Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 30: Lâm Phi Dật tức giận



 

 

 

Dịch: Tìềm Long

Nguồn: Sưu Tầm

Lúc này Lâm Phi Dật đã đi tới, tươi cười nói:
 
- Kỷ Tiêm Vân, chào em, ách, chào mọi người.
 
Lâm Phi Dật chào xong cũng thuận miệng lên tiếng chào hỏi Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đang đi bên cạnh Kỷ Tiêm Vân.

Sở Phàm chú ý tới ánh mắt của Lâm Phi Dật khi chuyển tới trên người Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm thì ánh mắt của hắn nhanh chóng đảo qua trước ngực của các nàng. Sở Phàm không khỏi khẽ thở dài, khó trách nữ nhân đều mắng nam nhân không phải thứ tốt, những lời này cũng không phải là không có cơ sở.

- Chào anh, đúng rồi, anh không có giờ học sao?
 
Kỷ Tiêm Vân nói.

- Buổi sáng hôm nay tôi có một tiết, đúng rồi, tiết sau của em là tiết thể dục phải không? Khi nào tan học thì tôi mời em cùng với Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đi uống chút đồ uống lạnh. Cho tôi một cơ hội tiêu tiền đi.
 
Lâm Phi Dật tao nhã nói.

Kỷ Tiêm Vân nghe vậy đang muốn đáp lời, thì Sở Phàm sớm đã hoành thân đứng ở trước mặt Kỷ Tiêm Vân, nhìn Lâm Phi Dật, cái mũi còn hướng trên người Lâm Phi Dật ngửi ngửi rồi bất thình lình hỏi:
 
-Anh tới từ Thái Lan à?

Lâm Phi Dật thấy đúng lúc này lại hiện ra một nam sinh cao gầy thì không khỏi chớp mắt, trong lòng hơi kinh ngạc, mà càng kinh ngạc hơn chính là nam sinh này đã hỏi hắn như vậy. Tuy nhiên vì đang ở trước mặt Kỷ Tiêm Vân nên hắn vẫn bảo trì phong thái thân sĩ của mình, bởi vậy nói:
 
- Không biết anh bạn hỏi điều này là có ý gì?

- Nghe nói Thái Lan có rất nhiều tên là gay, cho nên tôi mới hỏi anh có phải tới từ Thái Lan không.
 
Sở Phàm lạnh nhạt nói.

Lâm Phi Dật nghe như thế liền biến sắc, hắn tự nhiên hiểu ra Sở Phàm trong lời nói có ý gì, hắn lúc này lạnh lùng nói:
 
- Vị đồng học này xin anh khi nói chuyện nên có chút tôn trọng!

Kỷ Tiêm Vân nghe được lời nói Sở Phàm thì sắc mặt cũng thay đổi, nàng vội vàng âm thầm lôi kéo Sở Phàm, tuy nhiên Sở Phàm cũng như không nhận ra, tiếp tục nói:
 
- Chẳng lẽ tôi nói sai rồi? Không phải chỉ có trên người nữ nhân mới xịt dầu thơm sao? Anh là một đại nam nhân sao trên người sao có mùi nước hoa nồng nặc như vậy ? May mắn tôi không bị viêm mũi, nếu không thật chịu không nổi anh rồi!

Lâm Phi Dật nghe vậy thì sắc mặt liền ngẩn ra, trong lòng tức giận vạn phần, nhưng ngại các nàng ở đây bởi vậy cũng không dám phát tác, mà hắn cũng không biết nói gì cho phải, trong nhất thời khuôn mặt anh tuấn của hắn trở nên cứng ngắc.

Kỷ Tiêm Vân đột nhiên đem Sở Phàm kéo đến một bên, nàng trong lòng biết Sở Phàm tuy nói ra những lới chất phác, nhưng lại có thể khiến người ta tức đến chết đi sống lại, cho nên nàng vội vàng ra mặt hoà giải, nói:
 
- Lâm Phi Dật, anh ta là vệ sĩ mà ba của tôi mời cho tôi, anh cũng đừng chấp nhặt anh ấy."

