Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 305: Mượn chút son môi



"Đại ca. Bây giờ chỉ có anh có thể cứu em. Đại ca, van xin anh, giúp em lần này đi. Nển một phần tình nghĩa anh em chúng ta". Quách Thành Chiếu nhìn nam nhân trong lòng ôm một cái chăn lông, ngồi cạnh lò sưởi trong tường lộ vẻ cầu khẩn.

Liên Phong Duệ kể từ sau việc trọng thương lần trước, thân thể vẫn không cách nào khỏe lên. Mặc dù có bác sĩ tốt nhất chữa trị, hơn nữa mặt dinh dưỡng lại cực kỳ hợp lý khoa học. Nhưng vô duyên vô cớ bị người ta đâm một đao khiến trong lòng uất ức, thân thể vẫn gầy yếu ngày qua ngày. Sau khi thời tiết Tô Hàng càng ngày càng lạnh, mặt Liên Phong Duệ đã trắng càng thêm tái nhợt.

Vốn gã không sợ lạnh, nhưng bây giờ lại cực kỳ sợ cảm giác lạnh tận xương tủy này. Thiếu đi sự chống đỡ ** cùng lòng tin, mọi người sẽ mất sức sống.

Liên Phong Duệ ngẩn người nhìn ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi, trong lòng đang tính toán lúc này cứu Quách Thành Chiếu lợi hay hại.

Quách Khai và Quách Dũng ở trên tòa án chỉ chứng sự thực Quách Minh Vũ và Quách Thiên Lý hai Nhậm gia chủ trước sau dính hắc đạo, cũng cung cấp phần lớn chứng cứ. Đồng thời cũng đổ toàn bộ những chuyện đó lên đầu Quách gia, xin tòa xem xét thái độ ăn năn của bọn họ mà xử nhẹ một phần.

Quách Minh Vũ và Quách Thiên Lý bị tòa gọi điện, Quách Thiên Lý tức khí hộc máu tại chỗ, người được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Chi chính và chi thứ của Quách gia hơn mười người có liên quan tới vụ án, chính phủ Tô Hàng mặc dù đang cố gắng ngăn sự đưa tinh của truyền thông, nhưng nếu không cẩn thận lộ ra, thì có thể trở thành án gia tộc lớn dính hắc đạo khiếp sợ cả nước.

Hơn nữa án đấu súng đầu đường hôm nay ảnh hưởng vô cùng ác liệt, chuyện này tất nhiên phải do người Quách gia chịu tiếng xấu thay cho người khác. Chính phủ vốn còn có chút giọng biện hộ cho Quách gia rốt cuộc cũng không nghe thấy nữa, những nhân mã Quách gia mượn sức kia đều nguyên một đám đóng của không ra, không muốn lại có bất kỳ liên lạc gì với Quách gia nữa.

Quách gia ngã. Bị xóa tên hoàn toàn trên sâu khấu Tô Hàng.

Một số gia tộc có thực lực giống như cá mập ngửi được mùi máu tanh. Nguyên một đám mở cái miệng đỏ lòm nhào tới. Một số xí nghiệp và hạng mục chưa hoàn thành của Quách gia còn chưa kịp tiến hành bán đấu giá, đã bị chia năm xẻ bảy. Thậm chí Liên gia luôn giao hảo với Quách gia cũng là người đắc lợi trong bữa tiệc thịnh soạn này.

Quách Thành Chiếu lúc này, còn có giá trị lợi dụng không? Liên Phong Duệ nhẹ nhàng lắc đầu. Trong lòng có loại thê lương thỏ chết cáo thương.

Thấy Liên Phong Duệ nghiêm mặt không nói lời nào, lòng Quách Thành Chiếu bắt đầu nguội lạnh. Nếu không có sự che chở của Liên gia, chỉ sợ mình không sống nổi ở Tô Hàng ba ngày.

"Đại ca... em van xin anh mà đại ca. Xem như nể một phần trước kia em đối với anh nói gì nghe nấy, cứu em một mạng đi. Đại ca, anh có biết lần này Hàn gia vì sao đối phó em không. Hắn chẳng qua muốn trước tiên đánh gãy một cánh tay em. Còn có chuyện chị Lan..."

"Câm miệng". Liên Phong Duệ sắc mặt âm trầm quát. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Quách Thành Chiếu ngẩn người, sau đó bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Liên Phong Duệ, chảy nước mắt khóc rống lên: "Đại ca".

