Trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo mờ ảo, Đồng Đồng bị trói trên giường thép, mở mắt nhìn ngọn đèn trắng trên đỉnh đầu, nhìn chăm chú đến khi đôi mắt bị trướng đau, cô ấy cũng không dời tầm mắt đi.
Cho đến khi một đôi khăn bịt mắt đột nhiên bị ném tới, vô tình chắn ngang tầm mắt của cô ấy, tầm nhìn của cô ấy đột nhiên chìm vào bóng tối.
“Lấy ra.” Đồng Đồng lạnh lùng nói, trong lời nói mang theo địch ý không giấu được.
Hà Nguyệt Sinh dựa vào cạnh giường thép, lấy trong túi ra một viên kẹo, mở gói nhựa, nhét viên kẹo vào miệng, đẩy về phía má phải hơi phồng ra: “Cậu xác định muốn làm thí nghiệm này? Thuốc loãng cải tiến có thể khiến cho cậu duy trì sự ổn định.”
Dị hóa không chỉ làm biến hóa thân thể, còn có thể khiến cho sức mạnh tăng lên.
Đồng Đồng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Cái tên Đồng Đồng này là do tự mình tôi chọn.”
Hà Nguyệt Sinh quay đầu lại liếc nhìn cô ấy, cậu biết Đồng Đồng lớn lên với thân phận của Triệu Ly Nông, cái tên này là sau khi vào Căn cứ nông học số chín là do chính cô ấy chọn.
“Sao cậu lại chọn cái tên này?” Cậu theo lời nói của cô ấy mà hỏi.
Đồng Đồng vẫn mở to mắt, chỉ thấy một mảnh đen kịt, nhưng đột nhiên lại nở nụ cười, lúm đồng tiền vẫn như cũ, giống như dáng vẻ đơn thuần của năm đó: “Tôi không thích chữ Triệu này, lại bởi vì tôi giống như mẹ đều không phải là người bình thường.”
Vì vậy đã lấy họ Đồng: “Đồng” ý tứ là giống nhau.
“Nếu như tôi thành công, lại cho ngài ấy tiêm vào.” Đồng Đồng quay đầu lại, bịt mắt tuột ra, nhìn về khoang đông lạnh thẳng đứng ở phía sau bên trái, nơi thân thể của Triệu Đồng vẫn còn bị dị hóa hơn phân nửa, chỉ còn lại nửa gương mặt có thể nhìn thấy hình người: “Nếu thất bại…”
Hà Nguyệt Sinh ngắt lời: “Cậu ấy nói huyết thanh mới chiết xuất này nhất định sẽ thành công.”
Khăn bịt mắt trên mặt Đồng Đồng tuột ra hơn phân nửa, khi đầu hơi động đậy, hoàn toàn tuột xuống: “Hôm nay cậu ấy có tới đây không?”
“Không biết.” Hà Nguyệt Sinh cắn nát viên kẹo trong miệng, thầm nghĩ có lẽ mình đã mua phải kẹo giả, nếu không tại sao lại có vị đắng: “Tôi đã rất lâu không có tới Viện nghiên cứu.”
Cả hai người đều im lặng, không ai lên tiếng nữa.
“Lạch cạch—”
Cửa thí nghiệm đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, một người nào đó bước vào.
Khóe mắt Đồng Đồng thoáng thấy Hà Nguyệt Sinh đột nhiên đứng thẳng người, ngoài cửa có tiếng bước chân đều đều hướng phía bên này đi tới, cô ấy mở mắt ra, tưởng là ai khác tiến vào.
Mẹ nuôi?
Một khuôn mặt gầy gò sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt của Đồng Đồng, đó là Triệu Ly Nông, người vẫn đang cầm hộp thí nghiệm trên tay, Đồng Đồng không được tự nhiên quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên cao.
Triệu Ly Nông đảo qua xiềng xích thép trói chân tay Đồng Đồng, đưa tay nhặt chiếc bịt mắt bị tuột khỏi mặt cô, một lần nữa đeo lại: “Bắt đầu thôi.”
