Phàm, Ngân Hồ và Kim Cương rời khỏi khu nhà xưởng bỏ hoang không một tiếng động.
 
Đêm tối như mực, đen kịt một vùng, bầu không khí trong công trường bỏ hoang tràn ngập mùi máu tươi ảm đạm.