"Anh, thật sự xin lỗi. Em tưởng lần này nhất định sẽ thành công, không ngờ lại để Diệp Thu chạy thoát. Vốn tưởng có thể giúp anh làm chút chuyện….Có mang tới phiền phức gì cho anh không?"
Vẻ mặt Yến Kỷ Đạo áy náy nói, dáng vẻ tự trách ấy đúng là khiến Yến Thanh Phong hoài nghi hắn có phải vì xúc động mới chuyện tốt làm thành chuyện xấu không?
Không đợi Yến Thanh Phong trả lời, Yến Kỷ Đạo lại vội vàng giải thích: "Nhưng anh yên tâm, chuyện này không có chút liên lụy gì tới chúng ta. Cho dù có người muốn điều tra, cũng sớm có Cao Dương thế tội đổ trách nhiệm lên hắn. Chắc là không liên lụy tới chúng ta".
Yến Kỷ Đạo quả thật muốn tối nay giải quyết xong Diệp Thu, cũng là làm xong chuẩn bị của nước cờ tiếp theo. Nhưng không ngờ, thân thủ của Diệp Thu còn lợi hại hơn so với bọn họ điều tra.
Quái vật như thế mà không thể giết chết bọn họ, còn có thể phái người thế nào tới nữa?
Hắn nhìn thấy Diệp Thu cõng Tử La Lan đi ra từ căn phòng nhỏ của thợ săn, mặc dù Tử La Lan bị thương, nhưng đó không phải là kết quả bọn họ muốn.
Nếu có thể, hắn càng hi vọng người nằm sấp phía sau là Diệp Thu.
Lục Thiên đề nghị gọi điện thoại hỏi bác sỹ bệnh tình của Tử La Lan, Yến Kỷ Đạo đều không để ý tới. Hai người vội vàng chạy tới tìm Yến Thanh Phong xin lỗi.
Chuyện thế này, cho dù Diệp Thu biết rõ là mình làm, cũng coi như đổ lên đầu Yến Thanh Phong. Mà người ngoài lại càng đoán như thế là Yến Thanh Phong động thủ, dù sao, quan hệ của hắn và anh cũng nổi danh hòa thuận ở Yến Kinh.
Có lúc, tình thân cũng là một gánh nặng không vất đi được. Yến Thanh Phong bây giờ vẫn không có gan trở mặt hoàn toàn với mình, bên trên còn có một ông cụ trấn áp nữa。
Yến Thanh Phong bưng cốc thủy tinh cao chân trong tay, ánh mắt quan sát người em Yến Kỷ Đạo và Lục Thiên ngồi đối diện. Đầy một bụng tức, nhưng không thể phát cáu lúc này được. Cho dù trong nhà có đấu đá nhau thế nào, vẫn luôn muốn thể hiện hòa hợp êm thấm trước mặt người ngoài.
Sắc mặt Yến Thanh Phong nghiêm trọng nhìn Yến Kỷ Đạo, một phong thái của anh cả. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Kỷ Đạo, mọi người đúng là đã sai một cách thái quá rồi. Sao có thể tùy tiện ra tay với Diệp Thu như thế? Nếu hắn có thể dễ dàng giải quyết như thế, anh lại dễ dàng chịu đựng để hắn sống tới bây giờ sao, không ngừng làm lớn mạnh chính mình, thỉnh thoảng còn làm một số chuyện khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh? Nếu chuyện giải quyết dễ dàng như thế, hắn đã chết trăm ngàn lần rồi".
"Biết lúc trước mặc dù ông nội thắng lão gìa Diệp Không Nhàn, còn chưa quyết định có sát thủ không? Bởi vì ông không dám ra tay. Trong tay lão già đó có một tấm bài, tấm bài bảo mệnh, ai cũng không thể tùy tiện động tới. Rất đáng tiếc. trong tay Diệp Thu hiện giờ cũng có một tấm bài như thế. Nếu hắn xảy ra điều không hay, chúng ta cũng không có quả ngon mà ăn. Đây là đả thương địch một tự tổn mình mười, tuyệt đối là một chuyện mua bán thâm hụt".
"Anh, chúng em cũng là có ý tốt. Em vừa trở về từ nước ngoài, thấy anh ghét hắn như vậy, hơn nữa hắn và Lục Thiên cũng có xung đột lớn như vậy…. tìm người giải quyết gọn, không phải xong hết mọi chuyện sao? Tên tiểu tử này quá cuồng vọng. Em nhìn hắn cũng rất không vừa mắt". Yến Kỷ Đạo nhỏ tiếng giải thích.
Nghe thấy giải thích như thế, trong lòng Yến Thanh Phong lại có chút căm tức, không kìm chế được.
