Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 723: Sức hấp dẫn của chân dài (2)



Phải biết rằng, trong đất nước Trung Quốc, họa sĩ giỏi nhất, một tác phẩm mới có thể bán được hai mươi vạn nhân dân tệ.

Mà những họa sĩ danh khí kém hơn một chút, án chiếu vào chất lượng của tác phẩm thì có thể bán được khoảng vài vạn hoặc là hơn chục vạn nhân dân tế.

Còn những người chưa tốt nghiệp như Bố Bố, lại không có ai biết đến tên tuổi, một tác phẩm bán được năm ba ngàn nhân dân tệ đã là giỏi lắm rồi, nhiều lúc, tác phẩm của bọn họ căn bản là không ai thèm hỏi tới.

Ai lại chịu móc vài ngàn nhân dân tệ ra để mua một tờ giấy lộn về làm gì chứ.

Vừa rồi khi Tề lão sư nói rằng tác phẩm của cô ta có thể bán được với giá cao, Bố Bố còn cho rằng là một vạn nhân dân tệ, cùng lắm là hai vạn.

Khi Tề lão sư nói tác phẩm này có thể bán được hai mươi vạn nhân dân tệ một bức, ngay cả bản thân cô ta cũng thấy rung động.

Không phải người mua bị điên thì cũng là Tề lão sư nói với cô ta rằng tác phẩm của cô ta đáng giá hai mươi vạn đồng một bức bị điên rồi.

"Là ai muốn mua?" Bố Bố nhướn mày hỏi. Cô ta có thể nhìn ra, vẻ mặt của Tề lão sư tuy kích động, nhưng vẫn chưa tới mức điên cuồng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vậy thì chứng tỏ rằng, người mua là một kẻ điên?

"Trong phòng khách của hội quán. Người mua đã đợi lâu rồi, cũng muốn gặp mặt tác giả một lần. Cho nên tôi trên đường mới gọi điện thoại cho cô, giục cô ta nhanh một chút." Tề lão sư mặt mày tươi rói nói.

Tề lão sư làm tư thế mời, nói: "Đi, tôi dẫn cô đi. Dạng người mua như thế này phải chiêu đãi thật tốt. Bố Bố, lần này cô có thể phát tài rồi, sau này không được quên lão sư đâu đấy nhé."

Bố Bố gật đầu, Tề lão sư lòng hoa nở rộ,

Lưu Tường phất lên, sư phụ của hắn cũng chẳng phải là được thơm lây ư.

Hành lang triển lãm tranh Mặc Lâm Bác Nhã khá nổi tiếng ở Yến Kinh, không ít tác phẩm của đại sư đều được triểm lãm tại đây. Lần này tác phẩm của học sinh có thể được trưng bày tại đây, cũng là nhờ hiệu trưởng của học viện nghệ thuật có chút quan hệ.

Phòng khách của hội quán nằm ở bên trái nơi triển lãm, cách một bức tường, chính là dùng để cho hội quán bàn bạc chuyện buôn bán.

Tề lão sư đi trước đẫn đường, từ xa đã điều chỉnh lại một lần nữa da thịt của phần mặt, lộ ra nụ cười vừa phải nhất, nhiệt tính nói với một nữ nhân đang ngồi trên sa lông uống trà: "Giám đốc Tô, rất xin lỗi đã để cô đợi lâu. Người mà cô muốn gặp tới rồi. Cô ấy tên là Bố Bố, chính là tác giả của hai bức tranh "Chiêc gương" và "Lửa rừng"."

Tề lão sư chỉ vào nữ nhân tóc uốn quăn, mặt mày xinh đẹp, ăn mặc rất thời trang ở trước mặt, nói: "Bố Bố, đây là giám đốc Tô."

"Giám đốc Tô, xin chào." Trong lòng Bố Bố có chút kinh ngạc.

Cô ta cho rằng người chịu móc ra hai mươi vạn mua tranh của mình nếu như không phải là điên thì khẳng định là có ý đồ gì khác. Hoặc là môn sinh của gia gia, hoặc là đệ tử của Trần Hoài Ân thúc thúc, còn có một loại khả năng, đó chính là thuộc hạ của cha mình. Nhưng nữ nhân xinh đẹp ở trước mặt này cô ta không thấy quen một chút nào, trước giờ cũng chưa hề có một chút quan hệ nào. Cô ấy vì sao lại chịu bỏ ra bốn mươi vạn để mua hai bức tranh của mình?

"Xin chào. Tôi là Tô San. Tôi rất cảm thấy hứng thú với tranh của cô. Bằng lòng bỏ ra bốn mươi vạn để mua hai bức tranh "Chiếc kính" và "Lửa rừng của cô", không biết ý cô thế nào?" Tô San đứng dậy bắt tay Bố Bố.

Đồng thời, cô ta cũng quan sát kỹ cô bé ở trước mặt.

Trông khá xinh đẹp, khí chất xuất chúng, khiến người ta phải ghen tị nhất là cô ta không ngờ lại có đôi chân dài rất gợi cảm.

