Tiểu Lưu sắc mặt không che dấu được vẻ hưng phấn, nhanh chân vội vàng chạy về phòng phân biệt cuối toa xe, vừa bước vào phòng, gã tóc vàng cùng với ba tên thân hình vạm vỡ đã đứng sẵn trong đó chờ đợi Tiểu Lưu, vừa thấy Tiểu Lưu bước vào , gã tóc vàng liền sấn tới thấp giọng hỏi:"Đắc thủ chưa?"
"Rồi, thực thuận lợi. Tiểu Lưu cao hứng thấp giọng nói.
Gã tóc vàng nghe vậy thần sắc trên mặt cũng lộ ra kích động, thăm dò nhìn trước sau toa xe rồi nói:"Lại đây nghiệm hàng!".
Tiểu Lưu nghe vậy liền đưa tay thọc vào túi quần, nhất thời trái tim hắn lạnh ngắt, cả người như rớt xuống vực sâu không đáy, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch, lại sờ sờ hai bên túi quần rồi các túi quần áo trên người, sau mỗi lần đều đổi lấy thất vọng cực độ, biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng khó coi!
Gã tóc vàng nhìn bộ dáng vẻ mặt của Tiểu Lưu nhíu nhíu mày, trầm thấp hỏi:"Làm sao vậy? Hàng đâu?".
"Lão.. Lão đại…" Khuôn mặt Tiểu Lưu như phát khóc, nói: "Vừa rồi rõ ràng hàng đã tới tay , nhưng, nhưng vừa tìm mãi lại.lại không thấy!".
"Không thấy ? Vịt nấu chín rồi còn bay được hả? Mày ý muốn độc chiếm?" Giọng nói của gã tóc vàng trở nên sắc bén nặng nề.
"Lão đại, thật sự, em nói là thật sự, vừa rồi em rõ ràng đã đắc thủ , sau đó liền một mạch đi tới đây gặp lão đại, ai ngờ.không thấy!" Tiểu Lưu vẻ mặt ảo não, cuống quít nói.
"Chẳng lẽ trên xe này còn có người cướp tay trên?" Con mắt gã tóc vàng híp lại, lóe ra một tia sắc bén như đao.
"Đúng rồi!" Tiểu Lưu hít thật sâu một hơi, nói:"Lúc em vừa lấy được đi qua, cái tên làm công ngồi đối diện lão già kia cũng vừa vặn đứng lên muốn đi nhà cầu.".
"Á! Nói như vậy chẳng lẽ chính nó thuận tay hớt mất hàng của mày?" Gã tóc vàng hỏi dồn.
"Thằng đó bộ dáng trung thực, em cảm thấy hắn khả năng không lớn ." Tiểu Lưu nghĩ nghĩ, lắc đầu nói.
"Vậy mày nói hàng tới tay rồi còn đi đâu mất ? Đến bây giờ ngay cả nửa giọt nước luộc cũng không có, mày muốn tay không mà về hả?" Gã tóc vàng giận dữ hạ giọng gầm lên.
"Lão, lão đại, em thấy lão già kia nước luộc rất nhiều, ngoài cái ví kia, trên người lão hẳn là có thể còn mang rất nhiều tiền mặt, hiện tại trên xe mọi người đang ngủ, chúng ta sao không nhân cơ hội kiếm chác? Chúng ta chỉ cần tiền, không sát hại tính mệnh, tin tưởng hắn sẽ thức thời ." Tiểu Lưu vội vàng nói.
Gã tóc vàng nghe vậy hơi suy nghĩ, nhìn chằm chằm Tiểu Lưu, nói:"Mẹ nó, nếu mất công mà không có nước luộc, trở về xem ông như thế nào thu thập mày!" Nói xong liền quay sang phía ba tên vạm vỡ thét to, theo Tiểu Lưu đi về phía mục tiêu!
---------------------.
Sở Phàm trở lại chỗ ngồi liền sau đó lay tỉnh lão già đang say ngủ đối diện, nói: "Bác ơi, ví tiền của bác bị rơi, mau thu lại này.".
Lão già tiếp nhận ví tiền của mình liền mở ra, phát giác bên trong vẫn y nguyên, liền cảm kích nói:"Cám ơn, cám ơn cậu!".
Sở Phàm cười cười, vừa ngẩng đầu liền thấy Tiểu Lưu mang theo bốn tên mặt mày dữ tợn đang tiến lại gần, khẽ thở dài, trong lòng biết phiền toái đã tìm tới cửa.
