Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 57: Theo dõi



 
Sở Phàm lái chiếc Porsche. Hắn một bên vừa nhìn hệ thống định vị trên màn hình di động, một bên lái xe đuổi theo cái chấm đỏ kia.

- Được rồi! Tôi hiểu. Ngày mai tôi sẽ đích thân ra tay. Nhất định vào ngày mai, trước khi trời tối tôi sẽ đưa người đến cho ông chủ!

Những lời này của người đàn ông áo đen kia khiến Sở Phàm khiếp sợ đồng thời cũng làm hắn tức giận. Sở Phàm đương nhiên nghe ra được ý ẩn trong những lời nói này. Đó là người đàn ông áo đen này mai sẽ tự mình ra tay bắt cóc nhị tiểu thư!

Sở Phàm thề lần này nhất định phải bắt tên áo đen này, sau đó tra cho ra ông chủ đứng phía sau hắn đến cùng là thằng nào, vì sao lại nhiều lần muốn bắt cóc nhị tiểu thư. Bởi vậy, nếu muốn nhị tiểu thư được an toàn thì biện pháp duy nhất chính là phải làm rõ nguồn gốc ẩn đằng sau tạo thành mối nguy hiểm đối với nàng. Mà ông chủ thần bí kia chắc chắn là một ngọn nguồn của sự nguy hiểm. Nhiệm vụ của Sở Phàm chính là phải diệt trừ những ngọn nguồn nguy hiểm này.

Lúc này, trên màn hình di động cho thấy chiếc Porsche mà Sở Phàm đang lái càng ngày càng gần cái chấm đỏ kia. Suy cho cùng thì suốt dọc đường đi, tốc độ của Sở Phàm toàn trên 150km/h.

Sở Phàm thấy mình đã không ngừng tiến lại gần cái chấm đỏ đó, đột nhiên hắn nghĩ thầm. Đối phương như hổ rình mồi đối với nhị tiểu thư, như vậy thì đại tiểu thư có thể có nguy hiểm gì không? Nói về bản chất thì việc bắt cóc nhị tiểu thư cũng giống như việc bắt cóc đại tiểu thư. Nếu xuất phát từ mục đích theo như lời mà đối phương đã nói thì như vậy có thể bắt đại tiểu thư hoặc nhị tiểu thư để uy hiếp. Và thế thì đại tiểu thư cũng rất nguy hiểm sao?

Đúng lúc này, di động của hắn bỗng đổ chuông. Hắn trước tiên thoát khỏi chương trình định vị, nhìn lên màn hình thì thấy, là nhị tiểu thư đang gọi cho hắn. Hắn bấm nút nghe nói:

- A lô, nhị tiểu thư à?

- Ừ, tôi về tới nhà rồi. Anh vẫn còn truy đuổi tên nghi phạm kia sao?

Sau khi nghe được nhị tiểu thư nói nàng đã an toàn về nhà thì trong lòng Sở Phàm cũng yên tâm hơn, nói:
 
- Nhị tiểu thư an toàn về tới nhà thì tôi cũng an tâm. Nhị tiểu thư, thời gian này tôi không ở bên cạnh cô thì cô nhất định phải ở nhà, đừng có đi ra ngoài!

- A, lại không thể đi ra ngoài hả?
 
Giọng điệu nhị tiểu thư có chút không tình nguyện.

- Đúng! Bởi vì hiện giờ mối nguy hiểm bên người nhị tiểu thư cô còn chưa loại bỏ hết. Cho nên, khi tôi không ở bên cạnh nhị tiểu thư thì cô ngàn vạn lần không thể ra ngoài mà cứ đợi trong biệt thự. Có Trương bá ở đó thì cô sẽ được an toàn.
 
Sở Phàm trầm giọng nói.

Nhị tiểu thư nghe Sở Phàm nói như vậy, rồi lại nhớ tới việc hôm nay mình bị bọn Phong ca bắt cóc. Nếu không có Sở Phàm ở đấy thì nàng thật không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nghĩ vậy, nhị tiểu thư nói:
 
- Ừ, tôi đồng ý!

Sau khi nghe thấy nhị tiểu thư đồng ý yêu cầu của mình thì trong lòng Sở Phàm cũng trở nên nhẹ nhõm. Sau đó hắn như nhớ tới cái gì đó, vội vàng hỏi:
 
- Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đâu? Đại tiểu thư đã về chưa?

- Tỷ tỷ, tỷ ấy đang ở công ty chứ đâu. Nhưng anh cũng không cần lo lắng cho tỷ tỷ. Chẳng ai có gan dám xông vào trong cao ốc Quốc Cảnh bắt cóc tỷ tỷ đâu.
 
Nhị tiểu thư nói.

Sau khi nghe vậy, Sở Phàm " Ừ!" một tiếng rồi dặn dò nhị tiểu thư mấy câu, sau đó hắn dập máy. Tiếp theo hắn lại bật hệ thống định vị trên di động lên. Lúc này hắn thấy cái chấm đỏ đó bỗng nhiên bất động, hình như là nó đã dừng lại.

