Càn Quấy

Chương 7: Các tần phi của việt việt







 

Trần Mặc đi theo phía sau Dương Sóc, ánh chiều tà phủ lên hai người tạo nên cái bóng thật dài, một cao một thấp, một lớn một nhỏ.

Trần Mặc đi đằng sau, bước chân giẫm lên cái bóng của Dương Sóc đi đằng trước, Dương Sóc thỉnh thoảng quay người lại, dùng cánh tay kẹp lấy đầu Trần Mặc, nhìn cậu ì èo kêu ở dưới cánh tay mình.

Nhà Tần Việt cách nhà Dương Sóc quả nhiên là rất gần, đi chưa đến năm phút đồng hồ thì đến dưới nhà Tần Việt.

Nhà Tần Việt sống là khu nhà kiểu cũ, tổng cộng có sáu tầng, một thang máy. Cửa bảo vệ của hàng lang đã hỏng rời ra rồi, rỉ sét trong gió lạnh kêu kẽo cà kẹo kẹt.

Đèn tự động chiếu sáng trong hàng hiên theo tiếng giậm chân sang sáng tôi tối phát ra ánh sáng lờ mờ, trên vách tường dán đầy những mẩu quảng cáo, có mới có cũ, loang lổ xấu xí.

Trần Mặc nhìn không rõ hàng hiên âm u lạnh lẽo tựa nhà ma này, trong lòng không biết là cảm thụ gì, cảm thấy nơi này còn không bằng chỗ cậu sống: “Ở đây loạn quá…” Cậu thì thào nói.

Dương Sóc vốn đang ngâm nga hát mở đường, nghe Trần Mặc nói vậy thì cười ha ha: “Rất sợ phải không? Cả dãy hành lang đều như âm hồn đúng không. Có điều đừng thấy ở đây tồi thế chứ, trộm cắp không dám tới đây kiếm ăn đâu.

“Vì sao?” Trần Mặc không giải thích được.

Dương Sóc chỉ chỉ cửa hai bên: “Cơ bản đều là cảnh sát sống, dù không phải cảnh sát cũng là người nhà cảnh sát này, quân nhân xuất ngũ này, các loại luôn… Trộm cắp chỉ có tay nào không muốn sống mới chú ý tới nơi này.”

Trần Mặc đã hiểu.

Một mạch đi tới tầng sáu, Trần Mặc thở hồng hộc, khom lưng vịn chân hít sâu.

Dương Sóc khinh thường: “Xì, còn là đàn ông sao, mới leo sáu tầng mà thôi, nếu như là mười sáu tầng, cậu còn không chết trên cầu thang à?”

Trần Mặc thở hổn hển một hồi mới duỗi thẳng được thắt lưng: “Nhà nước quy định trên bảy tầng sẽ lắp thang máy.”

Dương Sóc xách đầy tay, nói: “Đi đi, đi ấn chuông cửa đi.”

Trần Mặc do dự bước tới trước cửa, tìm mất nửa ngày, cuối cùng tìm thấy một cái nút đằng sau tờ giấy dán chữ ‘Phúc’ rách bươm.

Cậu quay đầu nhìn Dương Sóc.

Dương Sóc nhe răng nhếch miệng: “Cái tên này, có tiết kiệm cũng đừng tiết kiệm đến thế chứ?” Nói xong vươn chân, đạp liên hồi vào cánh cửa sắt. Trần Mặc oạch cái chui về phía sau Dương Sóc, rất sợ sẽ có người nhảy ra đá cậu.

Bên trong có người đáp lời, giọng giòn giã: “Tới rồi tới rồi, cửa sinh đóng cửa tử tới, tới thì phải để lại mạng!”

Trần Mặc hắc tuyến.

Cửa mở, đứng ở cửa là một anh nam sinh tuấn tú tỏa sáng: “Xin hỏi người đá cửa là người phương nào?”

