Sau khi nghe xong điện thoại, Sở Phàm quay lại tiếp tục ăn cơm, trên mặt vẫn còn vẻ vui sướng.
A Thiến thấy thế thì không khỏi cảm thấy đau nhói, giống như mơ hồ có một cảm giác ghen tuông. Bây giờ cô chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn cơm nữa cả, trong lòng thầm đoán xem Sở Phàm lúc nãy ra ngoài là nhận điện thoại của ai, nhìn vẻ vui mừng trên khuôn mặt của hắn thì chắc là điện thoại của một người phụ nữ rồi. Nghĩ thế trong tim cô bỗng có một cảm giác xúc động. Đúng là cô rõ ràng chẳng có một chút quan hệ gì với Sở Phàm. Ngay cả tình bạn cũng không. Cô vốn dĩ chẳng có tí quyền hành nào để can thiệp vào đời tư của hắn cả. Nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô vẫn không thể kìm chế được từng cơn ghen tuông đang dâng lên. Vì sao mà lại như vậy?
Ăn cơm xong, A Thiến dọn hết chén đũa. Khi đi ngang qua chỗ Sở Phàm, cô nhẹ giọng nói với hắn:
- Lát nữa anh vào phòng gặp em nhé.
Sở Phàm hơi sửng sốt. Hắn nhìn theo thân hình mảnh mai gợi cảm của A Thiến rồi im lặng rời khỏi bàn ăn.
Sau khi ăn xong, Sở Phàm cùng với Ngô bá ở trong phòng khách nói chuyện với nhau. Khi Sở Phàm nói là sẽ cùng với Ngân Hồ đi gặp Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh thì Ngô bá nhắc nhở hắn cần phải cẩn thận, mưu tính kỹ thì mọi chuyện mới thuận lợi được.
Sở Phàm nghe vậy thì gật gật đầu. Hắn nhìn đồng hồ thì biết A Thiến đã lên lầu được hơn hai mươi phút, mình cũng nên nghe theo lời của mỹ nhân mà đến gặp nếu không thì cô ấy sẽ giận dỗi mất.
- Ngô bá, cháu lên lầu nói chút chuyện với A Thiến.
Sở Phàm nói.
- Ha ha, cậu đi nhanh lên đi. A Thiến một mình chờ cậu hoài trong phòng chắc cũng buồn chán lắm đấy.
Ngô bá cười ha hả, trong giọng nói tràn đầy thâm ý.
Sở Phàm nghe vậy thì cười gượng. Hắn nhận ra rằng Ngô bá đã hiểu lầm sâu sắc quan hệ giữa hắn và A Thiến. Chỉ có điều cũng không thể trách Ngô bá được. Một người thanh niên trẻ tuổi dẫn theo một cô gái xinh đẹp đầy gợi cảm về nhà, nếu nói là không có một chút ý đồ gì trong đó thì ai mà tin cho được?
Sở Phàm đi lên lầu bốn rồi gõ cửa phòng A Thiến. Từ bên trong truyền tới giọng nói của cô:
- Anh vào đi.
Sở Phàm đẩy cửa đi vào, hắn nhận ra rằng A Thiến đã thay một bộ quần áo khác. Bây giờ cô đang mặc một bộ đồ bó sát người, bên trong lại không mặc áo lót cho nên bộ ngực to lớn của cô hiện rõ cả hình dáng ra ngoài. Hai điểm nhỏ cũng lộ ra rất rõ ràng. Phía thân dưới cô cũng đang mặc một bộ đồ bó sát người, dán chặt vào cả da thịt khiến cho những đường cong của cặp mông và cặp đùi thon dài cũng hiện ra hết. Nhìn qua thật là mê người.
- Anh, anh lại đây đi.
A Thiến xấu hổ đỏ cả mặt, kéo Sở Phàm ngồi xuống.
- Được rồi, em gọi anh lên đây có chuyện gì không?
Sở Phàm nhàn nhạt hỏi.
- Không có chuyện gì thì anh không thể vào phòng em ngồi chơi được sao?
A Thiến ngồi sát bên cạnh Sở Phàm, thân thể mềm mại của cô tiến tới gần Sở Phàm, bộ ngực hơi ưỡn ra về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, Sở Phàm dường như đã nhìn thấy tới tận một phần ba bộ ngực trắng toát của A Thiến.
- Em có phải là đang quyến rũ anh không đấy? Em có biết là sức chống cự của anh đối với sự hấp dẫn của phụ nữ là rất thấp không?
Sở Phàm cười nói.
A Thiến nghe vậy thì khuôn mặt ửng đỏ cả lên. Sau đó cô vội vàng đứng thẳng dậy, hai bàn tay ngọc đan vào nhau. Một lúc sau cô đưa ánh mắt xinh đẹp long lanh nhìn về phía Sở Phàm rồi nói:
- Đêm nay anh, anh có thể ở lại được không?
