Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 315: Tình yêu xoay người lại



Nhiễm Đông Dạ mang tới MV "Tình cờ gặp gỡ, đây vốn là thứ có tính bí mật, nếu không cẩn thận lộ ra, có thể sẽ giống tiểu thuyết Hàn Hàn, bản chính chưa ra, sách lậu đã ra trước, tổn thất không thể lường được.

Có điều lấy sự tín nhiệm của Nhiễm Đông Dạ với Diệp Thu mà xem, nàng tất nhiên sẽ không vấn đề này. Giả sử thật sự tiết lộ MV này ra ngoài, sợ là Nhiễm Đông Dạ cũng sẽ không trách cứ. Nữ nhân nếu yêu nghiêm túc là một chuyện rất khủng bố. Chỉ số thông minh thấp đến độ khiến người khác không thể nào tưởng tượng nổi.

Hình ảnh mặc dù còn chưa qua xử lý, nhưng những hình ảnh chân thật kia lại khiến người ta cảm thấy thân mật tự nhiên. Huống chi địa điểm lấy cảnh chính là hồ Thiển Thủy ở đại học Thủy Mộc, mình còn là nam diễn viên, càng khiến Diệp Thu có cảm giác nhập vai.

MV "Tình cờ gặp gỡ" mình phối hợp diễn chung với Nhiễm Đông Dạ, là một ca khúc trữ tình chậm rãi, thủ thỉ, như là em gái nhà bên ghé sat tai hát vậy, nghe rất thoải mái.

Tiếc nuối duy nhất chính là cảnh hai người thâm tình ôm hôn trong tuyết bay đầy trời, vì một tiếng cắt của Lâm Bảo Nhi, khiến Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ cũng không còn tâm trạng. Cuối cùng cho dù quay thế nào, hình ảnh đều cùng trước đó có loại cảm giác chia ra làm hai.

Thử mấy lần đều không được, đạo diễn chỉ có thể bất đắc dĩ mà bỏ qua. Chỉ dùng nửa cảnh diễn hôn trước đó đưa vào, sau đó cũng không vì thiếu gấm chắp vải thô mà thêm một đoạn vào. Mặc dù có loại cảm giác đột ngột đang xem hay thì bị người đột nhiên cắt ngang, nhưng người ta sẽ kìm lòng không được mà nghĩ về nó, ý vẫn còn chưa tận. Sau khi xem qua MV, hình ảnh khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc nhất cũng dễ dàng hồi tưởng lại nhất chính là đoạn diễn này.

Khó trách Lý Cửu Triết lại hát hoàn mỹ mà không hoàn mỹ, có đôi khi không trọn vẹn cũng là một loại mỹ.

Diệp Thu là lần đầu tiên nghe bài "Tình cờ gặp gỡ" này, nhưng lại luôn có cảm giác giống như đã từng nghe. Cảm giác rất quen thuộc, nhưng bây giờ lại không nhớ nổi là nghe qua ở nơi nào. Chẳng lẽ là Đông Nhi không cẩn thận trùng giai điệu với người khác sao?

Không thể nào. Công ty Kinh Tể không thể nào phạm loại sai lầm nhỏ nhặt này. Dàn nhạc Hoa nhi bị người ta chỉ trích đạo nhạc đã nhiều năm, danh tiếng đều bị bôi nhọ. Công ty Kinh Tể này phải lấy đó làm gương mới đúng.

Nếu như lo lắng của mình là dư thừa, nói thêm hai câu như vậy cũng sẽ không mệt đến mình. Huống chi, Nhiễm Đông Dạ đối với mình tốt như vậy. Nhiều lần chiếu cố giúp mình, mình còn vì cố kỵ gì mà xem nhẹ chuyện này chứ?

Nếu thật là bọn họ sơ sót thì sao?

Đĩa nhạc một khi đưa ra thị trường thì không cách nào sửa đổi, nếu bị người bình luận phát hiện, vậy mắng chửi cùng công kích trùm trời lấp đất sẽ ập vào mặt, áp khiến người ta không thể thở nổi. Người phát album đầu đã gặp chuyện như vậy, với nghề kiếm sống là một đả kích trí mệnh.

Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ ngồi bên cạnh cũng vẻ mặt nhập thần nhìn màn hình máy tính, sờ sờ mũi, cười nói: "Bài hát này rất dễ nghe. Anh cũng nghe tới mê mẩn. Đông Nhi, quen đã lâu như vậy, anh vẫn thật không ngờ em hát lại lợi hại thế. Lần trước lúc em hát thì tất cả đều là bài hát của người khác, mặc dù nghe rất hay, nhưng cũng không động lòng người. Lần này em lấy bài hát của mình để hát, liền khiến người ta có cảm giác rung động".