Đồng Đồng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy tiếng ổ khóa kim loại va vào nhau, cô ấy đoán là Triệu Ly Nông đã mở hộp thí nghiệm, sau đó nghe thấy tiếng găng tay sột soạt khe khẽ, cuối cùng là tiếng va chạm của đồ dùng thủy tinh.
“Tiêm trực tiếp vào?” Đây là Hà Nguyệt Sinh nói.
“Ừ.” Triệu Ly Nông thấp giọng đáp, không nhiều lời.
Đồng Đồng rất nhanh liền phát hiện tay áo cô ấy bị vén lên, găng tay mát lạnh áp sát vào da thịt, trước khi tiêm kim sắp c ắm vào, cô ấy đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Cậu nên dẫn người qua đây canh giữ, nếu như thí nghiệm thất bại, tôi không thể làm chủ được mình.”
Cô ấy không biết nếu thất bại sẽ khiến mình trở thành bộ dạng gì.
Cây kim bén nhọn tránh đi làn da dị hóa sắc bén mà đâm thẳng vào mạch máu, Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào huyết thanh trong ống tiêm được tiêm sạch sẽ, nhanh chóng rút kim ra, sau đó kéo khăn bịt mắt của Đồng Đồng ra, cô chạm mắt với cô ấy, gần như chắc chắn nói: “Cậu đang sợ hãi.”
Đồng Đồng quay mặt đi để tránh ánh mắt của Triệu Ly Nông, nhưng rất nhanh liền phát hiện trên người mình có biến hóa, cổ họng khát khô vô cùng, toàn thân như bị nướng trên lửa, thân thể không tự chủ được vặn vẹo, tay chân đều bị cố định ở trên chiếc giường thép đập vào ổ khóa, chỉ trong vài cú đánh, ổ khóa đã bị bung ra.
Những sợi dây dị hóa từ những ngón tay duỗi ra ngay lập tức, tấn công vào Triệu Ly Nông đang ở gần nhất.
Hà Nguyệt Sinh thấy vậy thì giật mình, theo bản năng kéo Triệu Ly Nông ra, tay còn lại rút thanh chủy thủ ra, đồng thời cố gắng khống chế Đồng Đồng.
“Không sao.” Triệu Ly Nông chặn bàn tay đang cầm thanh chủy thủ của Hà Nguyệt Sinh, bảo cậu cất đi.
Khi mấy sợi dây leo kia chuẩn bị đâm vào Triệu Ly Nông, như tình cờ gặp phải thiên địch, phút chốc liền cứng đờ, không dám tiến lên một tấc, sau đó lại thu về, ngón tay lần nữa khôi phục lại hình dạng.
Thỉnh thoảng lại không kiểm soát được biến thành dây leo.
“Cậu ấy…” Hà Nguyệt Sinh nhìn Đồng Đồng đang vặn vẹo trên giường thí nghiệm, trong miệng chua xót: “Sẽ thất bại sao?”
Triệu Ly Nông không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm Đồng Đồng, quan sát biến hóa trên người cô ấy.
Cũng không biết qua bao lâu, phạm vi giãy giụa của Đồng Đồng rốt cuộc thu hẹp lại, những điểm lồi lõm màu xanh nâu trên da trước kia không cách nào cải biến cũng dần dần biến mất, lộ ra làn da bình thường.
Hà Nguyệt Sinh cũng chú ý tới biến hóa của Đồng Đồng, trên mặt không giấu được hưng phấn: “Thành công rồi?”
Triệu Ly Nông đã hứa với Triệu Phong Hòa rằng cô sẽ cứu Triệu Đồng, loại bỏ các tế bào dị dạng trong cơ thể của bà. Nhưng Đồng Đồng muốn để mình làm thí nghiệm trước, xác nhận kết quả rồi mới tiêm cho Triệu Đồng.