Liên Phong Duệ khoát tay, cũng không đưa tay đỡ Quách Thành Chiếu đứng dậy, nói: "Đứng lên đi. Cậu làm gì vậy? Ai cũng có lúc gặp nạn. Tôi cũng chưa nói không giúp cậu. Cứ ở đây đợi trước đi, cậu ở chỗ tôi, có lão gia tử ở đây, không ai dám đến Liên gia đòi người đâu. Hàn gia bây giờ cũng là châu cháu nướng trên lửa, làm ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ sẽ không chịu một ít áp lực sao?"

"Chỉ có điều, được làm vua thua làm giặc, chúng ta là thua. Kết giao bạn bè vài chục năm. Cũng không ngờ sau lưng đâm một đao kia chính là tên khốn kiếp Hàn Ấu Lăng đó. Thù này tất báo, còn cả thù trước đó, cũng phải báo. Trong nước sợ là cậu không ở được nữa, qua vài ngày đưa cậu đi Mỹ".

"Cảm ơn đại ca". Quách Thành Chiếu quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.

"Được rồi. Được rồi". Liên Phong Duệ khoát tay có chút bực bội, hỏi: "Anh cậu đâu?"

"Không biết. Bọn em mất liên lạc rồi". Quách Thành Chiếu thẳng thắn nói. Kể từ sau khi vụ cướp tù đầu đường thất bại, Quách Thành Dương liền mất tích. Thậm chí cũng không liên lạc với em ruột Quách Thành Chiếu của gã.

Liên Phong Duệ nhẹ nhàng thở dài, nói với Quách Thành Chiếu: "Nếu hắn liên lạc với cậu, cậu nói cho tôi biết. Quách gia mặc dù không còn. Nhưng là anh của cậu. Tôi vẫn phải giúp".

Quách Thành Chiếu cảm kích chảy nước mắt, mặc cho bên ngoài gió to tuyết lớn, toàn thân của gã vẫn ấm áp như mùa xuân.

Tô Hàng gần Thượng Hải, vẫn luôn cố gắng dung nhập vào đại Thượng Hải mà trở thành trung tâm tài chính. Quảng trường Tài Phú vừa hay là công trình mặt tiền thể hiện chính sách này của Tô Hàng. Người ở đây tấp nập, giao thông tiện lợi, ngân hàng, thương trường, đường sắt ngầm,... xây dựng đầy đủ đồng bộ, thậm chí không ít xí nghiệp mạnh trên thế giới cũng xây công ty ở đây.

Tập đoàn Trầm thị xây quảng trường Tài Phú ở khu tài chính của Tô Hàng, tập đoàn Trầm thị mặc dù không có thực lực hùng hậu bằng Đường thị, có thể có một khu văn phòng lớn có thể nói là công trình biểu tượng ở Yến Kinh. Nhưng cũng không keo kiệt đến mức cùng một số công ty nhỏ khác cùng chen chúc một tòa cao ốc.

Trầm thị có cao ốc của riêng mình. Cao ốc Giai Lợi mười chín tầng, nhìn phía ngoài thì trông có hơi cũ, nhưng ở vào thời đại đó mà có thể có được một tòa cao ốc của riêng mình, cũng chứng minh Trầm gia quả thật thịnh vượng. Nhưng năm gần đây có thể vì nhân tố nào đó mà bắt đầu tụt dốc. Lúc các cao ốc xung quanh đang biến chuyển từng ngày, vẫn giữ nguyên hình dạng vốn có.

Sự phát triển của gia tộc cũng cần một ít trợ lực, mình chẳng lẽ không phải thời cơ Trầm gia lần nữa đi lên sao?

Nhớ tới Trầm Mặc Nùng từng nói đã đáp ứng ông muốn cho Trầm gia quật khởi, đáng tiếc bây giờ Trầm lão gia tử đã mất. Nếu không, lão nhất định sẽ vì mình có một người cháu gái ưu tú như thế mà cảm thấy tự hào. Đương nhiên, chính yếu nhất là vì có thể có một cháu rể đáng tự hào như vậy.

Diệp Thu dựa theo chỉ thị của Trầm Mặc Nùng dừng xe ở trước cửa cao ốc. Không cần dừng lâu, nên cũng không cố chạy xe vào tỏng bãi đỗ xe. Tùy thời đều có thể rời đi, cũng không cần phiền phức như vậy.

Diệp Thu đỗ xe xong, nhìn Trầm Mặc Nùng duyên dáng yêu kiều ở trong gió tuyết, thấy tà áo sau của nàng bị gió hất lên, khăn quàng màu xám bạc trên cổ cũng bay bay ra sau, cười nói: "Sao thấy chúng ta mặc giống tình nhân vậy nhỉ?"

