Sở Phàm cùng với Lâm Hiểu Tình vẫn còn đang chiến đấu không biết mệt.
Lâm Hiểu Tình đã liên tục ra hai lần, nhưng cô vẫn như trước hứng thú không giảm. Nước da trắng như tuyết như uống rượu trở nên hồng nhuận, rất đẹp, rất gợi cảm, trong miệng cô vẫn như trước vang lên những kêu tiếng kích thích và hưng phấn, từng đợt âm thanh rên rĩ.
Một người con gái thành thục gợi cảm với dáng người xinh đẹp Lâm Hiểu Tình, nếu như cá tính lãnh đạm thì rất là đáng tiếc. Nếu như lại là một nữ thần nóng bỏng thì quả thật là quá tuyệt vời. Bất luận là một người đàn ông nào có được người phụ nữ như thế cũng đều cảm thấy rất là hạnh phúc.
Rõ ràng, đàn ông đều thích kiểu phụ nữ như thế này, bình thường thì thùy mị, trên giường thì phóng đãng. Đương nhiên, phóng túng như thế này cũng chỉ là phóng túng cho riêng mình xem, không thể phóng túng cho một người đàn ông nào khác xem.
Lúc này, Sở Phàm và Lâm Hiểu Tình đã thay đổi tư thế khác. Chỉ thấy Lâm Hiểu Tình hai đầu gối quỳ rạp trên giường, hai tay chống xuống, thắt lưng vòng xuống thành một đường cong, cặp mông gợi cảm và sung mãn vểnh lên cao. Sở Phàm lại từ phía sau Lâm Hiểu Tình áp sát lại, dương căn to lớn trực tiếp đâm thẳng vào giữa hai cánh hoa màu phấn hồng đã sớm ướt át lầy lội.... (Nguồn: http://thegioitruyen.com) Tư thế đâm thọc như thế này chẳng những khiến hắn có thể thấy được cúc hoa màu hồng nhạt thít thít mở mở theo từng nhịp giao hoan mà hắn còn có thể va chạm với cặp mông tuyệt đẹp gợi cảm và trắng muốt nở nang của Lâm Hiểu Tình. Mỗi một lần va chạm là một lần phát ra âm thanh "phạch". Ngay sau đó là "Phạch phạch phạch!" những âm thanh vang lên cùng với tiếng hít thở dồn dập và tiếng rên rỉ vong tình của Lâm Hiểu Tình. Vẻ mặt nàng hồng nhuận, thân thể vẫn còn đang run rẩy co quắp. Cả người nàng đã dần tăng lên trạng thái hưng phấn cực độ. Nàng cảm nhận được từng đợt từng đợt cảm giác kích thích rã rời. Nàng mơ hồ cảm thấy, bản thân mình sắp đến lúc … ra rồi.!!
- A!!! A Sở, mạnh nữa lên, em sắp bay lên trời rồi, chơi mạnh nữa lên đi anh!
Sở Phàm nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo bóng loáng mềm mại của Lâm Hiểu Tình. Hai tay nắm chặt vòng eo của cô vì vậy hắn có một điểm mượn lực, như vậy càng thuận tiện cho hắn tiến lên. Đột nhiên, hay tay của hắn bất ngờ chụp lấy cặp mông của Lâm Hiểu Tình, sau đó nơi thắt lưng dùng lực, bàn tay vỗ mạnh vào cặp mông trắng như tuyết! "Bách!", lại dùng lực… đâm thọc ... vỗ...
Mà tiếng kêu của Lâm Hiểu Tình lại càng lớn, càng hưng phấn hơn nữa!
- Ưm, a!! Không được, Sở Phàm, em sướng quá! Thoải mái quá... ân! ưm! aaaaaa...!!
Sở Phàm cùng Lâm Hiểu Tình bên này đang hưởng thụ sự tuyệt vời của khoái cảm. Trong khi ở một nơi khác lại đang có một cuộc gặp gỡ, tiến hành một âm mưu.
Cục trưởng Cục Công an Thành phố Trần Thiên Minh lái xe đi về về phía sau Hải Trà Lâu. Ông có một cuộc gặp gở bí mật ở phía sau Hải Trà Lâu. Ông chưa bao giờ nghĩ đến người ước hẹn ông ra đây bí mật nói chuyện chính là con trai của bí thư thành phố, Trương thiếu!