Quả nhiên, Tiểu Lưu cùng kia bốn gã kia vừa đi đến liền quây kín chỗ ngồi chắn hết lối đi , quây tròn chặt chẽ Sở Phàm cùng vợ chồng lão già đang ngồi trước mặt, bốn gã quây quanh thân hình cao to vạm vỡ, bởi vậy che lấp hết tầm mắt của những người ngoài, giả sử có người nhìn đến cũng không thấy được tình huống ở bên trong, hơn nữa hiện tại trên xe người nào cũng đều buồn ngủ, có ai chú ý tới bên này một hồi cướp bóc đang diễn ra.
Gã tóc vàng trước tiên rút ra thanh dao găm sắc nhọn sáng loáng, âm hiểm cười trầm giọng nói:"Chúng ta chỉ cầu tài, không muốn đổ máu, thức thời lấy hết tiền ra đây, hơn nữa, ai cũng không được kêu, tốt nhất ngoan ngoãn hợp tác, dao của ta không có mắt đâu!".
Lúc này lão già cũng nhận ra gã Tiểu Lưu, cũng nhìn ra Tiểu Lưu cùng tên tóc vàng là đồng bọn, không khỏi lập cập nói:"Tiểu Lưu, cậu, cậu..".
"Ta khuyên lão tốt nhất là ngoan ngoãn đưa hết tiền trên người ra, nếu không đừng trách con dao trắng của lão đại ta lại biến thành màu đỏ!" Tiểu Lưu âm lãnh nói.
Gã tóc vàng có vẻ có chút không kiên nhẫn , dí thẳng mũi dao găm sắc bén lên cổ người bạn của lão già, nói:"Ta đếm tới ba, nếu không lấy tiền ra đừng trách ta hạ thủ vô tình!".
"Một".
Người bạn của lão già bị mũi dao găm sắc bén lạnh như băng của gã tóc vàng kề lên cổ , sắc mặt nhất thời tái nhợt, thân thể cũng không ngớt run rẩy, túm chặt lấy cánh tay của lão già, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi!
"Chờ chờ, chờ chờ, tôi đưa, tôi đưa!" Lão già nói xong liền móc túi lấy ra chiếc ví đưa cho gã tóc vàng.
Tiểu Lưu vừa nhìn thấy cái ví lão già đưa ra liền ngây ngẩn cả người -- đây chẳng phải là cái ví vừa vào tay mình sao? Tại sao lại trở lại tay lão già ? Thật sự là gặp quỷ !
"Trên người còn nhiều ít? Toàn bộ lấy hết ra, chỉ cần là những thứ có thể đổi được thành tiền, đều lấy hết ra, ta lập tức bỏ qua cho các ngươi!" Gã tóc vàng nhếch miệng nói.
Chút động tĩnh cũng làm Phương Thi Vận đang say sưa bừng tỉnh, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy bốn gã nam nhân như hung thấn ác sát cầm trong tay dao nhọn, khoa tay múa chân hé ra khuôn mặt cười cười, tức thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch , bất quá nàng cũng không có kêu lên, vẻ mặt dường như vẫn không biết làm sao!
Lúc này ở một bên yên lặng không nói gì Sở Phàm đột nhiên nở nụ cười, nói:"Mấy người diễn đúng là rất đạt, khó trách đạo diễn cứ muốn tìm mấy người quay phim, đúng rồi, con dao nhỏ của vị đại ca này là đạo cụ dùng để diễn trong phim đó hả? Đạo cụ này nhìn giống y như thật nha, ha hả, có thể đưa cho ta sờ xem qua chút không?" Nói xong liền vươn tay quơ về hướng con dao găm trong tay gã tóc vàng!
Gã tóc vàng bỗng nhiên nghe được Sở Phàm nói vậy, sắc mặt ngẩn ra, thầm nghĩ: "Quay phim? Đạo diễn? Đạo cụ? Con mẹ nó, thắng nhãi này coi lão tử cướp bóc trở thành diễn phim sao ? Chẳng lẽ hắn nhìn không ra lão tử là đang cướp thật sao? Quả thực là vũ nhục tinh thần chuyên nghiệp của lão tử! Phải cho thằng nhãi này một chút giáo huấn mới được!
