Căn Phòng Tăm Tối

Chương 9: Cô ấy 5



Trong mơ, Nguyên Nhân nhìn thấy mọi người đều vội vàng, trên khuôn mặt ai cũng tràn đầy vẻ đờ đẫn. Trong mắt cô dòng người mỗi lúc một đông, cô muốn thoát khỏi lo lắng và hoảng sợ nhưng đi qua vô số đoàn người vẫn thoát được. Cô bất lực ngồi xuống òa khóc nức nở nhưng vẫn không đợi được một người đến để đưa cô ra khỏi đây. Cô cho rằng thế giới này không cần cô, không một ai muốn giúp đỡ cô, vì sao không một ai có thể nắm chặt lấy tay cô giữa dòng người đông đúc? Vào lúc cô đang tuyệt vọng nhất, có người ôm chặt lấy cô từ phía sau, giọng nói dịu dàng vang lên từ bên cạnh: “Đừng sợ.”

Chính vào lúc này Nguyên Nhân choàng tỉnh, cô nhớ lại giọng nói kia, đó là giọng của Trần Phóng. Trong phòng chỉ có tiếng chuông của đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi, âm thanh đó cứ như đè ép con người ta đến chết.

Đã nhiều năm như thế cuối cùng cũng đã có một người chịu đến bên Nguyên Nhân, gần đây cô không biết mình phải tiếp tục như thế nào, có lẽ là hạnh phúc đang nằm trong tầm tay nên cô không kìm chế được nữa. Tình yêu đã cận kề, cho dù bên cạnh có là thú dữ, cô cũng lo sợ muốn động vào.

Sau khi Trần Phóng có được số điện thoại của cô, một ngày anh gọi đến tận bảy tám lần, anh đã tìm rất nhiều lý do để nói chuyện phiếm cùng với cô. Ví dụ như hôm nay: “Tớ chỉ muốn hỏi cậu là, sắp tới chúng mình được nghỉ lễ đó, nếu cậu không bận gì thì bọn mình có thể đến thành phố Tề Lạc để ngắm cảnh nhé. Tớ nghe bảo nước từ đấy chảy ra tạo thành những đợt sóng vỗ lên cao ngất, tựa như những áng mây trắng xóa, từng tia sáng mặt trời len lỏi qua đó tạo nên một phần ánh sáng ngũ sắc, hình ảnh đó rất đáng để chiêm ngưỡng.”

Nguyên Nhân nghe thế thì hiểu ý anh, khẽ bật cười: “Cậu nói hay thế làm tớ tưởng cậu đã đến đó rồi ấy!”

“Không có, người ta giới thiệu với tớ như thế á. Vậy cậu, có muốn đi không?”

“Được, lúc đó nhớ báo tớ biết nha.” Chuyến du lịch đến Tề Lạc đã được quyết định nhanh chóng như vậy đó.

“À đúng rồi, hôm đó tớ để lại trong tủ lạnh của cậu khá nhiều món, đã bị hư gì chưa?”

“Vẫn chưa đâu, nhưng chắc cũng chẳng còn để được lâu nữa đâu.”

“Vậy hai ngày nữa tớ sang nhà cậu làm một bữa nhé?”

“Được thôi, chỉ cần cậu không chê phiền là được.”

Hai ngày sau, Trần Phóng lại đến nhà cô. Sau khi cơm nước xong xuôi thì hai người ngồi lại uống trà, nói chuyện phiếm.

Nguyên Nhân bắt đầu trước: “Mấy ngày qua chung đụng, tớ cũng đã hiểu được ý cậu rồi.”

Trần Phóng ngước mắt lên: “Vậy cậu nghĩ sao?”

“Chúng ta có thể thử một lần. Có điều, chắc cậu không biết, tớ chưa từng thử như thế này với bất kì ai cả.”

“Tớ cũng thế, chúng ta sẽ học cùng nhau nhé.”

“Ừm.” Lúc Nguyên Nhân vừa dứt xong lời này, cả hai người đột nhiên trở nên yên lặng, rồi sau đó cả hai nhìn nhau cười.

“Thật ra thì, tớ đã thích cậu lâu lắm rồi í.” Nguyên Nhân thản nhiên nói cho Trần Phóng biết. Trong khoảnh khắc anh không thể lên tiếng. Nguyên Nhân không nhận được phản ứng lại từ anh đành cúi đầu.

Vào lúc cả hai lại một lần nữa chìm vào trong khoảng lặng, cô lại nói tiếp: “Nếu như cậu không có tình cảm với tớ, đương nhiên là tớ hiểu, tớ sẽ không chọc cậu nữa.”

Có thể là cậu chưa từng yêu tớ, sau khi tớ nhận ra mỗi một giờ, một phút, một giây đều không kìm nén được mà muốn kéo cậu vào. Có thể là chúng ta sẽ không có kết quả, lúc ấy tớ phải đến gặp ba mẹ cậu như thế nào đây. Cậu cũng thấy đó, cũng vì cậu thích tớ, mà tớ lại trở nên độc ác như vậy, thật sự tớ chỉ muốn dồn hết mọi sự tăm tối lên người cậu, có thể là cậu vô tội, những gì tớ làm với cậu thật bất công, cậu chỉ là một người luôn đầy ắp hạnh phúc thôi.

Cậu biết không, nhiều lúc tớ nghĩ, tớ chỉ muốn cậu hận tớ, tổn thương tớ, khi ấy tớ sẽ ôm hết mọi đớn đau ấy một mình.

Tựa như Trần Phóng đang nói gì đó, nhưng lúc này Nguyên Nhân lại đang hoàn toàn chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, cô không hề nghe thấy đối phương nói gì.

“Anh có muốn dọn đến ở cùng em không?”

Trong lòng cô vẫn luôn cho rằng bọn họ không thể sống bên nhau mãi mãi, vậy nên cô không nhịn được mà cố gắng trộm lấy những khoảnh khắc cả hai có thể bên nhau. Cô không quan tâm đến việc người kia sẽ cho rằng vì sao cô là con gái mà sao không có chút dè dặt nào hết, chuyện năm đó giống như một viên đạn chưa nổ găm sâu vào trái tim cô, lỡ như anh biết thì cùng lắm là bọn họ chia tay.