Dương Sóc ló ra nhìn thử: “Yo, cậu chính là Kiều nhi kia à?”

Anh nam sinh một tay che mặt một tay giả Lan Hoa Chỉ: “Tử tương(1) ~ vị tiểu ca này có gì phải làm sao?”

(1)  Tử tương: câu mắng yêu của phái nữ với người yêu

Dương Sóc toát mồ hôi cả người: “Tần Việt đã nói với cậu chưa?”

“À à à à à à!” Anh nam sinh vỗ tay: “Anh đầu bếp mau vào nào, tiểu sinh chờ đến mức lo lắng vạn phần a!” Nói xong vươn tay đoạt lấy túi trong tay Dương Sóc, mở ra xem: “Ô ô ghẹ ghẹ a! Anh thực là người tốt, mau vào mau vào.”

Dương Sóc vào cửa, đạp giầy đổi dép: “Cậu là ai?”

“Đáng ghét a ~~” Cậu nam sinh nhón con ghẹ ra, che trước mặt giả vờ e thẹn: “Tiểu sinh là Diêu Dương, xin hỏi vị tráng sĩ họ gì tên chi?”

Trần Mặc cúi đầu, xách giày Dương Sóc đặt lên giá để giày, sau đó khom lưng cởi giầy của mình. Cậu nghe Diêu Dương uốn giọng nói tiếng trẻ con, da đầu giần giật một trận.

Dương Sóc nhìn người vô số, loại trò hề nhỏ này không đến mức khiến anh thất lễ, chỉ là dạ dày có chút ê ẩm: “Dương Sóc, đồng sự của Tần Việt.” Nói xong thì đi vào bếp.

Trần Mặc tìm thấy một đôi dép coi như khá bình thường trong tủ giày: “Cái này tôi có thể đi không?”

“Có thể có thể, yo, vị tiểu ca này xinh xắn quá…” Diêu Dương bắt đầu nấn ná: “Xin hỏi, anh là anh nhà?”

Trần Mặc yên lặng đổi giày, một câu cũng chẳng buồn nói.

Diêu Dương bắt đầu lên cơn, chỉ vào một đôi dép đi trong nhà bằng bông leng ka leng keng trên giá để giày, nói: “Đó là dép của tiểu Việt Việt thân ái nhà em đó, này, là một đôi với đôi trên chân tôi đó, có phải nhìn qua rất ấm áp rất hạnh phúc hay không.”

Trần Mặc nhìn Diêu Dương đang thì thà thì thầm nháy mắt mấy cái: “Phải.” Mới là lạ!

Diêu Dương bổ nhào tới, nâng mặt lên, dùng sức ngoạm hai miếng: “Thực sự là một bé đáng yêu.

Trần Mặc nhịn xuống ý muốn lau mặt, cười cười dịu ngọt với Diêu Dương: “Tôi đi vào bếp xem có giúp được gì không.” Nói xong cũng vội vàng tiến vào bếp.

Diêu Dương ở trong phòng khách, mỗi tay một con ghẹ dương nanh múa vuốt: “A a a, một con ghẹ tám cẳng hai càng! A a a, hai đầu nhòn nhọn gồ ghề to to!”

Trần Mặc nhịn cười, nói với Dương Sóc: “Đúng là trẻ con mà, người nhà đội trưởng anh à?”

“Sao lại thế được?” Dương Sóc đeo tạp dề lên: “Thằng bé kia không biết chui từ khe đá nào ra, đúng là yêu quái.”

“Tôi cũng nghĩ như anh.” Trần Mặc nhìn Diêu Dương bên ngoài đang xoay tròn xoay tròn, rốt cục nhịn không được, che miệng cươi ha hả.

Dương Sóc nắm đầu Trần Mặc xoa rối tóc cậu: “Cậu nhất định là đang hạ thấp nhân phẩm, nói xấu nhân cách, coi thường chỉ số thông minh, bôi đen tiêu chuẩn làm người của tôi, hở? Tôi sao có thể cùng loại với tên yêu quái kia? Tôi sắp tức chết vì nó rồi!”

