Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 201: Không biết dùng tư thế nào?



Thời gian đẹp biết bao, fan nữ của mình đứng bên cạnh hô cố lên, bạn bè mình bên cạnh trợ uy, đối thủ của mình bị dẫm nát dưới chân, bạn bè của đối thủ ở bên ầm ĩ và nhục mạ. Nếu lúc này không tiếp nhận, có phải rất có lỗi với mây trên trời, với gió bên tai, với cảnh đẹp vô cùng, với càn khôn này?

Là thi triển bay người dùng hết sức, tư thế như sấm đánh qua, đây là tư thế xoay người 390 độ một tay đấm vào giỏ. Hoặc là Chính mình tự nghĩ ra một tuyệt chiêu.

Diệp Thu vẫn chưa quyết định rốt cuộc làm thế nào để làm tới đáy, người bị mình dẫm lên lúc kêu cha gọi mẹ sống đi chết lại, phát hiện mình đã nhảy tới bên cạnh khung bóng rổ.

Ta kháo! Nếu không ném từ xa được thì ta úp thẳng bóng vào rổ.

Diệp Thu hít thở mạnh, cơ thể lại cố gắng vươn lên cao, cả người nhảy cao tới độ đã vượt qua cả khung bóng, thế đỉnh núi thái sơn rơi xuống. Trượt xuống độ cao nhất định, tay phải đập mạnh quả bóng vào trong lưới. Giỏ bị đánh mạnh, ông ông vang lên, thoáng đung đưa rung lên.

Chiêu này không đủ sáng tạo ra cái mới, không đủ mỹ quan, nhưng vô cùng bá đạo.

Không khí trong sân bóng lại ngưng trệ, nhưng lần này lại vì Diệp Thu. Vừa nãy Trịnh Viễn thể hiện ra chiêu slamdunk so với chiêu này của Diệp Thu, quả thực là kém quá xa quá xa.

Lúc Diệp Thu buông tay từ khung rổ bóng rơi xuống, cả sân bóng sôi sục.

Tâm trạng kích động của các thành viên đội hộ vệ vương tử không thể áp chế, nước mắt rơi đầy mặt gọi tên Diệp Thu, còn gọi to danh hiệu vương tử điện hạ khiến người ta rất đau đầu. Diệp Thu nghĩ, mình dứt khoát phải đổi tên thành vương tử điện hạ thôi, như vậy tránh làm người khác đố kỵ, ghen ghét.

Mà những nam sinh vốn khó chịu với Diệp Thu cũng quay lại ủng hộ Diệp Thu, những nam sinh có thể tới sân bóng lúc này phần lớn đều thích hoạt động này. Có thể sinh thời tai nghe mắt thấy những động tác gần như thần kỳ này, từng người từng người cũng máu nóng sùng sục lên .

Tiếng reo hò và tiếng vỗ tay cho người thắng lợi. Lúc Trịnh Nguyên bị DIệp Thu mượn lực đá ngã xuống. Một người con trai to khỏe như vậy lại không chịu nổi một cú đánh như vậy trước mặt Diệp Thu, không biết bên trong thân thể Diệp Thu ngày trước khiến người ta lo lắng rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu khí lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Toàn thân đau buốt, gáy như lửa đốt. Trịnh Nguyên biết, đó là di chứng vừa nãy hắn cố ý đạp mình một cái để lại. Nằm yên lặng trên mặt đất, Trịnh Nguyên hoàn toàn không có ý dậy tranh luận với Diệp Thu, cũng mất đi dũng khí như vậy.

Lĩnh vực mình kiêu ngạo nhất bị một người mình hoàn toàn không coi ra gì đánh gục, đả kích như vậy đúng là quá tàn khốc.

Hơn nữa là bọn họ chủ động tới khiêu chiến người khác. Sợ rằng ngày mai cả trường đại học Thủy Mộc hoặc là cả giới bóng rổ Yến Kinh đều truyền đi mạnh mẽ chuyện đội trưởng đội bóng đại học Thủy Mộc bị người ta hạ gục ba séc trắng.

"Mẹ kiếp, khinh người quá đáng" Lưu Khuê người cao tới 2m đập quả bóng rổ trong tay, nổi giận đùng đùng xông về phía Diệp Thu.

"Dạy dỗ cháu chắt một chút"

"Đúng là đồ của nợ".

