Sáng sớm Tống Thính Nam nhận được điện thoại của mẹ:
"Alo..."
Cô uể oải lên tiếng, ngáp một cái, bởi vì là điện thoại của người mẹ kính yêu, cô cũng tuyệt nhiên không cách nào lên cơn được.
Giọng nói tràn đầy năng lượng của mẹ từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: "Nam Nam à, dì Dương của con muốn hẹn gặp con trai dì ấy nhưng lại ngại, con giúp dì ấy tác hợp một chút nhé."
Đầu bên kia điện thoại láng máng truyền đến âm thanh: /Không phải, ai ngại cơ chứ?...Cái gì mà tác hợp một chút...Đi ra...Để tớ/
Ngay sau đó giọng nói của Dương Dĩnh truyền đến: "Tiểu Nam à, chủ yếu là dì lo lắng nó không muốn gặp dì, dì muốn tận mắt nhìn thấy thằng bé."
Tống Thính Nam lười biếng trả lời: "Được thôi dì Dương, lúc nào dì tới thành phố Tô vậy?"
Hai người lại tranh chấp một lúc, cuối cùng vẫn là mẹ cô--quý bà Đinh giải quyết dứt khoát: "Là như này, thứ sáu tuần này bọn mẹ đi, nghỉ ngơi một ngày, đến tối thứ bảy thì gặp thằng bé."
Dương Dĩnh: /Không phải, cậu qua làm gì, có phải nhàn rỗi không có chuyện gì làm hay không, sao cứ chỗ nào náo nhiệt cậu đều muốn tụ tập vậy/
Đinh Dư Nghiên: /Sao còn không cho xem vậy? Nếu không có con gái tớ thì cậu ngay cả con trai mình cũng không gặp được, phải lấy lòng ai cậu có hiểu hay không hả?/
Tống Thính Nam lườm nguýt, mẹ cô cũng thật sự là xem trò vui không chê chuyện lớn, cô "Tít" một tiếng cúp điện thoại, trực tiếp ngả đầu xuống ngủ.
Trời đất bao la ngủ là nhất, có chuyện gì tỉnh dậy rồi nói sau.
Lần thứ hai tỉnh dậy đã là buổi trưa, cô cầm lấy điện thoại, nhìn thấy mẹ cô gửi một đống voice tới.
Mỗi một đoạn đều sẽ gần 60 giây, voice tràn hết cái khung màu xanh lá.
Tống Thính Nam thành thạo ấn chuyển đổi văn bản, có 20 nội dung là thời gian cụ thể của lộ trình kế hoạch, 20 là hỏi cô với Từ Khanh Ngôn có biến gì hay không, còn có 60 là tán dóc một vài thứ không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Cô với Từ Khanh Ngôn? Có thể có biến nào được chứ, không phải người ta vừa nãy còn xóa cô hay sao.
Hơn nữa còn không biết có phải coi cô là thế thân của ai rồi hay không nữa.
Cô buồn bực vò vò tóc, độc thân lâu rồi, yêu đương đều không hội đàm nữa.
Quên đi, đến lúc đó mẹ con bọn họ nói chuyện xem có thể moi được ít thông tin ra hay không.
À, mình còn chưa truyền đạt tin tức đây.
Tống Thính Nam gửi tới một voice chat: [Thứ bảy tuần này có rảnh không?]
Lục Phương trực tiếp bị hấp dẫn: "Tình huống gì thế? Nữ thần chủ động tìm hẹn gặp cậu?"
"Không biết..." Từ Khanh Ngôn có hơi ngượng ngùng: "Tớ rep lại thế nào?"
"Cậu cứ nói....Chỉ cần là chị, bất cứ lúc nào em đều rảnh."
"Ờ__" Vẻ mặt Từ Khanh Ngôn ghét bỏ, sau đó đơn giản rep lại là có.
Lục Phương cạn lời: "Cậu không nghe tớ còn hỏi tớ làm gì!"
Nói rồi, tin nhắn Tống Thính Nam lại tới: [Vậy em xem khoảng bảy giờ tối có thể đến xxx được không, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm]
Từ Khanh Ngôn: [Là cá nhân chị mời sao?]
Tống Thính Nam: [Đúng vậy, em có thể từ chối chị, cho nên em muốn từ chối chị sao?]
Từ Khanh Ngôn: [Đương nhiên sẽ không, Khanh Ngôn nhất định đúng hẹn mà tới]
Lục Phương tỏ vẻ khinh bỉ: "Còn làm ra vẻ giống như từ chối với tớ, đừng nói ăn bữa cơm cùng nhau, tớ thấy chị ấy là muốn bán cậu đi cậu cũng sẽ cmn đi giúp người ta đếm tiền!"
"Còn nói cái gì mà thành ngữ, đến lúc đó còn không phải một chữ cũng không nói ra được? Vô dụng."
Từ Khanh Ngôn nâng điện thoại cười ngây ngô, lại bị giễu cợt: "Nhìn bộ dạng này của cậu là biết không có tiền đồ rồi."
"Cậu đây là ghen tỵ!"
...
Thời điểm mà Từ Khanh Ngôn chờ mong như những vì sao mong mỏi mặt trăng chầm chậm tới thứ bảy.
Tống Thính Nam không tiện đi đến chỗ nhiều người như sân bay, vì thế đón người vẫn là bảo chị Vương đi, hai người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai liền đi dạo chơi.