Với sự hiểu biết của mình về tên gia hỏa đó, sợ rằng chính là bởi vì đôi chân dài này mới khiến hắn đột nhiên gọi điện thoại cho mình, bảo mình đi làm việc này.

"Đáng hận thật, vì sao đôi chân này không phải là mọc trên người mình nhỉ?" Tô San buồn bã tự nhủ.

"Nói thật là có thể bán được với giá tiền như vậy, tôi vô cùng thỏa mãn." Bố Bố nói, "nhưng cái mà tôi không hiểu là tôi không cảm thấy hai bức tranh này đáng giá như vậy."

Nụ cười trên mặt Tề lão sư lập tức cứng lại, ông ta không ngờ đệ tử đắc ý của mình lại có thể nói ra những lời như vậy.

"Ha ha, Bố Bố con cũng đừng khiêm tốn quá, trong những học sinh mà ta đã từng dạy, con là người có tiềm lực nhất. Tổng giám đốc có lẽ không phải trả với giá của tác phẩm hiện giờ của con, mà là giá sau này nó có thể tăng lên." Tề lão sư đứng nói kiểu xoa dịu. Đồng thời, ông ta còn đánh mắt ra hiệu cho Bối Bối, bảo cô ta đừng có nói linh tinh nữa, để tránh làm mất cơ hội công thành danh toại lần này.

Tô San bật cười, sự thẳng thẳn của cô bé này khiến người ta rất thoải mái.

"Vậy cô cảm thấy, dạng tác phẩm gì mới đáng giá như vậy?"

"Các tác phẩm của đại sư trong nước, ví dụ như tranh của Trần Đan Thanh." Bố Bố hơi kinh ngạc, trả lời.

"Vậy cô có thể nói cho tôi biết, dạng tác phẩm nào mới là cấp đại sư!"

"Cái gì..."

"Nghệ thuật căn bản là không có giới tuyến, đúng không?" Tô San cười hòa ái, nói: "Vậy cô sao có thể nói rằng tác phẩm của mình không đáng giá hai mươi vạn?"

"Đúng rồi, giám đốc Tô là người làm ăn, cũng là người am hiểu nghệ thuật, đối với ngành nghề này có nghiên cứu rất sâu." Tề lão sư vỗ tay khen hay.

"Nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta có nên ký hợp đồng chuyển nhượng chưa nhỉ?" Tô San từ trong cặp tài liệu rút ra một bản hợp đồng, nói với Bố Bố.

"Được..." Bố Bố nói.

Đúng vào lúc đang định ký tên thì một nam nhân trung niên bước vào, sau khi nhìn thấy Tề lão sư hớt hải hỏi: "Tề lão sư, Tề lão saư, ông có thấy Bố Bố đâu không?"

Người tới chính là một vị hiệu trưởng của học viện ghệ thuật của đại học Thủy Mộc, cũng là thượng ti của Tề lão sư.

Lần này học sinh của học viện nghệ thuật trường đại học Thủy Mộc tới tham gia triển lão, người phụ trạch dẫn dắt cũng là hắn.

Tề lão sư không biết hắn tới tìm Bố Bố làm gì, nhưng thành quả thắng lợi của mình lại bị người ta khoét một miếng, trong lòng ông ta rất không thoải mái. Nhưng người này lại là thượng ti của ông ta, ông ta cũng không tiện đắc tội, chỉ đành cười bồi hỏi: "Trần hiệu trưởng, Bố Bố ở đây. Có chuyện gì vậy?"

Trần hiệu trưởng vào lúc Tề lão sư trả lời thì đã nhìn thấy Bố Bố bị ghế sa lông che một nửa, không trả lời câu hỏi của Tề lão sư mà mặt đầy kích động chạy tới trước mặt Bố Bố, nói: "Bố Bố, có người ra giá ba mươi vạn, muốn mua bức "Chiếc kính" của em. Lần này em phát tài rồi, ba mươi vạn đó, trong nước có được mấy họa sĩ có thể bán được tranh với giá ba mươi vạn chứ."

"Ba mươi vạn?" Tề lão sư mắt trợn tròn, mặt đầy vẻ bất ngờ.

Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Những người này đều điên hết rồi à?

Khi "Chiếc kính" và "Lửa rừng" được lên báo là do ông ta thẩm hạch và thông qua, hai tác phẩm này ông ta cũng xem rồi, ngoài trừ dàn ý không tồi ra, bút pháp vẫn còn non nớt lắm.

Nếu tác phẩm này mà được gọi là thượng thượng chi tác thì sợ là ngay cả bản thân Bố Bố cũng không dám thừa nhận.

Nhưng vì sao lại có người trả giá cao như vậy để mua nó? Hơn nữa thoáng chốc còn xuất hiện tới hai người?

Chẳng lẽ, trong bức họa này thực sự có huyền cơ gì đó mà mình không nhìn ra ư?

Không được, quay về nhất định phải xem lại.

"Nhưng ở đây sắp ký hợp đồng rồi." Tề lão sư nhìn Tô San, ngượng ngùng nói.