Ngữ khí cũng nặng nề một chút, nói: "Ý tốt? Ai bảo em động thủ với Diệp Thu? Sao trước khi hành sự không bàn bạc với anh? Chuyện của riêng anh, tự anh biết còn không thể giải quyết? Các em vừa tới như vậy, chẳng khác gì đem quyền chủ động giao tới tay hắn. Sau này anh không thể dễ dàng hành sự, em biết hay không?"
"Yến thiếu gia, chúng tôi tưởng lần này nhất định sẽ thành công. Nếu giải quyết xong Diệp Thu, phía sau giải thích thế nào, không phải là một cái cớ sao? Hơn nữa,chúng ta hoàn toàn có thể đẩy ra xa" Lục Thiên thấy Yến Kỷ Đạo bị Yến Thanh Phong khiển trách, thầm nghĩ chuyện này cũng có phần trách nhiệm của mình, liền chủ động giải thích giúp.
Nhân vật xuất thân gia thế, còn có thể giữ nghĩa khí loại phẩm đức này, thực ra là một chuyện vô cùng khó.
"Cậu là đầu heo sao? Kỷ Đạo vừa trở về chưa rõ chuyện, cậu cũng hồ đồ theo?"
Yến Thanh Phong không chịu được chửi ầm lên. Nhớ tới Lục Thiên luôn trung thành và tận tâm với mình, có chuyện gì đều xông lên phía trước . Đóng vai trò tiên phong, mắng trước mặt thế này chắc chắn sẽ khiến hắn hậm hực, giọng liền hiền dịu một chút, trấn an nói: "Lục Thiên, lần trước tôi đã giao phó với cậu, gây chút chuyện nhỏ với hắn thì không sao, người khác cũng không thể nói gì. Khi tôi có hành động lớn gì, các cậu ở giữa phối hợp là được. Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả chiến sĩ siêu cấp của các người cũng đều tìm ra rồi. Bây giờ tới phiên tôi giải thích với người ta thế nào?"
Chẳng lẽ hai người thật sự không có đầu óc sao? Chiến sỹ siêu cấp vốn là cơ mật trung tâm không thể trung tâm hơn nữa, không ngờ lại bị bọn họ tìm tới chấp hành nhiệm vụ ám sát.
Mặc dù những người này cùng bộ đội số 5 mà mình nắm giữ không giống nhau, nhưng cũng không thể nói không có chút liên quan. Nếu quả thật có người nghiêm túc điều tra, nói không chừng sẽ có cái đuôi bị người ta bắt được.
"Anh, lúc trước bọn em cũng nghĩ rồi, bốn chiến sỹ siêu cấp, không chỉ có người Trung Quốc còn có người Đông Dương và người Nga, cho dù bọn họ muốn điều tra, cũng chỉ có thể hoài nghi chuyện này tới một số tổ chức sát thủ thôi. Không thể hoài nghi tới chúng ta đâu. Hơn nữa, bọn họ đều là thứ phẩm. Anh không thể có quan hệ gì với loại thứ phẩm đó, người phụ trách tiêu hủy thứ phẩm lại không phải anh?"
Yến Kỷ Đạo hình như cũng có ba phần tức giận, lại có bảy phần oan ức, ngữ khí nói chuyện cũng cao lên một chút.
Yến Thanh Phong khẽ thở dài, nói: "Bỏ đi, chuyện này anh sẽ thu xếp. Kỷ Đạo, chuyện anh với Diệp Thu, hãy để bọn anh tự giải quyết đi". Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lại quay người lại nói với Lục Thiên: " Cậu quan sát cẩn thận tên Thủy Tinh Cung đó là được rồi, chú hai cậu không tiện ra tay, chuyện này tôi sẽ giúp cậu lấy lại công bằng. Chúng ta cũng không thể vô duyên vô cớ bị người ta ức hiếp được."
"Được, tôi biết rồi. Cảm ơn Yến thiếu gia" Lục Thiên cảm kích nói. Trong lòng lại vừa mừng vừa lo, có chút không nói rõ được.
Yến Kỷ Đạo cũng nói mình không cần nhúng tay vào chuyện này nữa, cùng Lục Thiên cáo từ rời đi.
Yến Thanh Phong thất thần nhìn bóng Yến Kỷ Đạo, hồi lâu, mới uống cạn ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn bốn phía, nói: "Em à, tính cách của em quá nóng nảy?"
Lúc Yến Kỷ Đạo trở về biệt thự hoa viên vương phủ nơi mình ở, vợ sắp cưới Triệu Song Hoài đang mặc áo ngủ màu hồng gợi cảm ngồi trên ghế sofa xem "Tài phú thế giới", hệ thống sưởi ấm trong phòng đã mở đủ, mặc như thế thật ra cũng không khiến người cảm thấy rét. Hai người đã đính hôn, mặc dù thời gian cử hành hôn lễ vẫn chưa quyết định, nhưng đã quang minh chính đại ở cùng nhau.
Thấy Yến Kỷ Đạo trở về, Triệu Song Hoài đứng dậy giúp hắn rót trà, ngồi bên cạnh hắn nói: "Em đã nghe chút chuyện, có phải anh có chút vội vàng không?"