Dương Dĩnh quả thực là lâu lắm rồi không cố gắng tâm sự với con trai, không nhịn được liền mua rất nhiều thứ chuẩn bị đưa cho thằng bé, huống chi Đinh Dư Nghiên còn ở bên cạnh châm dầu vào lửa, cuối cùng hai người đi dạo bốn tiếng, đồ mua được chất đầy cốp sau.
Sau đó Dương Dĩnh đề nghị đi cùng bà ấy xem thử, thuận tiện quan sát quỹ đạo sinh hoạt của Từ Khanh Ngôn một chút, sau đó hai người lại dời trận địa, tiện đường đem một đống thứ đồ nhét vào trong nhà.
"Dù sao cũng là muốn cho con trai cậu, trực tiếp để ở đây cũng chẳng sao cả." Đinh Dư Nghiên nói như vậy.
Bà ấy cũng thật là kì lạ, ngàn dặm xa xôi chạy tới thành phố Tô, chuyện thứ nhất không phải đi thăm con gái, mà là đi dạo cùng với Dương Dĩnh nguyên ngày, cũng có thể nhìn ra tình cảm bọn họ thắm thiết.
"Thời gian còn sớm, đi xem thử trường học?"
Hai người ăn nhịp với nhau, lại liên tục chiến đấu ở nhiều nơi đi tới Tô Điện.
"Thật ra, trước đây tớ cũng lén tới nơi này." Dương Dĩnh hơi xúc động, không nhịn được nói ra tiếng lòng: "Khi đó nó cãi nhau với tớ, ngay khi khai giảng tới, nó cầm thư thông báo đẩy cửa rời đi, tớ lại không thể chịu đựng được sự mất hết thể diện mà chủ động tiễn nó, cuối cùng là tự nó đi."
"Tớ lại không yên lòng, lén lút mua vé bay tới đây, kết quả cũng không biết nó ở khoa nào lớp nào, mọi người không tìm được, chỉ có thể quay về."
"Khi đó tớ mới kinh ngạc phát hiện tớ đối với thằng bé thiếu hụt rất nhiều, không hiểu nó một tý gì cả."
"Có lúc rất hâm mộ cậu, có thể cho con gái cậu một gia đình hoàn chỉnh, mà tớ ly hôn lại không chăm sóc tốt cho nó, tớ thực sự là một người mẹ không xứng với chức vụ..."
Dương Dĩnh có hơi nghẹn ngào, Đinh Dư Nghiên cũng không có chế giễu bà ấy nữa, mà là nghiêm túc nói: "Cậu sai rồi, cậu lại không giống tớ, chồng tớ không chịu thua kém, cầm số tiền trước đây tớ kiếm được tay trắng dựng nghiệp mở một cái công ty, tớ chỉ cần sống yên vui sung sướng là được rồi, không có chuyện gì mà dùng tiền không thể giải quyết được cả."
"Trước đến giờ tớ chưa hề đau đầu vì tiền bạc, vì thế tớ có nhiều thời gian tâm sự trò chuyện với con gái mình hơn, mà cậu lại không giống vậy."
"Khi đó cậu vừa mới ly hôn, lại không có tiền, bản thân lại phải bận bịu sự nghiệp kiếm tiền lại còn phải chú ý gia đình, sao có thể làm tốt được chứ."
"Cậu có thể làm cho thằng bé đầy đủ dồi dào về chí phí và thức ăn trong nhiều năm như vậy, đã rất lợi hại rồi."
"Bây giờ cậu không cần phải tốn rất nhiều tinh lực vào sự nghiệp nữa, có thể bù đắp lại tình cảm với thằng bé."
Dương Dĩnh khẽ gật đầu, quyết tâm phải dành nhiều thời gian bầu bạn với thằng bé, cho dù thời thơ ấu quan trọng nhất đã một đi không trở lại, nhưng con người phải sống cho tương lai, chỉ níu kéo quá khứ sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Mất thấy sắp tới thời gian ước hẹn, hai người đang muốn rời đi, Đinh Dư Nghiên bỗng nhiên đưa tay chỉ về một hướng: "Cậu nhìn kìa, đó có phải con trai cậu không?"
Dương Dĩnh quay đầu nhìn: "Hình như đúng rồi. Lớn rồi, thay đổi nhiều quá, gầy..." Bà dùng sức cầm tay Đinh Dư Nghiên: "Có phải không ăn cơm đầy đủ không? Tớ đã nói không cần làm minh tinh gì đó, cơm cũng không thể ăn nhiều, có gì tốt chứ?"
"Cậu bình tĩnh chút!" Đinh Dư Nghiên gạt tay bà ấy ra: "Tật cũ của cậu lại tái phát rồi đấy, không phải nói muốn ủng hộ quyết định của nó sao?"
Lục Phương nhận ra điều bất thường, cậu ta chọt chọt Từ Khanh Ngôn, ánh mắt ra hiệu về một hướng: "Cậu xem, phía bên kia có phải có hai dì đang nhìn cậu không?"
Từ Khanh Ngôn theo ám chỉ hướng của cậu ta nhìn sang, tức khắc cứng đờ người.
Cậu không thể tin mà kinh ngạc thốt ra: "Mẹ?"
"Sao bà ấy lại ở đây?"
Lục Phương lộ ra vẻ mặt giống với Từ Khanh Ngôn: "Mẹ cậu?"
Cậu ta thấy dáng dấp người phụ nữ kia lo lắng bất an, khẽ đụng Từ Khanh Ngôn: "Xem ra là cố ý tới tìm cậu, mau đi đi."