Trần Thiên Minh hai ngày hôm nay đang bận đến sứt đầu mẻ trán vì vụ thảm sát trong khu nhà xưởng bỏ hoang. Từ khi Trần Tuấn Sinh, con trai của ông chết, cả người ông giống như già đi mười năm. Trong mắt ông đầy tơ máu. Những nếp nhăn trên trán cũng tăng lên nhiều. Tóc hai bên mai cũng đã nhuốm bạc. Nhưng mà, những việc này cũng không quan trọng, quan trọng là đau ở trong lòng. Ông đã cảm thấy sức tàn lực kiệt. Đám tang của con trai làm cho lòng ông có cảm giác đau đớn và thống khổ một cách sâu sắc. Trần Tuấn Sinh dù cho có ngang ngược đến thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng cũng là con ông. Cha mẹ trên thế gian đều khó có thể chịu đựng được nỗi đau khổ thế này.
Vương Mỹ Linh, vợ của Trần Thiên Minh sau khi biết được tin con trai của mình chết đã té xỉu ngay tại chỗ, cho đến bây giờ vẫn còn nằm ở trong bệnh viện. Tuy rằng không có chuyện gì đáng ngại, nhưng mà tâm tình đặc biệt mất ổn định. Bác sĩ nói là bất cứ lúc nào tinh thần cũng có khả năng suy sụp đến phát điên.
Điều này làm cho Trần Thiên Minh càng thêm đau khổ và phẫn hận. Ông thề nhất định sẽ tìm ra hung thủ. Sau đó chính mình đem tên hung thủ này đưa lên pháp trường.
Trần Thiên Minh hai ngày nay cơ bản rất ít đi ra ngoài, mà vài đồng nghiệp hoặc cấp dưới đến thăm ông cũng không tiếp. Nhưng mà, ngày hôm nay ông lại nhận được điện thoại của Trương thiếu. Trương thiếu hẹn gặp ông ở phía sau Hải Tửu Lâu, uống trà nói chuyện. Với lại nghe trong lời nói của Trương thiếu ý tứ tựa hồ là biết sự tình liên quan đến cái chết của Trần Tuấn Sinh. Trần Thiên Minh sau khi nghe vậy lập tức chạy xe đến chỗ hẹn.
Phía sau Hải Trà Lâu, phòng trà số mười hai.
Ở bên trong đã có hai người trẻ tuổi đang ngồi. Một người vẫn còn rất trẻ trên mặt đeo một mắt kính màu vàng, vẻ mặt âm nhu, chính là Trương thiếu. Người còn lại anh tuấn cao ngạo, lạnh lùng. Từ các cử chỉ có thể thấy được hai chân của anh ta không được tự nhiên, chính là Lâm Phong.
Trương thiếu và Lâm Phong đang đợi người, hiển nhiên là đang đợi Trần Thiên Minh đi đến. Muộn như thế này Trương thiếu còn hẹn Trần Thiên Minh chắc chắn là có mục đích rồi.
Tối hôm qua hắn phái Từ Lãng dẫn người đi tìm A Thiến, sau khi tìm được lập tức bí mật thủ tiêu. Ai ngờ, Từ Lãng sau cùng trả lời hắn là không tìm được A Thiến, biến mất không có căn cứ. Hơn nữa lục soát tất cả các trạm xe lửa và sân bay trong thành phố cũng không tìm được bóng dáng A Thiến đâu. Trương thiếu sau khi nghe vậy trong lòng cực kì tức giận.
Sau khi bình tĩnh, nghĩ lại một chút, hắn cảm thấy không tìm được A Thiến chỉ có hai khả năng. Một là A Thiến đã tự mình đi từ trước, có thể là cảm thấy được tín hiệu của một mối nguy hiểm nào đó nên đã sớm đi mất rồi. Thứ hai là Sở Phàm đã đến trước một bước tìm được cô ta, và hiện đang khống chế ở trong tay rồi.
Trong hai giả thiết này, Trương thiếu hi vọng có thể là giả thiết đầu tiên. Nếu như là khả năng thứ hai như vậy đối với hắn là cực kỳ bất lợi. Nhưng mà, hắn cũng không có loại trừ khả năng thứ hai, cho nên hắn mới bí mật gặp mặt Trần Thiên Minh, chính là muốn đi trước một bước lôi kéo Trần Thiên Minh về chiến tuyến của mình. Đem cái chết của Trần Tuấn Sinh đổ hết lên người Sở Phàm, lợi dụng thế lực trong cục cảnh sát của Trần Thiên Minh để đối phó với Sở Phàm.
Lâm Phong nhìn đồng hồ nói:
- Nhìn thời gian thì Trần Thiên Minh cũng phải tới rồi chứ.
