Sở Phàm lạnh lùng nhìn Trần Tuấn Sinh, trên người hắn tỏa ra một cỗ hàn ý lạnh như băng. Trần Tuấn Sinh bị Sở Phàm nhìn vào mà trong đầu bỗng dậy lên một cảm giác rét lạnh. Hắn không thích loại cảm giác này, cho nên hắn đột nhiên đứng dậy, nổi giận lớn tiếng nói:
- Mày là thằng nào? Muốn chết phải không hả?
- Muốn biết tao là ai à? Vậy thì lấy cái đầu của mày ra đổi đi!
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Trần Tuấn Sinh nghe xong mà trong lòng giận dữ hét lên:
- Đi! Đánh chết nó cho ta. Mẹ kiếp thằng chó này, dám kêu gào với cha mày hả!
Đám hán tử mặt sẹo nghe vậy liền vây Sở Phàm lại, rồi ngay cả tên đô con mặc áo đen vừa bị Sở Phàm đánh bay kia cũng phẫn nộ mà nắm chặt hai tay. Nhìn điệu bộ của hắn thì có vẻ rất muốn rửa sạch sự sỉ nhục khi trước, rất muốn đánh cho Sở Phàm một trận tơi bời mới thôi!
Ánh mắt Sở Phàm đảo qua người những tên này mà trong lòng lại thầm nghĩ:
" Cũng được, cũng được đó. Tạm thời làm giãn gân giãn cốt đi đã, thuận tiện ôn lại một lần công phu mà sư phụ đã truyền thụ đi! Ách! Lần này thì ta luyện chưởng pháp hay quyền pháp nhỉ?"
Trong lúc Sở Phàm còn đang tự hỏi, một tên to con mặc áo đen đã lao tới. Quyền phải của hắn súc thế, một chiêu " Hắc hổ đào tâm" đấm thẳng vào lồng ngực Sở Phàm, một quyền nhanh chóng sắc bén. Sở Phàm lấy lại tinh thần. Hắn cũng không hoảng hốt cũng không chậm chạp, chân bước chéo qua, lắc mình tránh khỏi thoi quyền nhưng quyền trái của tên này lại đuổi tới, đấm thẳng vào mặt Sở Phàm, xem ra hắn muốn đánh tung đầu Sở Phàm ra đây!
Trong mắt Sở Phàm bỗng trở nên lạnh giá, tay phải hắn nắm lại rồi đánh qua, tựa như là muốn cùng tên đại án kia lấy cứng đối cứng. Trong khoảnh khắc khi hai quyền sắp tiếp xúc với nhau, thủ thế của Sở Phàm chợt biến đổi, tay phải như du long chộp lên cánh tay của tên đại hán rồi sau đó Sở Phàm đột nhiên kéo hắn về phía trước khiến hắn do chịu lực quán tính mà bị lảo đảo chúi về trước. Lúc này Sở Phàm thân như gió táp, ngênh đón tên đại hán kia. Tay phải súc thế rồi hét lớn một tiếng, một đòn đấm móc kiểu quyền anh đánh thẳng vào hàm dưới của tên đại hán. Ngay lập tức, tên đại hán kia rên lên một tiếng, mặt ngửa lên trời. Sở Phàm ngay sao đó lại tiếp tục hoành quyền đấm lên mặt tên đại hán kia, tức khắc tên này "Phụt!" Một tiếng, trong miệng phun ra một màn mưa máu, vài cái răng cửa cũng theo đó mà bay cả ra ngoài.
Thân thể tên đại hán kia lảo đảo, ý thức thì đã không còn được tỉnh táo nhưng vẫn chưa gục xuống. Sở Phàm duỗi tay nhẹ nhàng đẩy một cái, thế là tên này liền "Bùm" một tiếng mà ngửa mặt rồi đổ xuống.
Xương cốt hàm dưới của con người là nơi yếu ớt nhất nên khi bị một lực rất lớn công kích thì người đó sẽ mất thần trí, mà nghiêm trọng hơn là người đó có thể bị tử vong.
" Nếu sư phụ ở đây thì người nhất định sẽ khen ngợi một chiêu "Tả Hữu Xuyên Hoa thủ" này của ta, tu luyện cũng không tệ lắm!"