Lâm Phi Dật trên mặt mỉm cười, làm ra một bộ thần sắc, giả tạo nói:
 
- Ha ha, tôi sao lại chấp nhặt với người như anh ta làm gì.

- Vậy là được rồi, nếu không có tôi thì anh sao có thể trở thành Lâm công tử anh tuấn khí khái hơn người ? Nếu không có tôi mới vừa rồi nói những lời kia thì sao có thể biểu hiện ra Lâm công tử lòng dạ bao dung ? Từ điểm này mà nói Lâm công tử hẳn là phải đa tạ tôi nhiều mới được.
 
Sở Phàm thản nhiên nói.

- Ngươi . Ha hả, vị đồng học này miệng lưỡi cũng quá lợi hại a, hôm nay xem như lĩnh giáo.
 
Lâm Phi Dật lạnh lùng nói.

- Quá khen quá khen, cùng nhị tiểu thư so sánh thì tôi cũng không tính là gì.
 
Sở Phàm cười nói.

- Sở Phàm, anh nói ít đi một câu được không à?
 
Kỷ Tiêm Vân không kìm nổi lên tiếng .

Rồi Kỷ Tiêm Vân nói với Lâm Phi Dật:
 
- Tôi phải đi học, bằng không sẽ đến muộn.

- Ân, tan học tôi ở trước cửa sân thể dục chờ em.
 
Lâm Phi Dật nói với Kỷ Tiêm Vân xong thì cũng mỉm cười cùng Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm, rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Phàm một cái liền đi.

Thấy Lâm Phi Dật đi xa thì Kỷ Tiêm Vân không kìm nổi quát mắng Sở Phàm:
 
- Này, anh vừa rồi sao lại nói như vậy? Hắn không có mạo phạm đến anh, sao anh lại phát ngôn những lời bất kinh như vậy!

- Đúng vậy, Tiểu Ngốc Ngốc, anh khi không lại cố tình chọc giận ý trung nhân trong lòng nhị tiểu thư, nhị tiểu thư của anh không tức giận mới là lạ đó.
 
Tô Phỉ cười nói.

- Đúng vậy, Sở Phàm, anh lần này là đụng phải một quả núi rồi.
 
Trầm Mộng Lâm cũng cười nói.

- Này, mình chỉ nói có một chút mà sao các bồ lại đem mình cùng hắn cáp thành một đôi vậy.
 
Kỷ Tiêm Vân có chút xấu hổ.

- Ai, nữ nhân à nữ nhân, đều là tóc dài kiến thức ngắn.
 
Sở Phàm thở dài nói.

Kỷ Tiêm Vân, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm nghe vậy liền biến sắc, nhìn chằm chằm Sở Phàm, các nàng ba người tạo thành một vòng, đem Sở Phàm vây ở bên trong, Kỷ Tiêm Vân lại lạnh lùng nói:
 
- Anh vừa rồi nói cái gì?

- Tiểu hòa thượng, anh hôm nay không nói rõ ràng thì cho anh phạm Sắc giới cũng không phải không thể được!
 
Tô Phỉ hừ lạnh nói.

Sở Phàm vừa nghe, vậy trong lòng không kìm nổi liền cười rộ lên, hỗn huyết mỹ nữ này nói lên thật là trực tiếp, "Nhất châm kiến huyết "!

- Anh không ngờ dám mắng chúng ta. Còn nói chúng ta tóc dài kiến thức ngắn, hừ!
 
Trầm Mộng Lâm cũng hừ lạnh nói.

- Này, các cô đừng tưởng rằng nhiều người là có thể khi dễ ít người a, tôi từ nhỏ đã luyện Đồng Tử công nên không sợ các cô đâu! Hơn nữa, câu nói kia vừa rồi của tôi cũng không phải ý như vậy!
 
Sở Phàm nói.

- Vậy anh nói như vậy là có ý gì ?
 
Nhị tiểu thư hỏi.

- Vừa rồi tên Lâm Phi Dật, tôi nhìn hắn không giống người quân tử, bởi vì hắn không giống tôi.
 
Sở Phàm nói.