- Không vội không vội, nên đến thì cuối cùng sẽ đến.
Lâm Phong sau khi nghe vậy cũng im lặng không nói, tiếp tục chờ đợi. Một lúc sau vang lên tiếp đập cửa, Lâm Phong tinh thần rung lên, đứng dậy đi ra mở cửa. Bên ngoài có một người đang đứng, chính là Trần Thiên Minh.
- Chú Trần, chú đến rồi, xin mời vào, mời vào.
Lâm Phong vội vàng nói.
Trần Thiên Minh gật đầu một cái sau đó liền đi vào.
- Vài ngày không gặp, Cục trưởng Trần tiều tụy đi nhiều. Ba tôi thường nói với tôi, tình hình an ninh trật tự trong thành phố nếu không có Cục trưởng cúc cung tận tụy thật không biết là đã đến tình trạng nào rồi.
- Cảm ơn Thư ký Trương đã quan tâm, đó là việc tôi nên làm thôi.
Trần Thiên Minh vội vàng khiêm nhường nói. Hai người vẫn giống như trước trong lời nói vẫn vô thưởng vô phạt, cũng chưa đi đến đâu cả. Trần Thiên Minh trong lòng dĩ nhiên biết rõ Trương thiếu hẹn gặp ông cũng không phải để nói những lời thừa chẳng liên quan quan trọng gì như thế này.
Lúc này, Trương thiếu chuyển đề tài, thở dài, giọng điệu thống khổ nói:
- Về chuyện của con trai chú, mấy ngày nay tôi đã biết từ tin tức của truyền hình và báo chí, cảm thấy rất là đau buồn và phẫn nộ. Ba tôi cũng rất là đồng cảm. Ba tôi chắc hẳn đã gọi điện nói chuyện với chú, mong rằng Cục trưởng Trần nén bi thương để vượt qua.
- Thư ký Trương ngày hôm nay đã gọi cho tôi thăm hỏi và an ủi. Cảm ơn sự quan tâm của Thư ký Trương.
Trần Thiên Minh lời nói vẫn như cũ dừng lại ở bên ngoài câu chuyện con mình, bởi vì ông còn không biết rõ ràng mục đích trong lòng Trương thiếu rốt cuộc là cái gì.
- Tôi tuy là chưa từng trực tiếp cùng cậu nhà qua lại nhưng mà ở bên cạnh tôi cũng có nhiều bằng hữu có quan hệ với cậu nhà. Tất cả bọn họ đều nói cậu ấy là một người có khí khái, bộc trực, thẳng thắn. Có thể bên trong hành vi có chút ngang ngược, nhưng mà vẫn là một người rất đáng để kết bạn. Tôi còn nói khi nào có thời gian sẽ đến nhà Cục trưởng Trần chơi, muốn kết bạn với cậu ấy. Nhưng cuối cùng lại phát sinh những chuyện như thế này, thật là. aizzzzz!
- Con tôi là đứa bất hiếu, nhìn tính tình biểu hiện trong những việc thường ngày của nó tôi cũng biết sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Tôi cũng không ngờ kết cục cuối cùng lại trở nên đáng sợ thế này. Chỉ là ở trong thành phố phát sinh trường hợp như thế này, tôi thân là cục trưởng đã thất trách quá lớn, thẹn với nhân dân thủ đô rồi.
Trần Thiên Minh nói.
- Cục trưởng Trần không nên nghiêm trọng vấn đề như vậy. Chuyện như thế này phát sinh làm sao có thể nói là sai lầm của Cục trưởng Trần được. Trong thủ đô vốn có vài phần tử không tuân theo pháp luật, trong mắt bọn chúng không có pháp luật, cuồng vọng tự đại, ngang ngược gây án. Chúng chính là phần tử khủng bố. Chúng ta chẳng ai có thể kiểm soát được chúng cả, đương nhiên cũng không thể phòng bị được. Nhưng mà theo tôi thấy những chuyện như thế này nảy sinh chính là có người ở phía sau thao túng.
Trương thiếu giọng điệu trầm xuống, nói.
Trần Thiên Minh sau khi nghe vậy thì nhướng mày, nhìn về phía Trương thiếu, hỏi:
- Trương thiếu nói vậy là có ý gì?
- Vụ giết người trong nhà xưởng bỏ hoang, tôi cũng không nghĩ tất cả là một vụ án đơn giản. Mà cậu nhà còn liên lụy, còn bị giết chết trong vụ án này. Cái này càng thấy không bình thường, rất rõ ràng, chuyện này ắt có mưu tính từ trước.