Diêu Dương nhảy nhót tiến vào: “Ề! Các anh đang làm gì đó?”

Dương Sóc đang đè Trần Mặc giãy dụa không buông: “Lột da cậu ta, rồi cắt miếng nấu lẩu!”

Diêu Dương nhảy nhót: “Ô ô, hấp ghẹ với thịt người, hôm nay ăn to rồi!! Đầu bếp có muốn em giúp đỡ không nào? Giết người lấy máu anh làm, lột da bắc nước phần em!” Nói xong lưu luyến buông hai con ghẹ ra, bắt đầu xắn tay áo.

Trần Mặc thật vất vả mới giãy được ra, mặt đỏ tía tai, tóc loạn rối bù như đầu gà. Cậu ung dung thản nhiên cầm lấy con ghẹ ném vào túi, sau đó đẩy cửa sổ bếp ra ngoài, tay xách túi chĩa ra ngoài: “Còn quấy rối hử?”

Diêu Dương gào khóc kêu loạn: “Ghẹ của em a a vị đại nhân này vị suất ca này, không nên… van cầu anh… anh có thể ném em đi, nhưng mà không nên ném ghẹ của em a! Ghẹ của em a…”

Trần Mặc buông hai ngón tay.

“Trời ơi đất hỡi, anh sẽ bị báo ứng!” Diêu Dương bắt đầu gào khóc.

Trần Mặc chỉ dùng ngón tay út để móc túi.

Diêu Dương tức khắc thay đổi: “Anh thân yêu, này này này em đi ra ngoài ngay, em lấy nhân cách của tiểu Việt Việt, xin thề rằng kiên quyết không quấy rối, không nói lung tung, yên tâm chờ ăn.”

Trần Mặc thỏa mãn gật đầu: “Đi ra ngoài đi.”

Diêu Dương xoay người, lắc lư, lắc lư, lắc lư đi ra ngoài.

Trần Mặc rút túi vào, đóng cửa lại.

Dương Sóc cười ha hả, ôm bụng khoa trương ngồi lăn lộn xuống sàn nhà: “Ôi, nè, cậu quả thực là… Mặc Mặc, cậu quá man.”

Trần Mặc không nói lời nào, dọn một cái ghế ngồi xuống, yên tĩnh nhặt rau chân vịt.

Dương Sóc lau nước mắt bị chảy ra, đưa tay ra vuốt mượt từng sợi tóc rối của Trần Mặc, sau đó vỗ vỗ vai cậu.

Trần Mặc rũ đầu xuống, đỏ mặt.

Dương Sóc thành thạo lôi ra một cái nồi uyên ương(2): “Dạ dày Tần Việt bị hỏng rồi, không thể ăn cay, còn tôi ư, không ăn cay không thì không vui. Cho nên đã mua một cái nồi như thế này, thực sự là rất tiện.” Anh đặt nồi vào trong chậu rửa cọ sạch sẽ: “Sau khi hai chúng tôi rút khỏi, luôn luôn cùng nhau ăn lẩu, khi đó ăn có hai người, rất là không quen… Trước đây bên cạnh có một đám chiến hữu, ài… Có điều giờ thì tốt rồi, Tần Việt giống như cậu thôi, nửa ngày im thin thít, ấy kêu là tích chữ như vàng á, có thể có người như thế mỗi ngày ở bên cạnh anh ấy, cũng có thể thêm chút náo nhiệt.

(2)  nồi uyên ương nấu lẩu uyên ương, bởi vì nó có hai ngăn, một để ăn cay và bên kia thì không

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn anh một cái, mặt Dương Sóc ngược phía ánh sáng, thấy không rõ đường nét, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy yên thương mơ hồ. Cậu cúi đầu, ừ một tiếng. Nghĩ tâm tư này cũng tựa như người mẹ có con gái mà thôi.