Ba mỹ nữ nghe vậy đều không nói gì, mặt bỗng ngẩn ra, Lâm Phi Dật có thể cùng với ngươi giống nhau sao? Cũng không nhìn xem chính ngươi, cùng Lâm Phi Dật so sánh còn kém cả vạn dặm !

Sở Phàm nhìn sắc mặt của ba mỹ nữ , nói:
 
- Sao, các cô đều không tin lời nói của tôi ư ? Chẳng lẽ các cô không ngửi thấy trên người tên Lâm Phi Dật có mùi nước hoa sao?

- Cái đó có sao đâu. Nam nhân cũng có thể xịt nước hoa mà.
 
Tô Phỉ thản nhiên nói.

- Cái này tôi đương nhiên biết, nhưng trên người Lâm Phi Dật lại có mùi của hai nữ nhân, một mùi đậm đặc hương hoa hồng a, mùi khác lại nhẹ hơn một chút, bởi vậy có thể suy đoán, Lâm Phi Dật lúc trước khẳng định là cùng hai nữ nhân ôm qua, ách, nhưng lại là ôm siết chặt, cho nên trên người hắn mới có mùi nước hoa của hai nữ nhân mà hắn đã ôm.
 
Sở Phàm chậm rãi phân tích một hơi.

Kỷ Tiêm Vân, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm nghe vậy thì sắc mặt cũng chuyển biến, trong đó sắc mặt của Kỷ Tiêm Vân thay đổi có chút mất tự nhiên, Trầm Mộng Lâm hoài nghi hỏi:
 
- Anh, anh thật sự có thể ngửi ra được? Cái mũi của anh thính đến như vậy sao?

- Lời này của cô cũng nói được sao. Nó chẳng những làm nhục tôi mà cũng làm nhục nghề nghiệp của tôi. Nếu cái mũi không thính có thể làm vệ sĩ sao? Cô đi dò hỏi những vệ sĩ hàng đầu trên thế giới thì có ai có cái mũi không nhạy bén đây?
 
Sở Phàm liếc mắt nhìn Trầm Mộng Lâm một cái, nói.

- Các.các bồ nhìn mình như vậy để làm chi ?
 
Kỷ Tiêm Vân đưa mắt thấy Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, lập tức nói:
 
- Mình cùng Lâm Phi Dật cũng không có quan hệ gì, ôm hay không ôm nữ nhân đó là việc riêng tư của hắn, cùng mình có quan hệ gì đâu? Hơn nữa, ai biết trong lời nói của ngốc tử này là thật hay là giả đâu !"

- Nhị tiểu thư nếu không tin có thể đi hỏi Lâm Phi Dật kia một chút, hắn bảo đảm sẽ thừa nhận!
 
Sở Phàm tự tin nói.

- Tôi, tôi sao lại đi hỏi hắn? Tôi với hắn lại chẳng có quan hệ thân thiết gì. Thật là!
 
Kỷ Tiêm Vân mặt cười ửng đỏ, sau khi nói xong tiến thẳng đến sân thể dục đi đến.

Tô Phỉ nghe vậy thì hướng Sở Phàm làm thành một cái mặt quỷ, theo Trầm Mộng Lâm cũng hướng sân thể dục đi đến.

Sở Phàm đắc ý cười cười, cũng theo ở phía sau.

Hắn không có lý do gì mà lại không đắc ý, nhớ tới vừa rồi sắc mặt Lâm Phi Dật kia rất khó coi làm hắn muốn cười, tuy nhiên hắn cũng nhìn ra, ấn tượng của nhị tiểu thư đối với Lâm Phi Dật dường như không quá xấu, đây mới là rắc rối.

Đương nhiên, ấn tượng của một cô gái đối với một nam sinh từ tốt biến thành xấu xa thường cũng chỉ trong chớp mắt, thông qua một sự tình, ấn tượng tốt của một cô gái đối với một nam sinh ngay lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, còn chăng chỉ là khinh miệt và coi thường!

Sở Phàm dường như cảm thấy được hắn có nghĩa vụ và trách nhiệm làm chuyện đó, để cho nhị tiểu thư thấy rõ bộ mặt thật đang che dấu của Lâm Phi Dật là như thế nào!