Trương thiếu khẳng định nói.
- Trương thiếu ý muốn nói là có người đặc biệt bày ra chuyện này nhắm vào con tôi à?
Trần Thiên Minh trầm giọng nói.
Trương Thiếu gật đầu, nói tiếp:
- Cũng không biết cậu nhà ở bên trong thủ đô đã đắc tội với người nào. Tôi nghĩ, người có thể làm ra chuyện giết người tàn nhẫn như thế này khẳng định là có quan hệ không kém với cậu nhà đâu. Thật ra đêm nay tôi hẹn Cục trưởng Trần ra đây gặp mặt không phải là để uống trà xem hát, kỳ thực chính là muốn tiết lộ một tin tức cho Cục trưởng Trần. Đương nhiên, tin tức này cũng chưa hẳn là chính xác, giá trị tham khảo ít nhiều tôi cũng không biết chính xác được bao nhiêu. Cũng không biết Cục trưởng Trần có hứng thú nghe hay không?
Trương thiếu nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
- A, mời Trương thiếu nói rõ cho.
Trần Thiên Minh vội vàng nói.
- Là như thế này, mấy ngày trước khi vụ án xảy ra, tôi có nghe một vài người bạn kể lại là cậu nhà muốn giáo huấn một người tên là Sở Phàm. Nghe nói tên Sở Phàm này từng làm nhục cậu ấy, cho nên cậu ấy muốn tìm biện pháp phục thù.
Trương thiếu chậm rãi nói.
- Sở Phàm ư?
Trần Thiên Minh sau khi nghe vậy không khỏi nhìn về phía Lâm Phong ở bên kia. Ông nhớ không lầm thì trong khoảng thời gian trước phát sinh sự việc ở quán bar Lam Điều chính là Sở Phàm đã đánh gãy hai chân Lâm Phong.
Lâm Phong đón lấy ánh mắt Trần Thiên Minh đang nhìn, trong lòng hắn hiểu rõ trong ánh mắt ông ta thăm dò điều gì. Hắn mở miệng nói:
- Không biết chú Trần còn nhớ hay không chuyện cậu nhà và em họ Lâm Phi Dật của cháu từng phát sinh hiểu lầm nhỏ? Lúc đó cậu nhà đã dẫn người đánh Lâm Phi Dật, nguyên nhân là vì một thời gian trước đó ở quán bar Sway, cậu ấy bị một người đàn ông mang mặt nạ lăng nhục một trận. Khi đó cậu ấy tưởng rằng là Lâm Phi Dật phái người làm. Thật ra việc này hoàn toàn là một hiểu lầm. Kẻ mang mặt nạ lăng nhục cậu ấy chính là Sở Phàm. Sau đó nó lại nói chuyện với cậu nhà, ám chỉ việc này chính là Lâm Phi Dật làm, cho nên sau đó mới phát sinh chuyện hiểu lầm nhỏ đó!
Mấy ngày trước đây khi cậu nhà biết được kẻ lăng nhục mình trong quán bar Sway hôm đó chính là Sở Phàm thì đã phẩn nộ vô cùng, từng lập lời thề, phải xử lý thằng Sở Phàm này một trận, dạy dỗ nó đến nơi đến chốn. Ai ngờ qua vài ngày lại xảy ra vụ án giết người trong khu xưởng bỏ hoang, mà cậu nhà cũng không may mắn phải bỏ mình. Đầu tiên khi cháu biết tin đã cảm thấy rất là kinh sợ, sau đó nghi ngờ việc này liệu là có liên quan đến Sở Phàm hay không?
Chú Trần cũng biết cháu cùng Sở Phàm cũng có xung đột. Chuyện ở quán bar Lam Điều chú cũng đã biết. Nhưng mà đối với chuyện này của cậu nhà, cháu hoàn toàn tùy việc mà xét. Hơn nữa, theo cháu được biết Sở Phàm cũng không để yên cho cậu nhà đâu. Cậu nhà thích con gái thứ hai của Kỷ Thiên Vũ, mà Sở Phàm chính là vệ sĩ của Kỷ nhị tiểu thư. Hắn đương nhiên sẽ không để cậu ấy đến gần cô ta rồi. Quan trọng nhất là, tên Sở Phàm này có chút bản lĩnh, hình như là đã trải qua huấn luyện đặc thù.
