Trong kịch luôn có người đóng vai phản diện cũng có người đóng vai chính diện, luôn có một người là nhân vật chính, luôn có một số nhân vật phụ, nhân vật chính trong kịch đều nghĩ rằng bản thân mới là người chiến thắng cuối cùng, nhưng hắn lại bỏ qua một vai trọng yếu khác - Người xem kịch!
Trong cuộc sống diễn kịch đều là làm ra cho người khác xem, trong đó minh tranh ám đấu, người ngu ta trá, thế gian muôn màu muôn vẻ chẳng qua là tăng thêm một chút vui vẻ cho người xem mà thôi, cho nên có rất nhiều lúc, trong ngoài vở diễn, vai chính thật sự, kẻ chiến thắng chân chính lại là người xem kịch!
Chỉ là, trình diễn một màn kịch hay, nhất định sẽ đưa tới rất nhiều người xem, muốn ở trong rất rất đông người xem mở ra một con đường máu, trở thành kẻ chiến thắng chân chính quả thực là không dễ dàng gì, luôn phải trả những cái giá mà thường nhân không thể nào tưởng tượng ra được.
Cho nên, trí giả đều lấy tâm cảnh siêu phàm nhập thánh xem kịch, cường giả đều ôm tâm tình thiên hạ xá ngã kỳ thùy(thiên hạ ai hơn ta) xem kịch, bá giả đều ôm tâm tình hoành tảo lục hợp(càn quét tứ phương) xem kịch, kẻ gian tà đều ôm tâm tình đục nước béo cò xem kịch, còn kẻ yếu, kẻ yếu ngay cả tư cách xem kịch cũng không có, bởi vì bản thân kẻ yếu chính là một nhân vật trong vở kịch.
Đó là lý do mà từ xưa đến nay, chân chính được xem là vở diễn kinh điển đặc sắc đều không phải là những vở kịch diễn trên sân khấu, mà là ở trong cuộc sống hiện thực diễn ra chân thật trước mắt, nhất tướng công thành vạn cốt khô là vở diễn, nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên cũng là vở diễn, điểm giống nhau duy nhất đó là, nhân vật kiêu hùng chân chính luôn luôn là nhân vật ở trong quá trình xem kịch bày mưu tính kế quyết định thắng lợi ngoài ngàn dặm.
---------
Lâm Phi Dật thân người khẽ dựa vào con xe Lamborghini Gallardo09 LP560-4 màu trắng ở bên cạnh, đôi mắt thâm thúy bình thản ung dung nhìn Trần Tuấn Sinh, trong mắt hắn lấp láy vẻ đùa cợt, bởi vì trong ánh mắt của hắn, Trần Tuấn Sinh người này giỏi lắm có thể lái một con xe Audi phiên bản A61.8, hoặc có lẽ là một con Mercedes-Benz cấp C, giống con Lamborghini Gallardo cao cấp này của hắn Trần Tuấn Sinh cho dù nằm mộng cũng đào không ra được, cho nên, trong mắt hắn toát ra một loại ưu việt cảm giác.
Từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu có Lâm Phi Dật được nhồi nhét vào đầu sự ưu việt của thân phận bản thân đủ để khiến cho kẻ khác cảm thấy tự ti mặc cảm, đặc biệt là đối phó với kẻ trời sinh tính cách cuồng vọng cao ngạo như Trần Tuấn Sinh này.
Quả nhiên, Trần Tuấn Sinh sau khi thấy được cảm giác ưu việt toát ra từ trong mắt của Lâm Phi Dật trong lòng nổi giận bừng bừng, nhớ tới sỉ nhục đầu tiên trong đời ở quán bar Sway, trong lòng hắn càng thêm căm hận vạn phần, khóe mắt đồng tử đột nhiên co rút lại, lý trí đã bị lửa giận thiêu đốt.
Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, đám sinh viên ở trong phòng thể dục tất cả đều đổ xô ra ngoài, chỉ là khi bọn họ đi ra nhìn thấy tràng cảnh Trần Tuấn Sinh và Lâm Phi Dật giằng co thì cũng không lấy làm kỳ quái, cả Yến Hoa đại học này ai mà không biết hai người bọn họ chính là đang tranh đoạt hoa hậu giảng đường mỹ nữ Kỷ Tiêm Vân chứ, dường như tràng diện giằng co như thế này giữ hai người bọn họ đã phát sinh rất nhiều lần, mỗi lần đều là sấm to mà mưa nhỏ, xem nhiều cũng chỉ có vậy, cho nên đám sinh viên này sau khi hết tiết nhìn thấy tình cảnh này cũng chẳng có người nào dừng chân đứng lại, trực tiếp đi thẳng đến nhà ăn.