Sở Phàm thầm nghĩ.
Trong nháy mắt, Sở Phàm dễ dàng hạ gục một tên huynh đệ của tên mặt sẹo kia. Tên mặt sẹo cùng hai gã mặc áo đen còn lại trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Sau đó, tên mặt sẹo phất tay một cái, ngay lập tức hai tên mặc áo đen kia chia ra hai bên trái phải, bọc lấy Sở Phàm vào giữa, nắm quyền lại rồi như cuồng phong bão táp đấm tới Sở Phàm. Thế quyền cực nhanh, quyền kình cũng rất mạnh mẽ!
Sở Phàm thấy vậy cũng chỉ cười lạnh, đột nhiên thân thể hắn bước lên trước, cước bộ chớp nhoáng, tránh khỏi thoi quyền của một tên hắc y đứng bên phải, đồng thời tay phải giơ ra nghênh tiếp quyền đầu của tên hắc y bên trái. Thế là thoi quyền của tên áo đen đứng bên trái nhìn như nó tự động chui vào hữu trảo của Sở Phàm. Một trảo của Sở Phàm bóp chặt một quyền của tên kia, đồng thời xuất ra một chiêu "Đại Suất Bi thủ". Lập tức, tên áo đen đô con kia kêu thảm một tiếng rồi tê liệt mềm đổ xuống mặt đất. Trên người hắn ít nhất có bảy tám cái xương sườn bị đánh gãy!
Gã áo đen to con còn lại đang ở sau lưng Sở Phàm cũng bay người vung chân đá tới. Sở Phàm nghiêng người né được rồi dùng chiêu "Khai Bi Liệt Thạch" trong "Đại Suất Bi thủ". Ngau lập tức, mấy tiếng "Răng rắc" vang lên, đùi phải của tên đo con mặc áo đen kia đã bị gãy. Cả người hắn từ giữa không trung rơi bịch xuống đất, tay ôm chặt chỗ gãy, đau tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Đột nhiên, Sở Phàm cảm giác có một cỗ kình phong sắc nhọn chợt tập kích hắn. Hắn biết bên trái có một vũ khí sắc bán đánh tới. Tức thì, Sở Phàm quyết định rất nhanh, rồi mau chóng lui về phía sau. Một cây đao sắc bén chớp qua. Vừa nhìn về phía trước hắn liền thấy, gã mặt sẹo hưng dữ kia trong tay đang cầm một thanh đao nhỏ sắc bén. Trong mắt tên này lóe lên quang mang hung ác rồi bỗng chốc hắn nhảy lên, thanh đao nhỏ sắc bén trong tay hắn liên tiếp bổ ra, đâm xuống, hướng vào Sở Phàm thi triển những chiêu thức tàn nhẫn không chút lưu tình. Hắn là muốn đưa Sở Phàm vào chỗ chết!
Sở Phàm thấy tên mặt sẹo này ra tay ngoan độc như vậy thì trong lòng không khỏi giận dữ rồi lập tức sử dụng "Long Trảo Cầm Nã thủ" trong cầm nã thủ của Thiếu Lâm. Lập tức, tay hắn như trảo rồng, thân lại như du long, lao tới gần thân thể tên mặt sẹo này.
Tên mặt sẹo vung đao đâm tới, đao xuất ra vô cùng hung mãnh. Lúc này Sở Phàm bỗng nhiên lao tới, tay nhanh như điện, một chiêu Long Trảo Cầm Nã thủ trực tiếp bắt được cánh tay cầm đao đang đâm tới của tên mặt sẹo này. Tên mặt sẹo trong lòng cả kinh, quyền trái đánh về phía Sở Phàm nhưng tay trái của hắn còn chưa tới nơi thì tay trái Sở Phàm cong trảo thành câu, móc chặt lấy xương bả vai của tên mặt sẹo. Ngay lập tức tên mặt sẹo này kêu thảm một tiếng và đã không thể động đậy. Sở Phàm đã bắt được tên mặt sẹo!