Sở Phàm nghe thấy thế thì sửng sốt. Hắn nhìn khuôn mặt thanh tú động lòng người của A Thiến, rồi lại đưa mắt hướng tới những đường cong gợi cảm trên thân hình cô đằng sau bộ đồ bó sát, cảm thấy hơi động lòng. Chỉ có điều hai chân đang mềm nhũn của hắn giống như đang nhắc nhở hắn rằng cần phải hạn chế làm chuyện đó. Nếu như không phải hôm qua hắn đã phóng túng bừa bãi quá nhiều thì có lẽ giờ đây hắn đã lao đến cởi hết quần áo trên người của A Thiến, ân ái một trận sau đó rồi sẽ đi gặp Trần Thiên Minh. Đáng tiếc, đáng tiếc.
- Tối nay anh còn có chút việc. Anh còn phải đi gặp ba của Trần Tuấn Sinh là Trần Thiên Minh nên không thể ở lại được.
Sở Phàm từ chối nói.
- Ừ, vậy thì thôi! A Thiến quay đầu đi. Cô cũng là một người phụ nữ hiểu chuyện. Cô biết rằng khi một người đàn ông còn có chuyện cần làm thì một người phụ nữ tuyệt đối không được nhõng nhẹo ngăn cản. Nhưng không hiểu sao trong lòng của cô vẫn cảm thấy mất mát cái gì đó.
Sở Phàm bỗng nhiên vươn tay ôm lấy bờ vai của A Thiến, thân thể mềm mại của A Thiến liền trở nên run rẩy. Cô cảm nhận được thân thể của mình đang tiếp xúc với thân thể cường tráng của Sở Phàm, trong lòng cô không khỏi dâng lên nỗi vui mừng.
Sở Phàm ghé đôi môi vào trên cổ của cô, khẽ nói vào tai của cô:
- Có thích không?
A Thiến im lặng không nói gì, cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi cong cong, trong lòng vô cùng cao hứng không gì có thể diễn tả được.
Vừa nói Sở Phàm vừa đưa tay luồn vào trong áo của A Thiến, nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô, cảm giác đầy đặn và co dãn từ từ truyền đến từng tế bào thần kinh của hắn.
A Thiến nũng nịu kêu lên một tiếng, khuôn mặt của cô đã hơi ửng đỏ, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
- Đêm nay anh rất muốn ở lại nhưng anh còn phải có việc. Em có hiểu cho anh không?
Sở Phàm khẽ hỏi.
A Thiến gật gật đầu, cô không kìm được thở hổn hển.
- Hơn nữa em tạm thời sẽ tiếp tục ở nơi này mà, chạy không thoát nổi anh đâu, đúng không?
Sở Phàm tiếp tục nói.
A Thiến cảm thấy rất vui, cô chuyển người lao thẳng vào trong lòng Sở Phàm để hắn ôm ấp, đôi tay ngọc ngà nắm chặt lấy cánh tay của Sở Phàm.
Sở Phàm liền rút bàn tay phải đang đặt vào trong bộ ngực của A Thiến ra rồi ôm lấy eo lưng mềm mại của cô.
Quả thật là rất mềm mại!
Sau một lúc, Sở Phàm lại nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông tròn trịa gợi cảm của A Thiến, cuối cùng vỗ vỗ hai cái rồi nói:
- Được rồi, anh phải đi đây.
A Thiến vẫn lưu luyến không muốn buông tay ra. Nhưng sau đó cô cũng đành phải rời khỏi lồng ngực của Sở Phàm , đôi mắt quyến rũ của cô bây giờ đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt của hắn, trong ánh mắt hiện ra một vẻ vui sướng, cô khẽ nói:
- Vậy anh nhớ cẩn thận một chút nha.
Sở Phàm gật gật đầu, bỗng hắn đưa mắt nhìn thấy hai bầu vú của A Thiến thì cảm thấy ngứa ngáy, không nhin được đưa tay ra bóp lấy hai cái rồi cười nói:
- Mềm mại quá, thật là thích!
Hắn nói xong liền lập tức đi ra ngoài.
- Đáng ghét!
A Thiến nhìn theo bóng hình của Sở Phàm mà hờn dỗi mắng, trong lòng cô lúc này tràn ngập cảm giác ấm áp.
Sở Phàm đi xuống lầu thì thấy Ngô bá đang xem tin tức. Nhìn thấy hắn, Ngô bá không nhịn được kinh ngạc hỏi:
- Thiếu chủ, sao nhanh vậy?
Sở Phàm nghe thấy thế thì không khỏi dở khóc dở cười, nói với Ngô bá:
- Ngô lão, cháu tìm A Thiến chỉ để trò chuyện thôi. Bác nghĩ cái gì thế hả?
- Vậy à!
Ngô bá cười cười nói tiếp:
- Tôi đã nói rồi mà, thiếu chủ luyện võ công nhiều năm ở Nam Thiếu Lâm như vậy, thân thể nhất định rất cường tráng. Dù thế nào cũng không thể nhanh như vậy được.
Sở Phàm cười khổ lắc lắc đầu, hắn cũng không muốn giải thích nhiều với Ngô bá, không chừng càng giải thích thì Ngô bá lại càng hiểu lầm. Hắn đổi giọng nói:
- Ngô bá, cháu đi tìm Trần Thiên Minh, xong việc rồi cháu sẽ trở về thẳng biệt thự Lam Hải, vừa rồi đại tiểu thư đã gọi điện cho cháu.