Gã tóc vàng lúc này chuyển hướng sang Sở Phàm, nhìn bộ dáng yếu đuối của Sở Phàm không khỏi tức giận nói:"Mẹ mày.." lời còn chưa dứt, hắn đã phát giác bàn tay vừa vươn ra của Sở Phàm không biết từ khi nào đã gắt gao kiềm chặt cánh tay phải đang cầm dao của hắn – thằng nhãi này túm được tay của ta từ khi nào chứ ? Con mẹ nó, thực quỷ dị!
"Các ngươi là đang diễn, đúng không?" Sở Phàm nheo mắt lại, cười hì hì hỏi gã tóc vàng.
Bởi vì tay phải đang bị Sở Phàm kiềm chặt, gã tóc vàng liền hết sức dồn vào tay phải gồng lên, nghĩ muốn hất cánh tay của Sở Phàm ra, đâu ngờ, bàn tay của Sở Phàm như kìm sắt kiềm chặt tay phải của hắn, hắn ngay cả muốn động cũng không thể động, điều này cũng quá quỷ dị ..Không tin việc trước mắt, hắn cố dồn hết khí lực muốn văng người ra.. Kết quả vẫn giống nhau, toàn bộ sức lực của hắn giống như trâu đất xuống biển, biến mất vô tung, cùng lúc đó hắn cảm giác được Sở Phàm thoáng ra sức, nhất thời một cỗ đau nhói truyền khắp toàn thân, trên khuôn mặt mồ hôi lạnh ngắt chảy xuống như mưa!
Bàn tay phải đang nắm con dao đau đớn kịch liệt đến tê dại , năm ngón tay phải buông lỏng, nhất thời con dao trong tay liền rớt xuống, Sở Phàm tay trái vươn nhẹ nắm lấy chuôi dao, giơ lên nhìn, cười hì hì nói:"Ta đã nói rồi mà, con dao này là đạo cụ, bề ngoài cùng dao thật thì giống nhau, nhưng lưỡi dao lại cùn, là dao găm giả. Mấy người quả nhiên là đang diễn!".
Sở Phàm nói xong liền cầm con dao găm dắt vào lưng quần của gã tóc vàng, híp mắt nói: "Hiện tại diễn cũng diễn xong rồi, không phải cũng nên trả lại ví tiền cho người ta đi chứ?" Nói xong âm thầm thoáng nhấn thêm một chút kình lực, gã tóc vàng nhất thời đau đến nhe răng, hai mắt chớp giật lia lịa, hắn biết hắn đêm nay đã gặp cao thủ, kình lực trên cánh tay kia khiến cho hắn không thể chịu nổi!
Sở Phàm cùng gã tóc vàng cười cười nói nói , hơn nữa hai người còn bắt lấy tay nhau, mấy người ngoài nhìn vào không hiểu , đặc biệt Tiểu Lưu cùng ba gã kia, bọn họ không hiểu như thế nào mà thân thể của lão đại cứ rung lên bần bật, đầu đầy mồ hôi, ách, mà ngay cả đến con dao găm cũng cầm không chặt..
Vợ chồng lão già cùng Phương Thi Vận cũng choáng váng nghĩ thầm--bọn người này đến tột cùng là cướp bóc hay là đang đùa giỡn làm trò cười ?
"Lão đại, chúng ta là tới cướp .." Tiểu Lưu nghĩ muốn nhắc nhở gã tóc vàng là bọn chúng đang cướp bóc, phải tốc chiến tốc thắng.
Ai ngờ gã tóc vàng quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, Tiểu Lưu sợ tới mức không dám nói ra hết câu, tiếp đó gã tóc vàng lập cập nói:"Là diễn trò, là diễn trò, ví đương nhiên phải trả lại, phải trả lại!" Nói xong dùng tay trái móc chiếc ví đưa cho lão già.
"Còn ví của ta đâu? Anh bạn chẳng lẽ muốn độc chiếm?" Sở Phàm lạnh nhạt nói.
"Ví..tiền của ngươi ? Ta, ta.." Gã tóc vàng kinh ngạc,ta từ lúc nào lấy ví của hắn chứ?
Sở Phàm ngắt lời hắn, nói:"Đúng vậy, vừa rồi phối hợp để diễn, tôi rõ ràng là đã đưa ví tiền của mình cho anh mà!" Nói xong bàn tay lại tăng thêm chút lực, nhất thời khuôn mặt gã tóc vàng tái mét, run giọng nói:"Đưa, đưa, ví tiền của đại ca, ví tiền của đại ca, xin đại ca vui lòng nhận cho." Nói xong liền móc chiếc ví căng phồng của chính mình đưa cho Sở Phàm.