Tiếp theo đó, Sở Phàm kéo tên mặt sẹo này tới trước cái bàn, sau khi tới gần cái bàn, hắn mở lòng bàn tay phải, bàn tay cầm đao của tên này ra rồi ấn lên mặt bàn. Sau đó Sở Phàm xách một chai bia lên đập "Phanh!" một tiếng. Sở Phàm cầm nửa chai bia đầy những mũi nhọn sắc bén chọc mạnh vào lòng bàn tay đã xòe ra của tên mặt sẹo.
- A!
Mặt sẹo tru lên một tiếng tê thanh liệt phế. Sau đó hắn liền rơi vào hôn mê. Nhìn lại cái bàn tay phải của hắn, nửa cái chai bia kia rõ ràng là đã xuyên qua cả mu bàn tay. Máu tươi đặc sệt như nước chảy ra. Nếu bây giờ mà rút nửa chai bia kia ra thì bàn tay của tên mặt sẹo này sẽ xuất hiện một cái lỗ rất lớn!
Tất cả những người đang ở hiện trường nhìn thấy một cảnh này mà trong lòng sợ hãi đến phát lạnh. Nhất là Kỷ Tiêm Vân, nàng tới nhìn cũng không dám phải lấy tay che mắt lại. Trần Tuấn Sinh thì ngây cả người rồi bỗng nhiên lại có cảm giác muốn nôn mửa. Một cỗ hàn khí không thể khống chế nổi từ đáy lòng hắn dâng lên, toàn thân hắn dường như trở nên run rẩy.
- Mày hình như rất thích bắt nạt con gái thì phải? Điều này là cái mà ta ghét nhất! Muốn nàng mời rượu ngươi sao? Được vậy để anh tới mời chú!
- Mày, mày đừng có làm bậy. Đừng, đừng có lại gần tao. Mày có biết tao là ai không? Ba tao là, là cục trưởng Cục Công An. Tao mà mất một sợi lông nào, tao..
Lời của Trần Tuấn Sinh còn chưa hết thì hắn đã bị tay phải Sở Phàm bóp cổ mà nhấc lên. Ngay lập tức, Trần Tuấn Sinh bị nghẹn khí tới mức sắc mặt hắn bỗng đỏ hết cả lên. Hiển nhiên là do hô hấp không được thông suốt gây lên!
- Mày nói xong rồi chứ? Sở Phàm lạnh nhạt hỏi.
Trần Tuấn Sinh bị nghẹn khí nhưng vẫn cố gắng gật đầu. Sở Phàm thấy thế mới quẳng hắn lên cái ghế sô-pha. Tức thì, Trần Tuấn Sinh liền ôm cổ họng mà thở hổn hà hổn hển, còn trong mắt thì đầy vẻ sợ hãi!
Lúc này Sở Phàm cầm một chai rượu màu đỏ, một chai bia, một chai Whiskey rồi nói với tên Trần Tuấn Sinh đang nằm thẳng cẳng tren ghế sô pha:
- Nằm! Mở miệng ra! Không được nhúc nhích!
Trần Tuấn Sinh nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Sở Phàm kia thì đành phải làm theo lời hắn nói.
Sở Phàm sau đó nói với Kỷ Tiêm Vân:
- Tiểu thư, hắn không phải muốn cô mời rượu hắn sao? Cô cầm cái chai rượu đỏ này cứ thẳng mồm hắn mà đổ vào. Còn hai cái lỗ mũi kia của hắn dẽ do tôi phụ trách rót!
Sở Phàm nói xong liền trực tiếp cầm lấy hai chai rượu kia bụt vào hai lỗ mũi của Trần Tuấn Sinh, đồng thời mồm lạnh lùng nói: - Mày tốt nhất đừng nhúc nhích rồi mở miệng ra. Dám động đậy một lần tao sẽ lấy một tay của mày, còn nếu động đậy lần thứ hai thì tao sẽ lấy hai cái chân của mày đó!
