Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 430: Ôm em! Ôm chặt chút! Chặt thêm chút nữa! (1)



Ngủ một giấc tỉnh dậy, đầu cảm thấy hơi đau. Tuy Diệp Thu được mọi người xưng tụng là nghìn ly không say, nhưng chỉ có hắn mới biết, tính tê liệt cực mạnh của cồn vẫn là có chút ảnh hưởng đối với hắn. Cho nên lúc bình thường số lần uống rượu của hắn hoàn toàn không nhiều.

Diệp Thu mặc quần đùi 4 góc ngắn đẩy cửa phòng nhìn ra bên ngoài, không ít các đội đặc chủng binh đang thu dọn hành tranh rời đi một cách có tổ chức, không ít người đang từ biệt nhau trên quảng trường lớn trước khu kí túc. Không đánh không quen, mọi người cùng nhau sống mấy ngày trong căn cứ dưới lòng đất, không ít các đội viên của các đội khác nhau kết nên tình bạn đậm sâu.

Tĩnh hữu nghị của đàn ông đến rất là khó hiểu, cùng sống chung một phòng, cùng nhau vác súng chiến đấu, cùng nhau đi chơi gái…đều có thể làm họ xây dựng nên tình cảm sinh tử giao tình, một điếu thuốc, một chén rượu, hoặc là một trận cãi cọ hay là một trận ẩu đả ngang tài ngang sức đều có thể làm cho họ quý mến xem nhau như huynh đệ.

Hôm nay là ngày tất cả các tiểu đội rời khỏi căn cứ, tổng bộ huấn luyện của tiểu đội Tử La Lan chính là ở Yên Kinh, cho nên họ đương nhiên có lí do để ung dung hơn người khác, ít nhất là không cần phải vội.

Diệp Thu ngáp dài một hơi, đang lúc chuẩn bị quay về phòng ngủ thêm một giấc, liền nhìn thấy đám phụ nữ của tiểu đội Cuồng Phong đang khí thế hiên ngang xếp hàng bước đến.

Ánh mắt của Diệp Thu và đội trưởng Ngân Li của họ chạm ngay vào nhau, bỗng chốc hoàn cảnh biến thành khó xử.

Nếu như đứng yên ở đó, trên người hắn chỉ mặc một cái quần đùi ngắn, những bộ phận khác đều để trần trong bầu không khí còn hơi se lạnh của buổi sáng sớm. Mà đàn ông đều có thói quen "chào cờ" vào lúc sáng sớm. Cục cưng của hắn cũng được xem là có chút phong độ, tuy không bằng mấy tên Tây đen trong các phim XXX, nhưng cũng không thể nói nó là que tăm?

Còn nếu như lùi về trong phòng, cũng không thích hợp. Diệp Thu lần này đến tham gia thi đấu, có quan hệ khá thân với hai người. Một người là Lục Thiên Quân của tiểu đội liên hiệp hải phòng, còn một người khác chính là đội trưởng của tiểu đội Cuồng Phong – Ngân Li. Cách nghĩ của Ngân Li về một số chuyện có sự nhất chí với hắn, hơn nữa cô ta là đội trưởng của tiểu đội Cuồng Phong, trong công việc sau này, chắc chắn sẽ giữ mối giao tình cực tốt với mình. Người này cũng có vị trí cực kì quan trọng trong mạng lưới nhân mạch của Diệp Thu.

Người ta ra về, mình chẳng nhẽ lại không tiễn?

"Diệp Thu, anh quá khách khí đấy? Mới sáng sớm, đã dùng tấm thân này để đến tiễn chúng tôi?". Ngân Li sau khi nhìn thể hình cân đối và cái thứ hình trụ đang gồ ghề bên dưới của Diệp Thu, cong môi lên nói.

"Haha, biết các cô hôm nay phải đi, cho nên tôi vội vàng bò khỏi giường đến tiễn". Diệp Thu ngượng ngùng cười một tiếng. Thấy các cô gái của tiểu đội Cuồng Phong đều dùng ánh mắt lướt qua lướt lại trên người mình, giống như kiểu đang đi chợ nhìn hàng vậy, thật là muốn dùng tay che cái của nợ này lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Nhưng nếu làm như vậy, chắc chắn sẽ càng làm người ta chú ý đến nó hơn.

Thế là hắn mặc kệ, cho mấy bà tiểu nương này chiếm tiện nghi của mình. Trong lòng nghĩ, sớm muộn cũng phải nhìn sạch các cô mới công bằng.

"Đồ dê già, quần áo còn chưa mặc đã chạy ra, còn là quán quân cơ đấy". Thủy Điểu vốn thương thầm trộm nhớ Diệp Thu thấy Diệp Thu bộ dạng như này, trong lòng liền có chút bực mình, trợn mắt nói.

Diệp Thu chỉ xuống cái quần đùi nhỏ của mình, bĩu môi nói: "Đây không phải là quần thì là cái gì?".

"Hừm, cái đó cũng được gọi là quần sao? Có khác gì không mặc không?".

"Nếu như không mặc tôi chắc chắn sẽ không đứng ra đây để tiễn các cô đâu". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Sáng sớm được đấu khẩu với một người đẹp cũng là một chuyện hạnh phúc mà.