- Tốt lắm, phải tiến phải thoái như thế nào thiếu chủ đã nắm được.
Ngô bá ý tứ sâu xa nói.
Sở Phàm gật gật đầu. Trước khi đi, hắn tiến tới bàn thờ của ba mẹ mình cung kính thắp hai nén hương, thầm nói trong đầu:
- Ba, mẹ, con là Sở Phàm đây. Hy vọng ba mẹ trên trời có linh thiêng có thể nhìn thấy con từng bước trả thù cho ba mẹ. Con sẽ không để cho ba mẹ phải thất vọng.
Sau đó Sở Phàm gọi Ngân Hồ, rồi đích thân hắn lái xe chạy tới biệt thự của Trần Thiên Minh.
Ngân Hồ vẫn lạnh lùng ngồi ở ghế phụ lái, khuôn mặt của cô vẫn luôn luôn xinh đẹp như thế, chỉ có điều vẻ băng lãnh trên đó vẫn mãi mãi không thể thay đổi. Một người phụ nữ như vậy khiến cho người khác phải rét lạnh, bất kỳ người đàn ông thông minh nào đều hiểu rằng tuyệt đối không được trêu chọc đến người phụ nữ này, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm.
Nói thực, Sở Phàm không hề thích Ngân Hồ gọi mình là "chủ nhân". Gọi như vậy sẽ khiến cho hắn và cô có một chút khoảng cách gì đó, không thể đối xử ngang hàng với nhau. Nhưng mỗi lần nói chuyện này ra thì lại khiến cho Ngân Hồ hiểu lầm, cô tỏ ra rất đau lòng vì tưởng rằng Sở Phàm không muốn cô làm thuộc hạ của hắn nữa, khiến cho sau này Sở Phàm cũng chẳng dám nhắc tới nữa.
- Nếu chủ nhân thích Ngân Hồ, Ngân Hồ sẽ cho chủ nhất tất cả mọi thứ.
Sở Phàm kinh ngạc, hắn không ngờ một câu nói tuỳ tiện của mình lại khiến cho cô phản ứng một cách thẳng thắn như vậy.
Hắn cười cười nói:
- Tôi, tôi không phải là có ý đó, ha ha.
Thế nhưng, Ngân Hồ lại nghiêm túc nói:
- Chủ nhân, lời nói của Ngân Hồ là thật lòng.
- Tôi biết, tôi tin là cô thật lòng mà. Thôi, tạm thời không nói đến chuyện này nữa, được không? Cũng sắp tới nhà Trần Thiên Minh rồi.
Sở Phàm hiểu rằng không thể tiếp tục nói về chuyện này nữa, nếu không Ngân Hồ lại tiếp tục hiểu lầm cho mà xem.
Mười giờ tối, Trần Thiên Minh lái xe quay trở về biệt thự của ông.
Trên khuôn mặt ông hiện ra một vẻ mệt mỏi. Ông vừa mới vào bệnh viện thăm vợ mình, sau khi bà ấy ngủ say ông mới lái xe quay về nghỉ ngơi. Hai ngày nay ông quả thực rất mệt mỏi, giống như có cảm giác bất lực tòng tâm. Tối hôm qua sau khi gặp Trương thiếu, ông đã nhận định Sở Phàm là một đối tượng khả nghi, hôm nay sai người điều tra lai lịch của Sở Phàm thì được kết quả cho thấy Sở Phàm có một bối cảnh rất bình thường không có gì đặc biệt. Điều đáng chú ý nhất chính là Sở Phàm xuât thân từ Nam Thiếu Lâm, là đệ tử của phương trượng đại sư ngôi chùa này.
Tuy Trần Thiên Minh đã liệt Sở Phàm vào đối tượng nghi ngờ nhưng ông vẫn không lập tức hành động. Ông muốn điều tra thêm một chút tin tức nữa rồi sẽ quyết định mọi chuyện.
Trần Thiên Minh về tới nhà sau đó rút chìa khoá ra mở cửa đi vào. Sau khi tiến vào cửa, bỗng ông nhận thấy có một cảm giác bất an. Căn phòng chưa bật đèn nhưng ông vẫn mơ hồ cảm thấy có một người nào đó đang ngồi ở trên ghế sofa. Ông không khỏi kinh hoàng, tay phải định rút khẩu súng lục ở bên hông ra nhưng đúng lúc này một con dao nhọn đã đặt lên trên cổ của Trần Thiên Minh, mũi dao lạnh như băng khiến cho ông không khỏi có cảm giác sợ hãi của cái chết, trong lòng cảm thấy chấn động, động tác rút súng liền dừng lịa.
- Cục trưởng Trần, ông vẫn khoẻ chứ?
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên từ phía ghế sofa, ngay sau đó đèn trong căn phòng được bật lên. Trần Thiên Minh thấymột thanh niên đang ngồi trên ghế sofa một cách rất bình tĩnh.