Ở bên cạnh Tiểu Lưu cùng ba gã cao to vam vỡ càng thêm kinh ngạc , lão đại của mình chẳng những đem trả lại chiếc ví vừa mới tới tay, lại còn chắp tay đưa luôn ra cả cái ví của hắn, cái này thật không giống phong cách hành sự của lão đại chút nào, bất quá bọn hắn cũng nhìn thấu trong đó chắc chắn có điều kỳ quái, cho nên cũng không dám nhiều lời.
"Diễn xong rồi? Diễn xong rồi thì đi đi thôi, mấy vị lần sau có diễn thì hãy nói trước cho chúng ta một tiếng, làm hại chúng ta không có chuẩn bị tốt!" Sở Phàm nói xong cầm lấy chiếc ví, buông lỏng tay, ngữ khí hơi trách cứ nói.
Gã tóc vàng nhìn lên cánh tay phải của mình, trên làn da rõ ràng còn lưu lại năm đường máu tụ tím bầm, toàn bộ cánh tay, không, nửa thân mình đều tê dại !
Nghe Sở Phàm nói xong, tóc vàng giống như được đại xá, vội vàng ra hiệu cho bọn Tiểu Lưu ly khai!
Sở Phàm nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của gã tóc vàng, cười cười, thầm nghĩ:"May mắn sư phụ bắt ta khổ luyện Đại Lực Kim Cương thủ, hôm nay vừa lúc thấy được công dụng của nó, thủ kình của Đại Lực Kim Cương thủ này cũng không phải người bình thường có thể tiêu thụ nổi !".
Vợ chồng lão già ngồi đối diện đến giờ này vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, ví tiền hồ đồ bị người đoạt đi, lại hồ hồ đồ đồ trở về, hết thảy nhìn qua giống như đùa giỡn như lời vừa rồi mấy người đối đáp, có lẽ đúng như lời thanh niên ngồi đối diện đã nói, bọn họ là đang diễn trò!
Phương Thi Vận cũng lâm vào hồ đồ, rõ ràng là một hồi cướp bóc cuối cùng lại trở thành diễn trò khôi hài, nếu thật sự là diễn tại sao không có máy quay? Đạo diễn? Quay đầu nhìn khuôn mặt vẫn ngây ngốc của Sở Phàm, nghĩ như thế nào cũng không thông!
---------------------.
"Lão đại, vừa rồi rõ ràng đã tới tay , anh như thế nào.." Tiểu Lưu lạ lùng cất tiếng hỏi.
"Ba!" một tiếng, gã tóc vàng tay trái bạt một cái lên đầu Tiểu Lưu, tức giận nói:"Mẹ mày, mày nói thằng nhãi kia là người làm từ nông thôn ra, còn nói cái gì yếu đuối. Ông hắt xì vào, thằng nhãi kia là một cao thủ, con mẹ nó, vừa rồi thằng nhãi kia dùng một bàn tay liền chế trụ ta, nếu không, ta khờ đến mức móc cả ví của mình đưa cho hắn? Mày.. con mẹ nó, nhắm người nào không nhắm, toàn bộ toa xe mấy trăm người mày lại nhắm vào người bên cạnh thằng nhãi kia xuống tay, mày…mày con mẹ nó, làm hại lão tử bị đè đầu!" Gã tóc vàng càng nghĩ càng giận,"ba ba" hai tiếng, liên tiếp bạt vào đầu Tiểu Lưu!
"Thằng nhãi kia là một cao thủ? Nhìn bộ dạng của hắn giống một cao thủ sao?" Tiểu Lưu thầm thì.
"Mày biết cái gì, mày còn chưa đạt tới cái cảnh giới nhìn ra hắn, mày biết cái rắm thôi, con mẹ nó, trong ví tiền của ta còn có chi phiếu, thẻ căn cước cộng thêm hơn một ngàn đồng đại dương (1) nữa chứ!" Tóc vàng ảo não nói.
"Lão đại, vậy bây giờ làm sao? Dù sao cũng phải lấy lại ví của anh, cùng lắm thì trực tiếp mời thêm vài anh em nữa, sau khi xuống bến trực tiếp làm thịt hắn!" Tiểu Lưu nói.
Gã tóc vàng nghe vậy con mắt vòng vo đảo qua đảo lại, nói:"Trước mắt cứ quan sát, xuống xe nói sau!".
…………………………………….
(1).Đồng đại dương: (đại dương : ở đây là đơn vị tiền tệ)