Theo tiếng chuông tan học vang lên, Sở Phàm biết, một màn chó cắn chó đặc sắc sắp được bắt đầu.
Chỉ chốc lát, mỹ lệ thuần khiết nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân, cao gầy nóng bỏng Tô Phỉ, rực rỡ quyến rũ Trầm Mộng Lâm, ba mỹ nữ này chính là những mỹ nữ được công nhận là mỹ lệ nhất, khêu gợi nhất, quyến rũ nhất trong sinh viên năm thứ nhất. Các nàng 'bước lên sân khấu' đương nhiên là hào quang tỏa bốn phía, chói mắt rực rỡ, khiến cho người xung quanh đều phải liếc mắt nhìn, có lẽ đây chính là cái được gọi là hiệu ứng mỹ nữ đi.
Kỷ Tiêm Vân sau khi đi ra nhìn thấy Trần Tuấn Sinh bộ dạng như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm Lâm Phi Dật, lại nhìn bộ dạng giằng co giữa người, Kỷ Tiêm Vân khẽ nhíu mày, nói thật ra, nàng ta thật sự không thích nhìn thấy tình huống như thế này, mỗi lần nhìn thấy tràng diện này nàng đều trực tiếp bỏ đi, lần này cũng không ngoại lệ.
- A ? Lại có trò hay xem rồi đây!
Tô Phỉ khẽ mỉm cười, đôi môi gợi cảm vẽ nên một đường cong mỹ lệ.
Trầm Mộng Lâm sau khi nhìn thấy Trần Tuấn Sinh trong lòng nổi lên cơn tức giận vô cớ, ngày đó ở quán bar Sway Trần Tuấn Sinh vũ nhục nàng còn rõ ràng trong mắt.
- Tiểu ngốc ngốc, tiểu ngốc ngốc, qua bên này, qua bên này.
Tô Phỉ mỉm cười hưỡng Sở Phàm vẫy vẫy tay.
- Tôi? Gọi tôi qua bên đó sao?
Sở Phàm mang theo lòng cảnh giác tới gần Tô Phỉ, tựa như trong mắt hắn Tô Phỉ giống như một con cọp lớn ăn thịt người vậy.
Sau khi Sở Phàm đi đến Tô Phỉ đột nhiên đem túi xách trên tay quàng vào cổ hắn, lại đem bộ quần áo thể dục bó sát người ướt đẫm mồ hôi vừa mới thay ra ném vào ngực Sở Phàm, cười nói:
- Tiểu ngốc ngốc, anh giúp tôi giữ mấy cái này. Tôi đi trước xem kịch, trở lại sẽ thưởng anh kẹo ăn nha!
Sở Phàm nghe xong vẻ mặt một trận kinh ngạc, vẻ mặt này không khác gì vẻ mặt lúc ngươi đang vui sướng vụng trộm ngoại tình thì đột nhiên bị lão bà phá cửa xông vào, một mùi thơm pha lẫn mùi mồ hôi của cơ thể nhẹ nhàng bay vào mũi Sở Phàm, nó là mùi mồ hôi từ trên bộ quần áo bó sát người của Tô Phỉ truyền đến, Sở Phàm trên mặt không biểu hiện gì kỳ thực âm thầm hít lấy hít để, ài, mùi hương này quả thực là loại cám dỗ trắng trợn.
Trầm Mộng Lâm thấy thế cũng bắt chước Tô Phỉ, đem túi xách và bộ quần áo bó sát người vừa mới thay ra vứt lên người Sở Phàm, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Sở Phàm một cái, nói:
- Tiểu suất ca, anh phải biết là suất ca vì mỹ nữ phục vụ là việc nên làm.
Sở Phàm trong lòng ủy khuất, thật giống như là bùn đái mà không tìm thấy wc, không có chỗ trút ra, hắn bất quá chỉ là cận thân bảo tiêu của nhị tiểu thư mà thôi, có tiến hóa thế nào đi nữa thì cũng không trở thành là bảo mẫu bên cạnh hai người Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đi?
Chẳng qua làm cho hắn trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ đó là hắn có thể thoải mái hít lấy mùi hương từ bên bộ quần áo của hai người Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm truyền tới, hơn nữa hắn còn rất dâm đãng dùng kiến thức phân tích học của hắn đưa ra một cái kết luận: Mùi hương trên quần áo của Tô Phỉ mặc dù đậm, nhưng ngửi ra được một loại mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, rất mê người, khiến người ta sau khi ngửi được không khỏi liên tưởng đến thân hình nóng bỏng khêu gợi của Tô Phỉ, trên quần áo của Trầm Mộng Lâm lại có một loại mùi không đậm cũng không nhạt, loại mùi này bất kỳ một nam nhân tính dục bình thường nhưng tinh lực dồi dào ngửi qua đều sẽ nhịn không được trong nháy mắt trở nên hưng phấn, nếu hoán đổi thời gian khác, Trầm Mộng lâm nói không chừng còn thật sự trở thành Đát Kỷ thứ hai trong lịch sử!
