Vương Mỹ Linh vô cùng kinh ngạc, rõ ràng con mình đang nói chuyện về Lâm Phi Dật, thế nào mà đột nhiên lại kéo thêm cả thiên kim nhị tiểu thư của Kỷ Thiên Vũ vào đây nhỉ?
Bà lập tức hỏi tới:
- Chuyện này sao lại có liên quan đến con gái của Kỷ Thiên Vũ?
Trần Thiên Minh tức giận đáp:
- Cái thằng ôn vật này ở trường cùng với thằng con lão Lâm Cường là tình địch đấy. Hai đứa chúng nó cùng theo đuổi đứa con gái thứ hai của Kỷ Thiên Vũ. Tôi còn nghe nói, thằng ôn này ẩu đả với Lâm Phi Dật là vì thằng kia tranh đoạt con gái Kỷ Thiên Vũ với hắn. Mày nhìn lại mày xem, đúng là thằng ôn vật không biết trời cao đất dày là gì.
- A Tuấn, vì con gái Kỷ Thiên Vũ mà con ẩu đả với Lâm Phi Dật sao? Sao con lại có thể hồ đồ như thế chứ.
Vương Mỹ Linh đau lòng nói.
Thực ra, việc Trần Tuấn Sinh hôm nay dẫn người đến gây sự với Lâm Phi Dật phần lớn là vì tranh đoạt Kỷ Tiêm Vân, nhưng đương nhiên là hắn không dám thừa nhận với bố mẹ mình rồi, cho nên thanh minh thanh nga:
- Con thích Kỷ Tiêm Vân nên mới theo đuổi cô ấy, nhưng mà tên Lâm Phi Dật kia thì lại rất đê tiện vô sỉ, lại còn âm thầm ám toán con nên con mới trả thù.
- Mày luôn mồm bảo là Lâm Phi Dật ám toán mày, nhưng mày có đủ chứng cứ không? Mày mà có đủ chứng cớ thì bố mày đây dẫn mày đến tận nhà nó nói chuyện này cho rõ ràng ra ngay. Nhưng mà mày có đủ chứng cớ hay không đây?
Trần Thiên Minh lạnh lùng hỏi.
Trần Tuấn Sinh im lặng luôn không nói được gì cả.
Trần Thiên Minh thở dài, lời nói đầy thâm ý:
- A Tuấn, con từ nhỏ không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, chưa bao giờ giao thiệp với xã hội, cho nên con không hiểu được mối quan hệ lợi ích đấu đá lẫn nhau trong xã hội này, đó là cái mà người ta gọi là súng bắn chim đầu đàn, thằng nào to mồm thì thằng ấy chết. Cái kiểu tính khí cuồng vọng như con phải sửa đi, nếu không, tính khí ấy sau này sẽ mang lại cho con rất nhiều phiền toái. Nếu muốn sống yên ổn trong xã hội này, đầu tiên là con phải học được chữ nhẫn, không được kích động xử sự lỗ mãng. Việc nhỏ mà không nhịn thì tất hỏng việc lớn. Con cần phải học được sự khoan dung và kiềm chế chứ không phải là sự cục cằn thô tục. Lấy ví dụ như chuyện Lâm Phi Dật lần này đi, con luôn mồm nói là hắn đang ngấm ngầm ám toán con, thế nhưng mà con có nắm chắc chứng cớ hay không? Nếu không có chứng cớ thì không nên hành động thiếu suy nghĩ, để tránh việc bị rơi vào cái bẫy do kẻ có ý đồ xấu cố tình bố trí. Còn nếu như con có đủ chứng cớ chứng minh là chính do Lâm Phi Dật làm, thì khi đó nếu con có muốn hành động gì bố cũng sẽ ủng hộ con, con hiểu ra chưa?
Trần Tuấn Sinh nghiêm túc ngồi nghe, nghe bố hắn đang lầm bầm dạy dỗ, dường như là có tí động tâm, hơi hơi hiểu ra mà gật gù.
- Còn có việc này nữa là về sau này con không được tiếp xúc với Kỷ Tiêm Vân, đứa con gái thứ hai của Kỷ Thiên Vũ nữa. Lại càng không được mưu đồ theo đuổi con bé ấy, có hiểu không?
Trần Tuấn Sinh nghĩ nghĩ một tí rồi có vẻ không hiểu, hỏi:
- Bố, thế là vì sao? Chẳng lẽ con không thể thích Kỷ Tiêm Vân được à?
- A Tuấn, không phải là bố chê bai con, mà là thực tế điều kiện hiện nay của con mà theo đuổi Kỷ Tiêm Vân là không có khả năng. Kỷ Tiêm Vân sinh ra trong gia đình giàu có quyền thế, thế lực khổng lồ. Cho dù là nó có thích con đi chăng nữa thì bố nó cũng sẽ tuyệt đối không coi trọng con đâu.
Trần Thiên Minh trầm ngâm đáp.
Khi Trần Thiên Minh nhắc tới Kỷ Thiên Vũ, trong mắt Vương Mỹ Linh dường như thoáng qua một tia nhìn khác lạ, mấy lần định mở miêng chen vào, nhưng liếc nhìn đứa con một cái lại thôi không nói nữa.
- Bố nói là con không xứng với cô ấy á?