Chất cồn gay mũi, nóng nóng kia từ lỗ mũi Trần Tuấn Sinh chảy vào trong khiến hắn vô cùng khó chịu vì bị sặc. Song hắn lại chẳng dám lộn xộn, miệng cũng há rất lớn. Sở Phàm lại ra hiệu với Kỷ Tiêm Vân một lần nữa. Kỷ Tiêm Vân chần chờ một chốc rồi cuối cùng cũng cầm lấy chai rượu màu đỏ kia đổ vào miệng Trần Tuấn Sinh.
Cho tới khi cả ba chai rượu đều đã đổ hết thì cũng là lúc Trần Tuấn Sinh đang nằm thoi thóp. Mũi hắn chỉ cần hơi hít thở một cái là đau đớn cùng cực tựa như là đang có vô số kiến ở trong mũi hắn mà đốt không ngừng. Đầu hắn cũng đau đớn tới mức choáng váng. Cả đầu như muốn vỡ ra vậy, mà nguyên do là vì đầu của hắn bị rượu vào. Cái này còn có thể nghiêm trọng hơn cả việc não bị nước vào nữa kìa, vì trong rượu có chứa cồn mà!
Sở Phàm vỗ mặt Trần Tuấn Sinh, nói:
- Giờ thì mày đã biết mùi vị của việc được người ta mời rượu chưa hả? Tao biết thằng cha mày làm cục trưởng nhưng thế thì sao hả? Mày ỷ vào uy phong của thằng cha mày là có thể tùy tiện ức hiếp người khác ư?
- Mày có tin là tao chỉ hơi dùng lực một chút là mày sẽ tắc thở không hả? Đối với một nữ nhân, mày ngay cả lòng tôn trọng tối thiểu cũng chẳng có. Mày thì tính cái rắm gì hả? Nói trắng ra là nếu không có thằng cha của mày thì mày ngay cả động vật cũng không bằng!
- Con người của tao thích nhất thích nhất đánh cho mấy tên tiểu bá vương trên đường hoặc là trong trường học phải tàn phế. Nhưng lần này thì tao bỏ qua, tạm tha. Nếu không có mấy thằng tay chân này của mày thay mày chịu đau đớn thì chỉ sợ mày hôm nay sẽ phải bò ra ngoài đó! Nhưng mà nếu lần sau mày còn có kiểu này mà lại rơi vào tay tao thì có muốn bò cũng không ra khỏi đâu!
Sở Phàm nói xong bèn vung cánh tay đang bóp Trần Tuấn Sinh rồi đột nhiên đứng dậy, nói với Kỷ Tiêm Vân:
- Vị tiểu thư này, cô có lẽ nên rời khỏi đây đi!
- A! Cảm.. Cảm ơn anh!
Kỷ Tiêm Vân rõ ràng là vẫn chưa nhận ra Sở Phàm. Điều này cũng khó trách được nàng. Ai mà có thể liên hệ được giữa một tên Sở Phàm bị dọa ngất lúc trước với một người bây giờ đâm thủng tạo thành một cái lỗ lớn trên lòng bàn tay người ta mà không ngáy mắt được cơ chứ?
- Nàng, nàng là bạn của tôi!
Kỷ Tiêm Vân chỉ vào Trầm Mộng Lâm vẫn đang ngất, nói.
Sở Phàm nghe vậy liền cõng Trầm Mộng Lâm lên lưng rồi cùng Kỷ Tiêm Vân một đường đi ra khỏi chỗ đó. Sau khi ra khỏi, Kỷ Tiêm Vân nhìn chung quanh, sắc mặt đầy vẻ lo lắng nói:
- Sở Phàm đâu? Sở Phàm bị bọn họ ném ra phía sau giờ ở đâu rồi?
Sở Phàm ở một bên nghe vậy mà trong lòng cảm động:
" Rốt cuộc nàng vẫn còn nhớ tới mình!"
Sở Phàm buông Trầm Mộng Lâm, chạy tới cái phòng toilet kia, cầm cái ba lô cũ kỹ của mình rồi quay lại mà quơ quơ nó trước mắt Kỷ Tiêm Vân. Sau đó hắn lại ôm lấy Trầm Mộng Lâm đồng thời giục Kỷ Tiêm Vân đi nhanh!
Ở một khắc kia, Kỷ Tiêm Vân đã hiểu được tất cả mọi chuyện!