Sau khi Lâm Phi Dật nhìn thấy Kỷ Tiêm Vân đi ra liền tiến lên nghênh đón, trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã mê người, Trần Tuấn Sinh ghét nhất chính là nhìn thấy bộ mặt lúc này của Lâm Phi Dật, cho nên hắn tức giận nói:
- Lâm Phi Dật, cái thứ âm hiểm chỉ biết núp sau lưng nữ nhân, nợ cũ nợ mới lần này lão tử cùng mày thanh toán sòng phẳng.
Trần Tuấn Sinh nói xong vung tay lên, bốn tên tay chân to cao lực lượng đứng bên cạnh hắn liền đi lên trước ngăn cản Lâm Phi Dật, trong đó một tên đại hán đẩy mạnh Lâm Phi Dật một cái, Lâm Phi Dật lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, bộ dạng chật vật không chịu nổi, đối với một kẻ bình thường phi thường chú trọng hình tượng như hắn mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, sau khi ổn định thân người sắc mặt đỏ bừng, căm tức nhìn Trần Tuấn Sinh, lạnh lùng nói:
- Trần Tuấn Sinh, mày rốt cuộc muốn thế nào? Nói cho mày biết, mày tốt nhất đừng chọc vào tao, nếu không mày sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu!
Trần Tuấn Sinh nghe xong ha ha cười lớn, nói:
- Chọc giận mày? Con mẹ nó, hôm nay tao không những chọc giận mày mà còn muốn đánh mày, để cho mày nếm thử một chút tư vị bị kẻ khác đánh là như thế nào!
Trong lúc nói chuyện, bốn tên tay chân đã bắt đầu vung quyền cước hướng về phía Lâm Phi Dật, Lâm Phi Dật xuất thân gia đình quyền quý, từ nhỏ được cưng chiều, ngay cả thái đao cũng chưa từng cầm đến, làm sao có thể chịu được đòn đánh đấm của bốn tên đại hán đó?
Không đến một lát, bốn tên đại hán đã đem Lâm Phi Dật hai tay che mặt đánh ngã lăn ra đất.
Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân vốn muốn trực tiếp bỏ chạy lấy người, chỉ là biến cố bất ngờ lại khiến lòng nàng cả kinh, đợi nàng phản ứng lại thì Lâm Phi Dật đã ngã trên mặt đất rồi, nàng vội vàng hét lên:
- Dừng tay, dừng tay, Trần Tuấn Sinh, tên vương bát đản nhà ngươi sao lại tùy tiện ra tay đánh người vậy chứ?
Dưới tiếng quát bất ngờ của Kỷ Tiêm Vân bốn tên đại hán kia quả nhiên dừng tay, Trần Tuấn Sinh mỉm cười nhìn Kỷ Tiêm Vân nói:
- Nhị tiểu thư, thằng nhãi này kỳ thực là một tên tiểu nhân gian trá, lần trước ở quán bar Sway chính thằng nhãi này chơi đểu tôi, tôi chỉ muốn báo thù lại thôi.
Lúc này Lâm Phi Dật loạng choạng đứng dậy, hắn sờ sờ khuôn mặt mình, hoàn hảo, không bị thương, hắn nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Sinh, trong mắt phun ra ngọn lửa giận, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị mất thể diện như vậy trước mặt người ngoài, trong lòng hắn âm thầm phát thệ mối thù này nhất định phải báo.
- Trần Tuấn Sinh, quán bar Sway nào? Tao chơi mày chỗ nào? Lâm Phi Dật tao lại phải đi tính toán với hạng người như mày à? Mày nói xem trên người mày có điểm nào ưu tú hơn tao? Tao có thể chơi mày sao? Mày đây là vu cáo tao, sự việc hôm nay là mày động thủ trước. Chúng ta chờ xem, tao sẽ không để cho mày yên đâu.
Lâm Phi Dật lúc này đã không còn chút gì tao nhã, tức giận rống lên.
- Không cần chờ xem, bây giờ chúng ta kết thúc thôi, Lâm Phi Dật mày, con mẹ nó, nếu có gan thì đứng ra cùng tao đánh một trận, không dám đứng ra kẻ là hèn nhát!