Đám người đội bóng của trường cao ngạo, thua bóng xong không phục muốn động tay với Diệp Thu là điều rất bình thường. Bọn họ đều là học sinh thi tuyển đặc biệt trong trường, thường là dựa vào cộng điểm thể dục mới vào được. Hơn nữa còn dựa vào người cao lớn đoàn kết thành một đoàn, bình thường không ai dám trêu chọc bọn họ. Lần này Diệp Thu hành hạ lão đại của bọn họ tới bộ dạng thế này, người đứng ngoài xem cũng có chút đồng cảm, càng huống hồ là bọn họ, bạn cùng đội bình thường quan hệ rất tốt.

Dương Nhạc và Lý Đại Tráng vẫn luôn lo lắng chuyện thế này, thấy người đội bóng sắp xông lên, hai người bọn họ cũng vội vàng tới giúp. Thân thủ của Dương Nhạc khá tốt. Lý Đại Tráng một bầu nhiệt huyết, hai người đều không sợ chuyện này.

Diệp Thu thấy người cao hơn 2m giống voi khí thế hung hăng đánh về phía mình, cười nhạt nói: "Nếu động thủ, tự gánh hậu quả."

"Gánh cái mẹ ngươi. Ông đây hôm nay muốn đánh ngươi. Sao nào?" Lưu Khuê giơ cánh tay vừa thô vừa khỏe lên, một tay đập vào mặt Diệp Thu.

Diệp Thu không tránh không né, lúc nắm đấm của hắn sắp đánh tới mình, một tay giữ chặt cổ tay hắn, sau đó dùng sức vặn một cái, liền nghe thấy tiếng Lưu Khuê ngã mạnh một cái. Nếu không phải đối phương là sinh viên đại học Thủy Mộc, Diệp Thu không muốn làm to chuyện này, thì lần này đã bẻ gãy cánh tay của hắn.

Sau khi Diệp Thu giữ chặt tay phải của Lưu Khuê, tay trái hắn vẫn không chịu buông tha muốn vung lên. Diệp Thu hơi dùng lực bóp đầu ngón tay phải hắn, ấn chặt hai huyệt vị ở cổ tay hắn, hắn lập tức đau tới thét lên, tay trái cũng tự nhiên không giơ lên tiếp được nữa.

"Cho dù là đánh bóng hay đánh nhau, các người đều không phải là đối thủ của tôi". Diệp Thu giữ tay Lưu Khuê, nói với những thành viên đội bóng trường định xông lên. Sau đó đạp một cái, đá Lưu Khuê ra rất xa, nghiêng ngả ngã xuống mặt đất.

Các thành viên đội bóng khác thấy bình thường Lưu Khuê cao hơn 2m là đầu đàn động thủ bị người ta giải quyết nhanh gọn như vậy. Lúc này nhớ ra lời chị Bố Bố nói trước đây, các người cẩn thận đá phải thép tấm.

Chắc không phải chứ? Người này đúng là thép tấm mẹ kiếp đó, nhân vật dầu muối không động vào được

"Ai dám động thủ thử xem? Xem ông không phế hắn luôn?" Lý Đại Tráng không biết từ đâu mò ra được cây gậy. Hung ác nhìn chằm chằm đám người đang vây quanh Diệp Thu ngo ngoe muốn động thủ quát lên.

"Chỉ mình ta. Một người cao một chút chưa chắc có thể giỏi đánh nhau được. Phó đoàn trưởng Tiệt quyền đạo cái gì không phải bị huynh đệ chúng ta quật ngã rồi sao?" Dương Nhạc cười hì hì nói.

Câu nói này của Dương Nhạc khiến sắc mặt của các thành viên đội bóng đều thay đổi.

Mặc dù bọn họ phần lớn là sinh viên năm hai năm ba, nhưng trong tân sinh năm nhất có mấy người đánh nhau trong quân doanh hơn nữa đã từng nghe sự tích có người nâng huấn luyện viên lên vứt ra ngoài. Nghe ngữ khí của người này, mấy người đó chính là bọn họ.

Nhưng thấy hành động chế phục Lưu Khuê vừa nãy của Diệp Thu đúng là chuyên nghiệp, không giống kẻ ngờ nghệch.

Thành viên của đội hộ vệ vương tử không ngờ DIệp Thu lại có thân phận như vậy, nghe nói hắn chính là anh hùng trong truyền thuyết khi tập quân sự đánh ngã huấn luyện viên sau đó bị trục xuất ra ngoài (ít nhất là bọn họ cho là như thế) mắt từng người như hiện sao lên, ánh mắt nhìn Diệp Thu lại càng thêm cuồng nhiệt.