Nhiễm Đông Dạ nghe được Diệp Thu đánh giá cao như vậy, trong lòng liền ngọt ngào. Vẻ mặt hớn hở nói: "Vậy lời hại như anh nói không chỉ vì bài hát dễ nghe, mà còn do hình ảnh này tốt nữa. Cho nên chỉnh thể khiến người cảm thấy rất tuyệt. Có điều cái này còn chưa đi gia công, đến lúc đó còn có thể xử lý tiếp chút tạp âm trong nhạc nữa. Khi ấy hẳn là sẽ nghe càng hay hơn một chút".

"Ừ. Không cần làm gia công, có thể đưa thẳng lên khung bán". Diệp Thu vỗ mông ngựa Nhiễm Đông Dạ một cái nho nhỏ. Sau đó lộ vẻ nghi hoặc hỏi: "Em trước kia chưa từng hát qua bài này cho anh nghe à?"

"Không có". Nhiễm Đông Dạ mờ mịt lắc đầu, không biết Diệp Thu muốn nói cái gì.

"Vậy thì có chút kỳ quái. Vì sao anh nghe bài hát này có loại cảm giác rất quen thuộc?" Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ cười hỏi.

Nhiễm Đông Dạ giật mình, chẳng lẽ hắn đã hiểu sao?

Đúng vậy, lời bài hát "Tình cờ gặp gỡ" này là Nhiễm Đông Dạ viết, hơn nữa viết về chuyện của nàng với Diệp Thu. Cảm giác lúc nàng và Diệp Thu gặp nhau, đây cũng là nguyên nhân nàng vì sao nhất định phải Diệp Thu làm nam diễn viên.

Nhưng lời bài hát này viết cực kỳ hàm súc, cả bài không có chữ tình và yêu nào, chỉ kể rõ sự gặp gỡ và hiểu nhau của hai người, cùng với bao hàm trong đó một ít tình cảm nhàn nhạt, hắn làm sao lại phát hiện bất thường chứ?

Câu hỏi này của Diệp Thu khiến Nhiễm Đông Dạ vui vẻ không ngớt, nhưng lại cố ý giả bộ mờ mịt khó hiểu nói: "Có phải không? Rất quen à? Nói không chừng anh ở đâu nghe người khác hát qua rồi không biết chừng. Sẽ không trùng với người khác chứ? Em phải bảo công ty Kinh Tể đi tìm hiểu".

"Ừ". Diệp Thu thấy Nhiễm Đông Dạ nhận thức được tính nghiệm trọng của vấn đề này, cũng yên lòng, cũng không dây dưa ở vấn đề này nữa, nói: "Hôm nay không có việc gì chứ? Ở đây ăn trưa đi. Vừa đúng lúc chúng ta có thể nói chuyện tiệc tối chút".

Nhiễm Đông Dạ ngược lại cũng hy vọng ăn cơm trưa với Diệp Thu, nhưng nàng sợ mình nhịn không được, lại đấu với hai cô gái kia. Hơn nữa còn có một cô gái không cần nói câu nào, chỉ cần ngồi đoan trang thục nhã một chỗ đã khiến cho mình áp lực, bữa cơm này nhất định là ăn không trôi, không có vị.

"Không được. Em còn phải đi tới công ty một chuyến nữa. Chuyện tiệc tối đợi đến khi ở trường chúng ta lại bàn bạc đi, vừa đúng lúc có thể kêu cả Dương Nhạc và Đại Tráng. Em tới chính là muốn cho anh xem MV này, anh cảm thấy có chỗ nào cần sửa chữa không?"

Sửa chữa? Sao lại hỏi mình vấn đề chuyên nghiệp như vậy chứ? Mình hiểu được sửa cắt gì sao?

Ngược lại liền nghĩ, Nhiễm Đông Dạ có thể là sợ mình có chỗ bất mãn với hình ảnh trên này, cho nên cố ý chạy tới hỏi ý kiến của mình. Nàng làm vậy quả thật tỉ mỉ.

"Không cần cắt. Anh cảm thấy rất khá. Không có ý kiến gì". Diệp Thu cười nói.

"Ừm. Vậy thì tốt. Em đi trước". Nhiễm Đông Dạ nhận lấy đĩa CD từ trong máy tính của Diệp Thu, cất vào trong túi xách của mình, đi ra ngoài cửa.

Kéo cửa ra, liền thấy cảnh hai cô nàng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đang bối rối né ra.

Diệp Thu dẫn Nhiễm Đông Dạ vào phòng mình, hơn nữa đóng cửa lại không cho các nàng nhìn, khó trách hai người lại chạy tới nghe lén.

Nhiễm Đông Dạ trắng không còn chút máu liếc Diệp Thu một cái, Diệp Thu chỉ có thể cười xấu hổ. Chuyện như vậy, cũng chẳng có cách gì giải thích.