"Được rồi, được rồi. Hai người đúng là oan gia, cứ gặp nhau là cãi cọ không ngừng". Ngân Li ngăn hai người lại, quay đầu nhìn Thủy Điểu, nói một cách trêu chọc: "Hay là, chúng ta chiêu Diệp Thu về tiểu đội Cuồng Phong làm phò mã?".

"Đội trưởng. Chị…sao chị lại nói giúp người ngoài vậy". Thủy Điểu không ngờ đội trưởng lại trêu mình trước mặt mọi người, lập tức sắc mặt ửng hồng, giọng nói có chút nũng nịu, hiện ra nét phong tình của tiểu nữ nhi. Bất luận thân thủ của họ cao cường thế nào, nhưng xét về mặt tuổi tác sinh lí, họ cũng chỉ là những thiếu nữ đang tuổi đôi mươi.

"Haha, tôi chính là muốn chiêu Diệp Thu về, như vậy chức vô địch đại hội lần sau chẳng phải sẽ là của tiểu đội Cuồng Phong chúng ta?". Ngân Li nhìn Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Được rồi Diệp Thu, chúng tôi phải đi rồi, xe đang đợi bên ngoài, rất vui vì được quen một người bạn như anh, sau này sẽ còn cơ hội gặp lại".

"Sau này còn cơ hội gặp lại". Diệp Thu gật gật đầu, ánh mắt lần lượt đối thị với mỗi một người phụ nữ bước qua người hắn, dùng ánh mắt tiễn đưa họ rời đi.

Giang Án Tử ăn mặc gọn gàng bước ra khỏi phòng, thấy Diệp Thu chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn đứng trước cửa, sắc mặt đần đần nhìn theo bóng dáng của một đám phụ nữ.

"Họ đều đã đi xa lắm rồi, anh có thể mặc quần áo được chưa? Chúng ta phải tập hợp để về tổng bộ". Giang Án Tử nói một cách không vui.

Thằng cha này là nhà vô địch không chú ý đến hình tượng nhất trong các lần đại hội tỉ võ đặc chủng binh. Mỗi một người từng giành được chức quán quân chỉ cần được ở lại trong hệ thống của bộ quân sự thì có thể nói là tiền đồ vô lượng. Họ hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ chú ý đến hình tượng của mình. Chưa nghe thấy vị quán quân nào sáng sớm ngày hôm sau mặc có một chiếc quần cộc chạy loăng quăng cả.

Diệp Thu cười một cách ngượng nghịu, chạy về phòng đánh răng rửa mặt một lượt, sau khi mặc xong quần áo thì chạy ra tập hợp.

Lâm Bảo Nhi đã đi rồi, cô không cáo biệt với Diệp Thu nữa, nhớ đến ma nữ này là Diệp Thu lại thấy rợn hết tóc gáy. Lần này đúng là để cô ta cầm được chuôi rồi, nếu như để Lâm lão gia tử xem được, chẳng nhẽ mình thật sự trở thành cháu rể đến tặng không của Lâm Gia sao?

Có điều, đổi một lối tư duy khác mà nghĩ, trở thành cháu rể của đệ nhất lão thành quân đội, chỉ sợ là chuyện trong mơ cũng muốn của bao nhiêu người đàn ông? Kể cả là một tên đần độn, dưới sự ủng hộ của bối cảnh nhà Lâm Gia, cũng chắc chắn phải có được quân hàm tướng quân.

Nhớ lại lúc chuẩn bị ra về từ phòng của Lâm Bảo Nhi, bởi vì phải một lần nữa chia xa, tiểu nha đầu này chạy đến ôm hắn từ sau lưng, lặng lẽ không nói gì, Diệp Thu bỗng cảm thấy có chút chua xót trong lòng.

"Mặc Nùng, Bảo Nhi, Đường Quả, còn cả chung cư Lam Sắc, mọi người cuối cùng sẽ trở về". Diệp Thu nghĩ thầm trong lòng. Hắn đã hứa với Lâm Bảo Nhi, cũng hứa với Thẩm Mặc Nùng, đây là lời hứa đối với hai người phụ nữ.

Điều làm cho Diệp Thu cảm thấy kì lạ là, vốn dĩ cho rằng có mối giao tình không tồi với Lạc Thiên Quân, hắn lại lặng lẽ dẫn đội rời đi, trước lúc đi cũng không đến nói lời cáo biệt, làm cho Diệp Thu cảm thấy rất hối tiếc. Vốn dĩ còn muốn giao lưu tình cảm nhiều hơn chút với thằng cha này cơ.

Thông qua đi thang máy co mật mã để lên bên trên, cả thân người như cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, có cảm giác như chim sổ lồng.

Sống dưới đất, quả thực là không thể sống nổi, tuy tất cả các thứ vật chất đều đầy đủ, nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác thấy bức bối trong người.

Bên ngoài gió mát trời thanh, ánh nắng mặt trời chói chang, những thứ bình thường hắn chả mấy quan tâm như cây cỏ xe hơi các tòa lầu và cả bầu không khí tươi mát, lúc này trong mắt Diệp Thu đều trở thành vô cùng dễ thương.

Diệp Thu bỗng nhớ đến bộ áo đôi tình nhân "em chỉ ăn cơm, không rửa bát đâu" mà hắn cùng mua với Lam Khả Tâm, thời tiết như này, chắc là có thể mặc ra ngoài đây.

Họ, tất cả có khỏe không?