Sở Phàm thấy vị trí của chấm đỏ đó đang ở phía trước, cách mình một quảng trường. Sở Phàm bèn lái xe vượt qua một cây cầu vượt rồi chuyển qua một con đường khác. Lúc này, vị trí chiếc xe Porsche mà Sở Phàm đang lại tạo với chấm đỏ kia một được thẳng tắp. Sở Phàm ước lượng cái chấm đỏ đó cách mình khoảng ba, bốn trăm mét. Sau đó hắn tìm một bãi đỗ xe của một khách sạn nhỏ ở gần đấy rồi cho xe dừng lại. Sở Phàm trước tiên ở trong xe thay một bộ quần áo rồi sau đó xuống xe. Hắn làm bộ như vào cái khách sạn kia, dạo một vòng rồi lại đi ra, sau đó bước nhanh về phía chấm đỏ kia.

Lúc này, từ tai nghe mà Sở Phàm đeo trong lỗ tai bỗng truyền tới giọng của tên áo đen kia:
 
- Phượng tỷ à? Tiểu Mai cô ấy hôm nay có rảnh không?

.

- Ha ha, tôi đúng là đang nhớ Tiểu Mai. Gọi cô ấy bây giờ tới khách sạn Tân Hồng tìm tôi.
 
Người đàn ông áo đen đó nói xong liền cúp máy.

Lúc này, Sở Phàm đã ẩn nấp, cách cái chấm đỏ kia chừng hơn mười thước. Mà tên áo đen kia sau khi dập điện thoại liền xuống xe. Hắn nhìn trái nhìn phải xong rồi xách theo vali đi vào khách sạn Tân Hồng.

Sở Phàm cũng làm bộ như không có việc gì tiêu sái tiến vào khách sạn Tân Hồng. Hắn đi tới chỗ khu phục vụ chỗ tiền sảnh của khách sạn. Một nữ nhân viên mặc đồng phục của khách sạn ở tiền sảnh mỉm cười, lên tiếng tiếp đón hắn, nói:
 
- Tiên sinh, chào anh! Xin hỏi anh cần phục vụ gì ạ?

- Ách, cho tôi một gian phòng!
 
Sở Phàm lạnh nhạt nói. Hắn nói gần như vô thức, đó là bởi vì hắn đang âm thầm, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của tên áo đen kia.

Hắn ở bên cạnh tên áo đen này biết tên đó nói muốn phòng số 888, là một phòng tổng thống!

Sau khi đặt phòng, tên áo đen kia tựa cố ý mà như vô ý nhìn Sở Phàm, nhưng hắn lại không nhận ra Sở Phàm, bởi vì ở cao ốc Trung Hoàn, lúc Sở Phàm cố ý va vào hắn thì khi giải thích với hắn ta, Sở Phàm đã cúi đầu xuống mà không hề ngẩng mặt lên nhìn hắn. Cho nên hắn tất nhiên là không thể nhận ra Sở Phàm. Hơn nữa, hiện tại trên người Sở Phàm đã đổi một bộ quần áo khác!

- Tiên sinh định ở mấy ngày?
 
Nữ nhân viên tiếp tân kia hỏi Sở Phàm.

Do chỉ có chăm chú âm thầm quan sát hành động của tên áo đen kia mà câu hỏi của nữ tiếp tân Sở Phàm hắn dường như không hề nghe thấy.

- Tiên sinh, tiên sinh!
 
Nữ tiếp tân kia thấy đôi mắt Sở Phàm dàn chặt, nhìn chằm chằm vào mình nhưng lại chẳng nói câu nào nên nàng không khỏi cao giọng gọi to.

Sở Phàm lúc này cũng đã phục hồi tinh thần. Hắn nhìn chằm chằm vào nữ tiếp tân kia cả nửa ngày sau nói gật đầu nói:
 
- Giống! Giống quá! Thật sự là quá giống. Tiểu thư, bộ dạng của cô rất giống với bạn gái trước kia của tôi.Thật đó! Vừa rồi tôi còn tưởng rằng cô chính là bạn gái cũ của tôi, cho nên trong chốc lát mới ngây ra vậy.

Nghe được những lời đó, nữ tiếp tân kia chỉ cảm thấy muốn hộc máu. Tên này lại ở đây tán tỉnh mình. Cái lời thoại cũ rích này, cái lời thoại được người ta sử dụng hàng ngàn gàng vạn lần này, cái lời thoại không hề có chút mới mẻ khiến người khác phiền hà chán giét này mà hắn không ngờ lại vẫn nói ra được? Đúng là một tên không biết tốt xấu. Xin anh chứ, cho dù có muốn tán bổn tiểu thư thì cũng đừng có dùng những lời cũ rích như vậy chứ?