"Em cũng cảm thấy anh vội?" Yến Kỷ Đạo nhận chén trà thơm người vợ sắp cưới bưng tới đặt một bên, một tay nắm chặt tay cô, kéo cơ thể xinh đẹp của cô ôm vào lòng. Luồn vào chỗ cổ áo của chiếc áo ngủ khá mỏng, dùng hai đầu ngón tay khẽ nắn bóp khối thịt trước ngực, vẻ mặt cười hỏi.
"Ồ, nhẹ chút, đau" Triệu Song Hoài kéo quần áo đánh Yến Kỷ Đạo một cái, nhưng không túm tay hắn ra.
"Em cảm thấy có chút hơi vội. Động tác này rất rõ ràng, là anh muốn chụp mũ lên đầu Yến Thanh Phong. Như thế sẽ khiến hắn sinh nghi" Triệu Song Hoài khép hờ hai mắt, cơ thể mềm nhũn ra, tư duy lại rất rõ ràng.
"Anh phải làm thế nào mới không khiến họ sinh lòng nghi ngờ? Anh ở nước ngoài không trở về là cách tốt nhất không khiến bọn họ sinh nghi, nhưng anh có thể ở nước ngoài cả đời sao?"
Yến Kỷ Đạo cười nhạt nói. "Lúc đầu ông nhẫn tâm gửi anh ra nước ngoài, anh đã nghĩ tới ngày trở về như vậy, anh vốn không quá để tâm tới một số thứ, nhưng càng có nhiều người như vậy theo như đề phòng cướp để ý tới anh, lúc không muốn để anh tới gần, anh lại cứ muốn đi lên sờ thử".
Ngữ khí lúc Yến Kỷ Đạo nói chuyện phẫn nộ, lực bóp trên tay cũng thêm mạnh. Triệu Song Hoài lại sợ hét lên, nhưng cũng bị kiểu khoái cảm này thu phục.
"Yến Thanh Phong nói thế nào?"
"Hắn có thể nói thế nào? Chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Chẳng nhẽ hắn có thể nói chuyện này không phải do hắn làm sao? Chỉ có hắn mới có thể làm được, chính là không làm chuyện gì. Mà không làm chuyện gì, cũng vừa vặn bị mọi người cho là hắn làm" Yến Kỷ Đạo dáng vẻ cũng coi như tính toán tường tận nói.
"Còn nữa, anh cũng nên làm một số chuyện nhắc nhở ông, trứng gà, tốt nhất không nên đặt trong cùng một giỏ xách, nếu không giỏ hỏng rồi, tất cả tiền vốn cũng không còn".
"Diệp Thu thì sao? Anh thấy thế nào, ây, Đông Nhi yêu hắn như vậy, đứng trên lập trường của em, em thật sự không hi vọng người anh muốn đối phó là hắn" Triệu Song Hoài thở dài nói, giơ tay kéo quần khẽ chạm vào chỗ nhô lên giữa háng Yến Kỷ Đạo.
"Diệp Thu? Hắn là một kẻ thông minh, sẽ không chết sớm như vậy".
Yến Kỷ Đạo bị một tiểu yêu tinh cọ xát trong ngực, sớm đã nổi dục vọng. một tay xé nát chiếc áo ngủ lụa màu hồng mỏng như cánh tằm của Triệu Song Hoài, sau đó cởi quần xuống, trực tiếp tiến vào trong cơ thể Triệu Song Hoài.
Hắn thích trực tiếp thế này, có chứa chút khúc nhạc dạo mang ý xâm lược.
Còn Triệu Song Hoài, cô cũng quen với kinh nghiệm không mở màn này rồi.
Phụ nữ không chỉ muốn hiền dịu, có lúc, bọn họ cũng muốn bạo lực, như thế khiến người ta cảm thấy bạo lực khiến cho trái tim tê liệt đến rung động.
Nghe xong lời giảng thuật của Giang Yến Tử, Diệp Thu kinh ngạc trợn mắt há miệng, mắt trợn tròn, vẻ mặt không thể tin hỏi: "Cô nói bố tôi cũng từng là đội trưởng tiểu đội số 5?"
"Đúng vậy, đội trưởng ưu tú nhất" Tử la Lan gật đầu khẳng định.
Mặc dù cô không kìm lòng được đem người đàn ông trước mắt này hợp với người đàn ông cô chôn sâu trong lòng làm một, tâm tính cũng biến thành mềm yếu, nhưng sâu trong nội tâm, cô biết tình cảm của mình.
Cô là một phụ nữa ba tám tuổi, sao có thể yêu một chàng trai hai mươi tuổi? Hơn nữa cậu ta còn là con trai của anh ấy? Mặc dù mình tới sau, không thể đi vào thế giới của anh ấy, nhưng nội tâm mình lại bị anh ấy nhét đầy.