"Nghe thấy chưa? Trời ơi, vương tử điện của chúng ta chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết."

"Đúng vậy. Đẹp trai quá. Vừa nãy hắn giẫm lên đầu đám người xấu kia bay lên mình phải nghĩ ra mới đúng, tư thế thật đẹp, chắc cả đời này ta không quên được mất… thật muốn bay cùng hắn quá".

"Ngươi muốn bay cùng người ta trên giường chứ gì?"

"Đúng vậy, Chỉ sợ vương tử điện hạ không muốn mà thôi"

Bố Bố biết đám người trong đội bóng trường bình thường kiêu ngạo, không nghe lời người ta. Người khác khuyên không chắc đã khuyên nổi. Trịnh Viễn lại nằm trên đất giả chết, cô chỉ đành chủ động chạy lên trước, kéo từng người từng người nóng nảy từ bên người Diệp Thu ra, sau đó chặn trước mặt họ ngăn bọn họ động thủ, nhìn Diệp Thu nói: "Chuyện này là ta sai. Anh đã rất đắc ý rồi. Không cần ầm ĩ nữa. Như vậy đều không có lợi cho tất cả mọi người".

Diệp Thu nhìn cô gái cao hơn mình một cái đầu ở trước mặt, cảm thấy có chút áp lực. Cô gái người gầy gò vòng eo nhỏ như vậy, bộ ngực sao lại lớn như thế?

Có một số phụ nữ đều như vậy, thịt của bộ phận khác trên cơ thể đều dồn hết tới ngực.

Ánh mắt Diệp Thu quét qua cặp đùi thon dài thẳng tắp của cô, sau đó ngẩng đầu nhìn Bố Bố nói: "Cô chắc đã nhìn thấy, tôi chưa từng chủ động kiếm chuyện. Muốn đánh bóng là các người, muốn đánh nhau cũng là các người."

Bố Bố vốn muốn giải thích mình không phải là người của đội bóng của trường, nhưng suy nghĩ, sao phải giải thích với người này?

Nói: "Được rồi. tôi thay mặt bọn họ xin lỗi anh".

"Chị Bố Bố, sao phải xin lỗi?"

"Đúng vậy người phải xin lỗi là bọn họ."

"Chị Bố Bố chị cũng nhìn thấy rồi đấy, bọn họ giẫm lên đầu đội trưởng chúng ta để nhảy lên, đó rõ ràng là khiêu khích"

"Con mẹ người không nghĩ hả, tự dưng nói ra là sao?"

"Điều ta nói là thật. Sao nào?"

Bố Bố bất đắc dĩ phải nghe nội chiến của đám người phía sau, cười cười xin lỗi Diệp Thu, nói: "Làm phiền anh. Nếu không có việc gì, chúng ta xin cáo từ trước."

"Được." Diệp Thu gật gật đầu. Vốn là tới giết thời gian, không ngờ gặp phải chuyện thế này, hắn cũng không muốn làm mình làm mẩy gì với đám sinh viên kia.

"Cảm ơn." Bố Bố cười. Nghĩ ngợi, nói: "Anh rất hợp chơi bóng rổ." sau khi người của đội bóng dìu Trịnh Viễn rời xa, Lý Đại Tráng nhìn bóng lưng thon dài của Bố Bố mà chảy nước miếng.

"Lão đại, cô gái này thật thú vị. Mình lần đầu tiên biết trường chúng ta lại có con gái cao như vậy, độ khó chinh phục không thấp đây."

Dương Nhạc tát một cái, mắng: "Ngươi có bạn gái rồi, vẫn còn chú ý tới người khác?"

"Mình là nghĩ thay cho lão đại thôi. Lão đại hình như thích sưu tầm đủ các em xinh tươi, nếu thu một em chân dài, có phải rất thú vị không? Nhưng vẫn không nên thì tốt hơn, có một số việc rất khó giải quyết." Lý Đại Tráng vẻ mặt thương tiếc lắc đầu.

"Chuyện gì khó giải quyết?" Dương Nhạc nghi hoặc hỏi.

"Nàng cao hơn lão đại như vậy, nếu lão đại thật sự thu nạp nàng, lúc bọn họ làm chuyện đó, không biết lấy tư thế nào?"