Giường thí nghiệm đã ướt đẫm một nửa, ngoại trừ mồ hôi của Đồng Đồng, còn có chất lỏng màu xanh nhớp nháp từ làn da của cô ấy tiết ra, trộn lẫn vào nhau, giống như một lớp da bị lột ra.
Đồng Đồng giãy giụa cố gắng chống đỡ ngồi dậy, cô ấy sờ sờ cổ mình, cảm giác thô ráp trên đó biến mất, trong người dường như giảm đi thứ gì đó.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Hà Nguyệt Sinh vẫn không nhịn được lại gần Đồng Đồng hỏi.
Đồng Đồng xoay cổ tay của mình, nỗ lực muốn dị hóa thân thể, lại phát hiện ngón tay không có gì thay đổi, thử mấy lần như thế, nhưng thân thể vẫn không có chút biến hóa nào, cuối cùng cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhưng lại giống như khóc: “Tôi … không phải là một con quái vật nữa?”
Cuối cùng cô ấy cũng trở thành người bình thường.
“Đây là một loại huyết thanh khác.” Triệu Ly Nông vẫn bình tĩnh đẩy hộp thí nghiệm qua, trong hộp vẫn còn một lọ huyết thanh, cô nhìn Đồng Đồng: “Cô có thể tự tiêm cho mẹ cô, nhưng mẹ cô đã mất kiểm soát quá lâu, thời gian phục hồi sẽ lâu hơn.”
Đồng Đồng không chút do dự đứng dậy, vươn tay chộp lấy lọ huyết thanh trên bàn thí nghiệm đối diện, kết quả là chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, không kịp chuẩn bị ngã về phía trước, Hà Nguyệt Sinh vội vàng bước tới đỡ lấy cô ấy.
Sau khi Đồng Đồng nỗ lực để đứng vững, yêu cầu Hà Nguyệt Sinh buông mình ra, cô ấy cầm lấy huyết thanh và từng bước đi về phía Triệu Đồng trong khoang đông lạnh, cô ấy đã chờ đợi ngày này quá lâu.
Triệu Ly Nông cụp mắt nhìn xuống chân mình, tài liệu chiết xuất huyết thanh mà giáo sư nghiên cứu không đủ tinh khiết, dẫn đến cơ thể con người phát sinh dị hóa, những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia thiếu rất nhiều dữ liệu nghiên cứu để hỗ trợ, chỉ đơn thuần kết hợp tế bào với thực vật dị biến, làm cho cơ thể con người bị biến dạng, không thể phục hồi.
Hai ống huyết thanh này đủ tinh khiết để loại bỏ các tế bào dị hóa trong cơ thể của họ, nhưng những biến hóa tiếp theo thì không rõ.
“Từ hôm nay trở đi, các người là đối tượng thí nghiệm của tôi.” Triệu Ly Nông nhìn Đồng Đồng đã tiêm huyết thanh vào ống dẫn của khoang đông lạnh: “Quân đội đã đồng ý, đối tượng thí nghiệm đều do tôi quản lý.”
Những người khác không có quyền trừng phạt bọn họ bằng bất cứ cách nào.
Đồng Đồng một tay sờ khoang đông lạnh, nhìn chằm chằm Triệu Đồng bên trong, không chút do dự đồng ý: “Được.”
“Bao gồm cả cậu.” Triệu Ly Nông quay đầu nói với Hà Nguyệt Sinh bên cạnh.
“Tôi?” Hà Nguyệt Sinh kinh ngạc, nhất thời không trụ nổi: “Tiểu Triệu, tôi cũng là đối tượng thí nghiệm của cậu sao?”
Cậu rõ ràng không có bất kỳ dị hóa nào, cũng không cần tiêm huyết thanh!
“À, tôi cần đối tượng thí nghiệm mới.” Triệu Ly Nông rút ra một tờ đơn phê duyệt và mỉm cười: “Căn cứ nông học số chín đang được xây dựng mở rộng, tôi dự định chuyển đến đó, quân đội đã đồng ý phân bổ một số người cho tôi.”