Trần Thiên Minh sau khi nghe vậy liền biến sắc, trong mắt hàn quang lấp lánh, trong lòng ông thầm nghĩ: "Trước khi gặp chuyện không may, cử chỉ A Tuấn có chút khác thường, chẳng lẽ chính là chuyện chuẩn bị trả thù Sở Phàm? Nếu đây là thật cũng tốt, đúng là A Tuấn cùng Sở Phàm trong lúc quyền lợi bất đồng, tình trạng liệu có kịch liệt đến mức một mất một còn hay không? Dựa theo ý tứ của bọn Trương thiếu, cái chết của A Tuấn có quan hệ trực tiếp tới Sở Phàm. Nhưng mà Sở Phàm rốt cuộc là vì lợi ích gì mà giết chết A Tuấn? Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào Sở Phàm này phải bị liệt vào người bị tình nghi số một, thà bắt lầm chứ không thể bỏ sót được."
Trương thiếu nhìn thần sắc trên mặt Trần Thiên Minh, tiếp tục thản nhiên nói:
- Cục trưởng Trần, những lời nói của chúng tôi chỉ có thể trợ giúp một chút. Đương nhiên, tất cả vẫn còn phải xem Cục trưởng Trần làm như thế nào. Nhưng mà Trương thiếu tôi là người nói ra chuyện này thì cũng xem như có liên quan. Nếu như Cục trưởng Trần có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói ra. Trương thiếu tôi nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ.
- Cảm ơn Trương thiếu. Tin tức của Trương thiếu cung cấp có thể nói là có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong việc phá án. Cho dù là như thế nào tôi nhất định sẽ đem vụ án này tra xét một cách rõ ràng, tuyệt đối không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Trần Thiên Minh trầm giọng nói.
- Ý của ba tôi cũng là như vậy. Chỉ cần tra ra một người lập tực xử lý một người. Mặc kệ kẻ đứng ở phía sau thế lực như thế nào cũng phải điều tra theo lẽ công bằng. Cho nên Cục trưởng Trần cứ yên lòng đi làm đi.
Trương thiếu thản nhiên nói.
- Có những lời này của Thư ký Trương thì tôi cũng yên tâm hơn. Mong Trương thiếu nói với Thư ký một tiếng, Xảy ra chuyện này tôi là người đứng đầu cảnh sát thủ đô, nhất định sẽ nghiêm minh điều tra triệt để. Tuyệt đối không bao che một kẻ tình nghi hay một tên tội phạm nào.
Trần Thiên Minh có chút tức giận nói.
- Được, tốt lắm, tin tức vừa rồi tôi cung cấp, nếu Cục trưởng Trần không ngại có thể lấy đó làm điểm đột phá để điều tra, có lẽ sẽ có chút hiệu quả.
- Tất nhiên tất nhiên, Nếu như thực sự tên Sở Phàm này và sự việc có liên quan, như vậy tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho hắn.
- Trương Thiếu, Lâm công tử, tôi còn có chút việc phải đi trước. Sau này Trương thiếu có tin tức gì mong rằng lập tức nói cho tôi biết một tiếng. Dù sao, Trương thiếu cũng là người có mối quan hệ rộng rãi, những chuyện biết được cũng nhiều hơn tôi.
- Được, được, đã là như vậy tôi sẽ không từ xa đứng nhìn, Cục trưởng Trần đi cẩn thận. Hy vọng sớm có ngày xét xử hung phạm, trả lại sự công bằng cho cậu nhà.
Trương thiếu đứng dậy đưa tiễn, nói.
Trần Thiên Minh chào hỏi một chút sau đó liền rời đi.
Trương thiếu sau khi đóng cửa lại thì Lâm Phong hỏi:
- Trương thiếu, anh xem Trần Thiên Minh hắn có điều tra Sở Phàm không?
- Tất nhiên, Trần Thiên Minh bây giờ giống như là một con sói đói khát, ở đâu có thịt ông ta cũng sẽ không phân tốt xấu nhào lên cắn xé một trận. Hiện nay phía cục công an vẫn chưa có một chút manh mối gì về vụ án giết người trong khu nhà xưởng bỏ hoang cả. Cậu nói, sau khi Trần Thiên Minh đêm nay biết được tin tức trọng đại này, ông ta liệu có mặc kệ hay không? Không bao giờ đâu!
Trương thiếu quả quyết nói.
- Như vậy chúng ta có kịch hay để xem rồi!
Lâm Phong âm trầm nói.
- Nhưng mà Sở Phàm cũng không phải là một nhân vật đơn giản đâu. Cho nên chúng ta phải chuẩn bị làm hai việc. Lúc này đây tuyệt đối không cho phép một chút sai sót, nhất định phải xử lý được thằng Sở Phàm.