Diệp Thu vẫn mặc cái áo khoác da đen kia của Trầm Nhi Hiền, phía trong mặc áo len cổ trái tim cùng áo sơ mi, trên cổ cũng được Trầm Mặc Nùng quàng một cái khăn quàng cổ ca rô, chợt nhìn lại, thật có chút giống đôi tình nhân.

"Người nhàm chán mới có ý nghĩ vậy đó". Trầm Mặc Nùng phủi tuyết trên người, ủng da màu đen dẫm trên đất vang tiếng răng rắc răng rắc.

Hôm nay vẫn là tới công ty tiến hành công việc thu mua sản nghiệp Quách gia, một khu nghỉ mát, hai khu biệt thư lớn đang xây, một dãy siêu thị và một công ty hậu cần trải rộng cả nước, một công ty vận chuyển còn có một khối đất hai trăm mẫu, đây là miếng bánh ngọt Trầm gia đang toàn lực tiến hành thâu tóm. về phần câu lạc bộ đêm lũng đoạn cả Tô Hàng, KTV, cùng những ngành sắc đen hoặc sắc hồng khác, Trầm Mặc Nùng đều buông tha, có thể những người khác sẽ cảm thấy hứng thú với cái này.

Lúc Trầm Mặc Nùng đang muốn lên bậc thang cao hơn, mặc dù dẫm trên một khối băng vụn, khối băng kia vẫn cứng rắn vô cùng, Trầm Mặc Nùng kinh hô một tiếng, thân thể liền ngã lui sau. Nếu để nàng từ trên bậc thang té xuống, sợ là phải nằm mười ngày nửa tháng mất.

Diệp Thu đứng ở sau lưng nàng vội bước nhanh tới, một tay ôm thân thển nàng vào trong ngực. Bị người hắn va mạnh, thân thể hai người ôm nhau lùi về sau mấy bước mới dừng lại được.

Diệp Thu cố gắng đỡ thân thể Trầm Mặc Nùng, mà Trầm Mặc Nùng sau đó lại là tư thế nằm ngửa dựa vào trong ngực Diệp Thu, khuôn mặt hướng về trước, cánh mũi vểnh lên cũng rịn mồ hôi, thở hổn hển, hơi thở liền nhập thẳng vào lỗ mũi Diệp Thu, bị hắn hít vào trong phổi.

Trầm Mặc Nùng vẫn còn kinh hồn chưa tĩnh, cũng không nghĩ tới rời khỏi ngực Diệp Thu. Diệp Thu cũng ôm thân thể nàng, hay tay ôm trọn bộ ngực nàng, mặt hai người gần trong gang tấc, nhìn đôi môi căng mọng sáng bóng của nàng, có chút rục rịch.

Sách!

Lòng động không bằng hành động. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Diệp Thu cúi đầu hôn nhẹ lên môi Trầm Mặc Nùng một cái.

Trầm Mặc Nùng há to miệng hoảng sợ, cũng không ngờ Diệp Thu dám hôn mình giữa ban ngày ban mặt như vậy. Vừa rồi lúc mình ngã xuống, đã hấp dẫn sự chú ý không ít người. Bây giờ thấy bộ dạng hai người thân mật, đều có người quay lại.

Những cô nàng làm ở văn phòng, phần lớn tư tưởng đầu mở ra ảo tưởng cực kỳ lãng mạn về tình yêu. Những trường hợp như vậy rất được bọn họ hoan nghênh.

"Vì sao?" Trầm Mặc Nùng hỏi. Không biết chuyện gì xảy ra, nàng cũng không tức giận. Ngược lại, trong lòng còn có chút vui sướng nho nhỏ.

Rất nhanh, Trầm Mặc Nùng lại tìm được cớ cho mình. hắn làm nhiều cho Trầm thị như vậy, sắp quật khởi được Trầm Thị. Với một số cô gái mà nói, sợ là đã sớm lấy thân báo đáp. Bị hắn chiếm chút tiện nghĩ cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận.

Vì sao? Diệp Thu vẫn là lần đầu tiên thấy có cô gái bị người ta cưỡng hôn mà lại trịnh trọng mà muốn tìm một đáp án như vậy.

Vì sao à? Chẳng lẽ mình có thể nói cho nàng biết là vì môi của em quá gợi cảm, anh không thể không chế được mình, cho nên liền hôn sao?

"À, lúc ra cửa quên quẹt son môi. Cảm giác môi hơi khô nứt, vừa hay thấy cô quẹt hơi nhiều, nên liền mượn một ít. Không sau, trở về tôi trả lại cô". Diệp Thu nghiêm mặt nói.