Hà Nguyệt Sinh vội vàng quét qua đơn đăng ký, ngoại trừ một con dấu phê duyệt lớn màu đỏ ở góc trên bên phải, cậu phát hiện ra mình được đưa vào danh sách bên dưới, thậm chí còn có Triệu Phong Hòa và Hà Hạo.
“… Chúng tôi đều sẽ trở thành đối tượng thí nghiệm của cậu sao?” Hà Nguyệt Sinh trong lòng nhất thời cực kỳ phức tạp.
Bên ngoài thực vật dị biến đã dừng công kích mạnh mẽ, căn cứ bắt đầu khôi phục, Căn cứ trung ương cũng bắt đầu xử lý những chuyện phát sinh năm đó, cậu vốn tưởng rằng đang phải chờ xét xử.
Triệu Ly Nông tiếp nhận tờ đơn: “Cha mẹ cậu đã đồng ý, huyết thanh có hiệu quả, vì vậy bọn họ sẽ theo tôi rời đi.”
Việc Triệu Phong Hòa và Hà Hạo ở lại Căn cứ trung ương là một cái đinh trong lòng mọi người trong Viện nghiên cứu, nhưng trong tay Hà Hạo vẫn có một nhánh thủ vệ quân không nhỏ, nếu thật sự phải nháo lên, Căn cứ trung ương chắc chắn sẽ không còn yên tĩnh.
Căn cứ trung ương vừa mới sống sót sau cuộc tấn công quy mô lớn của thực vật dị biến, không muốn tiếp tục bị cuốn vào cuộc chiến nữa.
Triệu Ly Nông đứng ra hòa giải, bất kể là quân đội hay Viện nghiên cứu, tất nhiên bọn họ đều sẵn sàng đồng ý, chỉ phụ thuộc vào việc Triệu Phong Hòa và Hà Hạo có đồng ý hay không.
Triệu Phong Hòa cảm thấy rằng nợ cô, thêm vào cái cớ là huyết thanh, cuối cùng đã đồng ý.
“Vậy thì…” Hà Nguyệt Sinh nắm chặt tay, giả vờ ho khan vài tiếng, che đi biểu tình nửa dưới khuôn mặt: “Chúng ta trở về Căn cứ nông học số chín làm gì?”
Triệu Ly Nông liếc cậu một cái: “Qua một thời gian ngắn, sẽ có người đến áp giải các người đến nơi đó.”
Đôi vai căng thẳng của Hà Nguyệt Sinh không biết lúc nào buông lỏng ra, cậu buông lỏng người dựa vào bàn thí nghiệm: “Được.”
Triệu Đồng trong khoang đông lạnh đã có biến hóa, Đồng Đồng nhìn chằm chằm, cho đến khi trạng thái màu nâu xám giống như vỏ cây sần sùi của người bên trong dần dần biến mất, cô ấy thậm chí không dám hít thở một giây.
Bầu trời bên ngoài từ màu trắng biến thành màu đen, Triệu Đồng rốt cuộc khôi phục hình người, lộ ra khuôn mặt tái nhợt gầy gò, tay chân có một tầng da mỏng dính chặt, gần như trơ xương.
“Bà ấy đã hôn mê quá lâu rồi, cần thời gian để tỉnh lại.” Triệu Ly Nông giơ tay nhìn quang não: “Một tiếng nữa sẽ có bác sĩ tới kiểm tra cho các người, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Triệu Ly Nông quay người bước ra ngoài.
Đồng Đồng vẫn luôn nhìn chằm chằm khoang đông lạnh cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu lại gọi Triệu Ly Nông: “Xin lỗi.”
Xin lỗi vì lúc trước lừa dối cô, cô ấy vẫn chưa bao giờ nói lời xin lỗi.