Trần Tuấn Sinh kích động nói.
Trần Thiên Minh thở dài, đáp:
- Không chỉ có vậy, bố và mẹ con cũng cho là như thế. Cái tính khí cuồng vọng tự đại, ngang ngược kiêu ngạo đến vô lý của con mà lại có thể khiến cho một cô gái thật lòng chân tình yêu thích con sao?
- Con…
Trần Tuấn Sinh sắc mặt đỏ bừng, ngực phập phồng, toàn thân đều kích động.
- Còn nữa, qua hai hôm nữa bố dẫn con đến thăm Lâm Phi Dật, giải thích chuyện này cho rõ ràng ra. Nhân cơ hội này bố cũng muốn chiêu đãi nhà họ Lâm một bữa. Dù sao oan gia nên cởi chứ không nên buộc, ân ân oán oán giữa con và Lâm Phi Dật không nên tiếp tục nữa.
Trần Thiên Minh nói.
- Bố, chúng ta cần gì phải hạ mình như thế? Lại còn định mời cơm chiêu đãi cả nhà Lâm Phi Dật nữa?
Trần Tuấn Sinh có vẻ mất hứng nói.
Trần Thiên Minh trừng mắt lườm hắn, nói:
- Thế mày nói xem chuyện mày ẩu đả với Lâm Phi Dật thì nên giải quyết thế nào? Chuyện này rõ ràng là do mình sai, mày cũng không thèm để ý. Nếu như hôm đó mà là mày bị đánh cho tàn phế một cách không rõ ràng thì biết làm sao? Làm theo lời bố, xin lỗi Lâm Phi Dật đi, rồi sửa lại cả tính khí của mày đi.
- Phỉ phui cái mồm ông, toàn nói điều gở, cái gì mà đánh cho tàn phế, sao lại có người nói chuyện như thế với con cơ chứ?
Vương Mỹ Linh vội vàng nói.
- Hừ, đánh cho tàn phế vẫn còn là nhẹ đấy. Cái tính cách này của nó mà không sửa đi thì chỉ sợ đến lúc không biết mình chết thế nào thôi.
Trần Thiên Minh nghiêm nghị nói.
- Ông…ông hở tí là nói điềm gở. Ông thì tốt rồi, bây giờ ông lại còn ghét bỏ con cái lớn lên không tốt thế này thế khác, thế sao lúc nó còn nhỏ thì ông không dạy dỗ nó đi? Hồi trước ngày nào ông cũng ở bên ngoài, dăm ngày bảy bữa mới về nhà một lần, một tuần ông cũng ở cùng con không quá ba ngày. Dù cho bây giờ con nó có xấu thì cũng là do một tay ông tạo thành, ông có quản nổi nó không.
Vương Mỹ Linh ủ rũ nói.
Trần Thiên Minh nghe thế thì biến sắc, ảm đạm đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ. Đúng thế, cả đời ông ta bôn ba mệt mỏi trong quan trường, đúng là không quản giáo tốt con mình. Cuối cùng lại dần dẫn nuôi dưỡng thành tính cách thô bạo của Trần Tuấn Sinh như thế này. Đến khi ông ta muốn giáo dục con thì lại lực bất tòng tâm.
- Ai…
Trần Thiên Minh thở dài nói.
- Tất cả là tại tôi. A Tuấn, hôm nay bố nói nhiều như thế không phải là vì ghét bỏ hay nguyền rủa gì con, mà là bố hy vọng con trở nên tốt hơn, hy vọng con có thể sửa chữa được khuyết điểm của mình.
Trần Tuấn Sinh trầm mặc không đáp, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, Trần Thiên Minh thấy thế, phẩy tay nói:
- Thôi được rồi, con về phòng đi, chuyện Lâm Phi Dật lần này bố sẽ ra mặt giải quyết giúp con. Nhớ kỹ lời nói vừa rồi của bố, đừng có tiếp tục mâu thuẫn với Lâm Phi Dật nữa.
Trần Tuấn Sinh nghe thế thì nặng nề không đáp, quay trở về phòng mình. Vương Mỹ Linh nhìn theo bóng dáng đứa con, ai oán nói:
- Làm sao mà hôm nay ông lại nói nó gay gắt như thế? Con nó còn nhỏ, cho dù bây giờ có làm gì không đúng, đến lúc lớn lên nó hiểu ra thì là được rồi.
- A Tuấn năm nay đã gần mười tám tuổi rồi, chả trưởng thành thì còn nhỏ hay sao? Bà xem nó thường ngày tự tung tự tác, đúng là rất ngang ngược kiêu ngạo. Tôi nói như thế cũng là để động viên nó, hi vọng nó từ giờ về sau có thể sửa chữa. Nếu không kiểu tính khí này mà vẫn phát triển thì một ngày nào đó nó sẽ gặp chuyện không may mất.
Trần Thiên Minh âm trầm nói.
Vương Mỹ Linh nghe xong, lặng lẽ một lúc lâu rồi đứng lên bảo:
- Thôi đi ăn cơm đã, đồ ăn nguội hết rồi.
Trần Thiên Minh đứng dậy, ánh mắt theo thói quen lại nhìn hướng về cửa phòng Trần Tuấn Sinh. Trong mắt hiện ra một tia kỳ vọng, mong con chóng trưởng thành.