Nữ tiếp tân kia tức giận bất bình nghĩ, nhưng do xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp mà nàng vẫn tận lực ép cho giọng nói của mình được ôn hoà, lễ phép nói:
 
- Tiên sinh, xin hỏi anh muốn ở mấy ngày? Xin lấy chứng minh thư của anh ra để đăng ký, được không?

Người đàn ông mặc áo đen kia nghe thấy được những câu "xưa như trái đất" của Sở Phàm liền nhếch mép, nở một nụ cười nửa miệng đấy vẻ khinh thường rồi sau đó nhận chìa khóa phòng từ tay một nữ tiếp tân khác, xoay người rời khỏi.

Tên áo đen đi rồi nên Sở Phàm không muốn tiếp tục dây dưa ở đây nữa, hắn hỏi:
 
- Đúng rồi, cô còn chưa nói giá phòng ở một đêm ở đây là bao nhiêu?

- Anh xem, tên bảng này không phải đã niêm yết rõ rồi sao. Một gian phòng tiêu chuẩn ở giá ba trăm sáu mươi năm đồng.
 
Nữ tiếp tân ở tiền sảnh không chút phiền hà nói.

- Một đêm mà những hơn ba trăm đồng? Ngần đó đủ để tôi ở trong một khách sạn bình thường sáu ngày, rồi đủ cho tôi đi xông hơi cả mười lần đó!
 
Sở Phàm bỏ lại một câu rồi xoay ngươi chạy thẳng.

Nữ tiếp tân ở phía sau buồn bực tức giận thành tiếng:
 
- Đúng là một tên nhà quê lên tỉnh. bản thân không có tiền thì cũng đừng có vào nơi này chứ. Hừ! Lại còn nói những lời cũ rích, dung tục nữa chứ!

" Không có tiền à? He he. Một ngày nào đó ta sẽ đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao nhất thành phố này rồi cúi xuống nhìn vương quốc thuộc về ta! "
 
Sở Phàm lạnh nhạt cười, trong đầu thầm nghĩ.

Sau khi ra ngoài, Sở Phàm trở lại chỗ chiếc xe rồi chui vào đó thay một bộ âu phục màu đen, đi một đôi giày da, còn đeo thêm một chiếc kính đen rồi lấy tay sửa sang lại đầu tóc một chút cho tới khi vừa lồng mới lại xuống xe. Sau đó hắn lại đi tới khách sạn Tân Hồng. Lúc này, trên người hắn tỏa ra khí thế lãnh khốc, mỗi một bước đi đều mang theo khí thế phi phàm lạnh như băng. Luận về khí thế thì Sở Phàm này với tên Sở Phàm lúc trước đi vào khách sạn Tân Hồng tuyệt đối là hai người khác hẳn nhau!

Sau khi bước vào khách sạn Tân Hồng, Sở Phàm lập tức đi về phía thang máy, bấm một nút ở thang máy rồi chờ cho nó đi xuống.

Sự xuất hiện của Sở Phàm tất nhiên cũng khiến năm nữ tiếp tân ở tiền sảnh chú ý. Sở Phàm cũng không nhìn các nàng mà chỉ để lại một bên khuôn mặt lãnh khốc cho các nàng nhìn. Mà cảm giác lạnh lùng trên người Sở Phàm hình như đã kích thích nội tâm của những nữ tiếp tân này. Các nàng nhìn Sở Phàm mà trong đầu lại có một cảm giác lạnh lẽo như băng kỳ lạ. Nhưng điều này lại khiến các nàng nghĩ, Sở Phàm rất đẹp trai, và cũng rất lãnh khốc!

- Người này sao mình lại cảm thẩy quen quen thế nhỉ?

- Thật không? Mình cảm thấy anh ta rất lãnh khốc, lại có cảm giác băng lãnh khiến người ta không dám lại gần.

- Đàn ông như vậy không phải là rất có mị lực sao?

..

Khi mấy nữ tiếp tên kia đang nhỏ giọng thảo luận thì thang máy đã đi xuống dưới. Trong khoảnh khắc khi Sở Phàm đi vào thang máy, hắn còn mơ hồ nghe thấy được những nữ tiếp tân đó mê mẩn nói:
 
- Đàn ông như vậy chắc chắn là một người có chuyện xưa ẩn giấu bên trong nội tâm. Là một người đàn ông phi phàm. Người như vậy chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng mình đó!

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại đồng thời Sở Phàm cũng bỏ cái kính đen xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạ:
 
" Con gái, con gái quả nhiên là một sinh vật rất dễ thay đổi!"

Sở Phàm bấm số tám trên bàn phím thang máy. Và thang máy tahwngr một mạch đi lên tầng tám.

Sở Phàm biết phòng của tên áo đen kia là phòng số 888, là loại phòng tổng thống. Sở Phàm thông qua thiết bị nghe trộm cẩn thận lắng nghe mọi động tĩnh trong phòng 888. Lúc này, chỉ cần có cơ hội thích hợp là Sở Phàm sẽ bắt đầu hành động!