Dương Sóc rửa xong nồi: “Cậu nói tôi sao lại giống như người mẹ có con gái thế nhỉ?”

Trần Mặc nói yêu thương anh để làm chi đây, thật là!

•••

Rau xanh rửa sạch, đổ vào mấy cái chậu nhựa, thịt dê thịt bò đã thái mỏng sẵn sàng, đều để bên trong tủ lạnh rồi. Dương Sóc bày biện một chiếc bàn vuông ở phòng khách, sau đó bày nồi lẩu uyên ương ra, đặt ở chính giữa, thêm nước cắm điện, một bên để thịt dê béo cay ở đáy nồi, một bên để nước canh không. Bên trong nước canh không, màu đỏ là táo đỏ, cẩu kỷ(3) và nửa quả cà chua cắt miếng; màu xanh là hành thái, rau thơm, còn có nhánh gừng nặng nề xoay xoay, đảng sâm(4), long nhãn các loại.

(3)  cẩu kỷ là một vị thuốc bổ, vẫn thường dùng trong bữa ăn, lá dùng để nấu canh, hoa để pha trà, quả để ngâm rượu.

(4)  đảng sâm được coi như là ‘nhân sâm của người nghèo’

Dương Sóc rửa sạch bốn con ghẹ, xếp ở trên bàn, đổ nước vào bắt đầu hấp.

Diêu Dương thường ở ngoài cửa thăm dò, đương thấy Dương Sóc bỏ ghẹ vào trong nồi, thỏa mãn mỉm cười.

Dương Sóc thấy cậu ta: “Thế nào? Cậu thích ăn ghẹ?”

Diêu Dương dùng sức gật đầu: “Thích thích, em thích ăn những thứ có vỏ cứng, đáng tiếc Tiểu Việt Việt không thích ăn, anh ấy ngại phiền phức, cũng không để em ăn, luôn nói em rải mùi khắp nơi, đúng là đồ sạch sẽ.”

Dương Sóc vừa nghĩ đã hỏi: “Việt Việt? Tần Việt? Cậu gọi anh ấy như thế mà không bị đánh à?”

Diêu Dương đang đỡ mặt, lại còn xoay xoay: “Người ta hồn nhiên thiện lương dễ thương như ánh dương quang ấm áp, như mỹ thiếu niên yếu đuối thế này, anh ấy sao nỡ nhẫn tâm ra tay với em?”

Dương Sóc khoát khoát tay: “Được, coi như anh không hỏi, cậu tìm một chỗ ngồi xuống đi thôi, nếu không thì gọi điện cho Tần Việt đi, hỏi xem anh ấy về lúc nào.”

Diêu Dương vui vẻ gật đầu, nhìn một cái qua Trần Mặc đang dọn dẹp bụi bặm chồng chất bên cạnh: “Ai ai, vợ hiền nhà anh thực hiền lành a, vừa xếp giầy vừa làm việc cho anh.”

Mặt Trần Mặc đỏ bừng, lườm Diêu Dương một cái: “Cậu không cần ăn ghẹ chứ gì!”

Diêu Dương ‘ô’ một tiếng lên, biến mất khỏi bếp.

Dương Sóc nhìn qua Trần Mặc: “Hê, chỉ đùa thôi mà, cậu đỏ mặt làm gì? Trước đây, lúc chúng tôi ở bộ đội, luôn đùa giỡn như thế, Tần Việt là hoàng thượng, Diêu Cương là hoàng hậu, chúng tôi…” Anh chỉ chỉ vào mình: “Đều là hậu cung tần phi! Cái đồ không biết xấu hổ kia, chậm lớn ý mà.”

Trần Mặc cười khúc khích: “Có một đám tần phi như các anh, hoàng thượng này cũng khó làm thật.”