Thời tiết Yến Kinh so với Tô Hàng vẫn tốt hơn một chút, ánh nắng tươi sáng, tuyết đọng trên đường đều tan thành nước gần hết, chỉ có trên nóc nhà, trên cây cùng một số góc vắng vẻ âm u còn một tầng tuyết đọng mỏng manh.

Thời gian tan tuyết là cực lạnh, mặc dù mặc áo bông cũng vẫn thấy thế. Diệp Thu sau khi bỏ xe ở mặt đất chỗ ga ra, liền đi tới phòng học. Đã mấy ngày chưa tới trường, thấy sinh viên tốp năm tốp ba mặc áo bông đội mũ ôm sách vở lên lớp, tự dưng có loại cảm giác thân quen. Mặc dù Diệp Thu căn bản là không biết bọn họ.

Diệp Thu đến muộn, lúc tới, tiết đầu đã sắp bắt đầu. Còn chưa tới phòng học, đã nghe phòng học phía trước truyền đến tiếng ồn ào. Một đoàn ầm ĩ, Diệp Thu cũng không nghe rõ lắm bọn họ đang nói cái gì. Hắn bình thường tương đối bận, cũng chẳng có hứng thú gì với một số bát quái của trường học.

Diệp Thu đi tới cửa phòng học, tiếng ồn ào trong phòng đột nhiên ngừng lại.

Giống như là mọi người đã trò chuyện xong rồi, thoáng cái liền im lặng lại quỷ dị. Tất cả mọi người quay sang nhìn Diệp Thu đang đi vào phòng học, tiếp đó sau khi liếc mắt nhìn nhau, lại ầm một cái cười ha hả.

"Sao thế? Bọn họ làm cái gì vậy?" Diệp Thu đi tới cạnh Lam Khả Tâm ngồi xuống, nghi hoặc hỏi.

"Hắc hắc, tất cả mọi người đang bàn về tin tức của anh chứ đâu". Lý Đại Tráng từ phía sau lưng nhô đầu lên, cười hì hì nói. Xem ra gã đã từ trong đả kích chuyện thất tình khôi phục như cũ, ít nhất là trên mặt cũng là thế.

"Nói tôi cái gì? Tôi có tin tức gì? Đã mấy ngày chưa tới trường mà". Diệp Thu kỳ quái hỏi.

"Đây mới là điểm mạnh của anh. Không ở trường... không phải, không ở Yến Kinh, mà báo chí đều đăng anh". Lý Đại Tráng giơ ngón tay cái về phía Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Đừng nghe hắn nói mò. Là truyền thông nghe sau biết sau thôi, chuyện anh làm nam diễn viên ở trong MV của Đông Nhi đã bị truyền thông đưa tin ra, hơn nữa còn lên đầu đề sách giải trí hôm nay, có người đưa báo tới phòng học, mọi người đang nghiên cứu đó". Dương Nhạc vỗ Lý Đại Tráng một cái, cười giải thích. Gã sợ Lam Khả Tâm bên cạnh Diệp Thu sẽ khó chịu.

"Diệp Thu, khi nào thì mời khách hả? Cua cả đại minh tinh".

"Đúng đấy. Lớp trưởng, khi nào thì mời khách? Anh là lớp trưởng của chúng tôi, một ngày mà lớp trưởng, cả đời là lớp trưởng, anh cua đại mỹ nữ ở học viện điện ảnh, nêu cho bọn lính quèn bọn tôi hưởng ké hạnh phúc chút chứ".

"Đúng. Ban đầu tôi đã nhìn ra anh có một chân với Đông Nhi, nhìn xem..."

Hôm nay hai tiết đầu là khóa của Trần Hoài Ân, cả một số người dự thích cũng ồn ào theo người ban khảo cổ, ồn ào đòi Diệp Thu mời khách. Mã Uy từng bị Diệp Thu đánh một trận kia cũng ở trong đó ra sức hò hét.

Diệp Thu có chút lo lắng liếc nhìn Lam Khả Tâm ở bên cạnh một cái, sợ nàng vì lời của người khác mà buồn.

Đây là một cô gái Diệp Thu không đành lòng cũng không thể tổn thương, lúc bận rộn có lẽ sẽ quên nàng, nhưng lúc anh nhàn hạ, luôn thấy nàng chờ đợi yên lặng ở sau lưng anh.

Không có bất mãn, không có câu oán hận nào, khi tầm mắt của anh rời đi, nàng sẽ thu gươm của bản thân, như một ngọn cỏ nhỏ không có tiếng tăm gì. Lúc anh thỉnh thoảng chuyển ánh mắt tới người nàng, nàng liền lộ ra khuôn mặt tươi cười như hoa.

Đây là một tình yêu xoay người.

Nếu anh không xoay người lại, ở phía trước của anh, vĩnh viễn không thấy bóng dáng nàng.