Triệu Ly Nông hơi dừng một chút, hơi nghiêng mặt: “Thân thể của các người nếu có biến hóa gì đó, bất cứ lúc nào cũng có liên hệ với tôi.”
Đồng Đồng nhìn cô biến mất khỏi phòng thí nghiệm, thật lâu sau mới hỏi Hà Nguyệt Sinh: “Chúng ta không còn cơ hội làm bạn với cậu ấy nữa sao?”
Hà Nguyệt Sinh lại bóc một viên kẹo, lần này mùi vị vừa phải, cậu vươn vai: “Kỳ thật, trở thành đối tượng thí nghiệm cũng đã không tồi.”
…
Khi Triệu Ly Nông đi ra ngoài, cô tình cờ gặp Nghiêm Thắng Biến, người vừa đi ra khỏi Viện nghiên cứu.
“Huyết thanh thế nào?” Nghiêm Thắng Biến lướt qua trung tâm mua sắm đã đóng cửa, đoán rằng cô vừa mới ra khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
“Tạm thời có tác dụng, sau này chúng ta cần quan sát thêm.” Triệu Ly Nông trả lời.
Nghiêm Thắng Biến gật đầu, một lúc sau mới hỏi cô: “Cô có chắc chắn muốn quay lại Căn cứ nông học số chín không?”
“Vâng.” Triệu Ly Nông nói: “Ở đó thích hợp với tôi hơn.”
“Căn cứ nông học số chín không có nhiều thiết bị thí nghiệm.” Nghiêm Thắng Biến nhìn cô thật sâu: “Nhưng mở rộng cần có thời gian, trong thời gian này cô có đủ thời gian để chuẩn bị.”
“Nếu có bất kỳ nhu cầu cũng có thể đúng lúc xin.”
“Được.”
Hai người tạm biệt ở cửa, Nghiêm Thắng Biến lên xe rời đi.
Triệu Ly Nông không rời đi, vẫn đứng ở cổng của Viện nghiên cứu, đột nhiên cô cảm giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, xòe bàn tay, bắt lấy những bông tuyết trắng đang rơi xuống, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “ Tuyết rơi rồi.”
Không ai nghe thấy giọng nói của cô, những bông hoa tuyết cũng không có ai để chia sẻ.
“Triệu Ly Nông.”
Cô kinh ngạc quay sang nhìn nơi phát ra âm thanh, Diệp Trường Minh mặc quân phục màu đen đang đứng dưới đèn đường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh, trông đặc biệt đẹp trai, chắc là vừa từ bên ngoài căn cứ trở về, đồng phục tác chiến còn hơi xộc xệch, vài nơi còn bị rách đối diện với ánh mắt của cô, gương mặt anh hiện lên ý cười: “Đã lâu không gặp.”
Anh nhanh chân sải bước về phía cô, có một mùi máu nhàn nhạt trong gió lạnh.
“Chúng tôi vừa mới từ Căn cứ số tám trở về.” Diệp Trường Minh hỏi cô: “Có muốn cùng nhau ăn cơm không? Nghe nói gần đây có một nhà hàng mới khai trương.”
Triệu Ly Nông liếc qua tuyết mỏng trên vai anh, dừng một chút, nói: “Được.”
Hai người đi sóng vai đến một nhà hàng gần đó.
“Trên người anh có mùi máu tanh.” Triệu Ly Nông đột nhiên nói.
“Xin lỗi, áo khoác dính máu.” Diệp Trường Minh theo bản năng muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Triệu Ly Nông bắt lấy cánh tay của anh, duỗi lòng bàn tay ra, lộ ra viên tuyết vo tròn, đưa cho Diệp Trường Minh: “Cho anh.”
Diệp Trường Minh sửng sốt, nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện lên ý cười, cầm lấy viên tuyết trong tay cô, xoa lên áo khoác của mình.
“Còn có mùi gì không?”
“Không có.”
…
Dưới ánh đèn đường, tuyết vẫn rơi, chỉ có bóng hai người tựa vào nhau kéo dài vô cùng.