"Ký hợp đồng ư? Ký hợp đồng gì? Tề Văn Bân, chuyện như ký hợp đồng sao không báo cáo với trường? Hiện tại vẫn chưa ký có phải không? Chúng tất nhiên phải tuân theo nguyên tắc của kinh tế thị trường, ai trả giá cao thì người đó được. Chỗ tiền này đều là quyên cho khu vực bị thiên tai đó." Trần hiệu trưởng nói với vẻ không vui.

"Sáu mươi vạn, hai bức tôi đều lấy."Tô San rất tức giận, không khách khí nói.

"Cái này..." Tô San vừa ra giá, phó giáo sư cũng hơi khó xử.

Nghĩ một lát rồi nói: "Tôi trước tiên ra ngoài bàn với khách đã. Các người cứ nói chuyện đi đã. Nhưng đừng có ký hợp đồng vội." Nói xong Trần hiệu trưởng liền kéo thân hình có chút cồng kềnh chạy ra ngoài.

"Đây là chuyện gì vậy?" Ngay cả bản thân Bố Bố cũng không thể hiểu nổi.

Rất nhanh, Trần hiệu trưởng liền quay lại, mặt mày đỏ bừng, nói: "Khách nói rồi, bằng lòng bỏ ra bốn mươi vạn mua bức "Chiếc kính" của Bố Bố. Bốn mươi vạn đó, vị tiểu thư này, cô xem..."

"Tám mươi vạn, hai bức tôi đều lấy." Tô San không khách khí nói. Có điều nếu như lại đẩy giá cao hơn nữa thì đành để vị khách thần bí đó lấy vậy. Đây là mức cao nhất mà cô ta có thể chịu được rồi."

"Được được, tôi lại đi hỏi người đó xem thế nào." Trần hiệu trưởng cười ha ha nói.

Vừa bước ra ngoài thì lại quay đầu lại, hét lên với Bố Bố: "Bố Bố, đừng có ký hợp đồng vội đấy nhé. Tôi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi."

Một lát sau, Trần hiệu trưởng quay lại, mặt mày mang theo vẻ lấy lòng bước tới trước mặt Tô San, nói: "Tôi đã nói chuyện với vị khách đó rồi, người đó nói quân tử không đoạt thứ mà người khác thích, phía này đã có một vị tiểu thư xinh đẹp nhìn trúng hai bức tranh này trước thì hắn sẽ rút lui. Cô xem... "

Hắn hiện tại trong lòng cũng bất an, vị khách ở bên ngoài rút lui không tranh nữa, bên này lại đột nhiên cũng nói không cần, vậy thì bọn họ không phải là lấy giỏ múc nước ư?

Bốn mươi vạn một bức, trong những họa sĩ trong nước có mấy ai bán được tranh với giá này?

Tô San lộ ra vẻ chán ghét đối với vị Trần giao sư này. Khi Tề lão sư trong lòng thầm than hỏng bét rồi thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô ta vang lên: "Hiện tại đã có thể ký được chưa?"

"A, có thể, có thể." Tề lão sư kích động, tự mình chạy tới lấy bút đưa cho Tô San.

"Cám ơn..." Bố Bố nhìn Tô San một cái, nói. Cô ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng vẫn không tìm ra được mấu chốt của vấn đề.

Ký hợp đồng xong, Tô San lập tức viết chi phiếu, đang định bỏ đi thì lại bị Trần giáo sư cản lại.

"Giám đốc Tô phải không? Ha ha, tôi là phó viện trưởng của học viện nghệ thuật trường đại học Thủy Mộc. Là thế này, bởi vì tính chất của lần triển lãm này là hình thức từ thiện, cho nên, một lát nữa sẽ có cuộc chiêu đãi ký giả. Dẫu sao thì tiền thu được từ triển lãm toàn bộ cũng đều là hiến cho khu vực gặp thiên tai, bao gồm cả tám mươi vạn mà cô mua hai bức tranh của Bố Bố." Nói tới con số này, tâm tình của phó hiệu trưởng có chút đau đớn.

Sớm biết rằng nó đáng tiền như thế này thì đã không mang đi triển lãm rồi.

"Cô lần này là người mua lớn nhất của triển lão tranh, chúng tôi muốn mời cô cùng tới tham gia cuộc triêu đãi ký giả lần này, như vậy rất có lợi với tác giả Bố Bố của chúng tôi, cũng tính là một chút cống hiến cho khu vực bị thiên tai. Tôi nghĩ, người có thân phận như cô chắc sẽ không cự tuyệt đâu, phải không?"

"Tôi phải nói những gì đây."

Ha ha, rất đơn giản, chính là khi có ký giả phỏng vấn, cô thuật lại một chút động cơ mà mình mua hai bức tranh này là được rồi."

"Được." Tô San sảng khoái đáp ứng.

Ba giờ hai mươi lăm phút, cuộc chiêu đãi ký giả bắt đầu.

Dưới sự giới thiệu của Trần hiệu trưởng, sau khi ký giả biết rằng có tác phẩm của một học sinh được người ta mua với giá tám mươi vạn, liền dẫn việc cả hội trường trở nên xôn xao.

"Sao có thể như vậy được, tám mươi vạn ư?

"Thế chẳng phải là quá đắt ư? Đầu không làm việc à?"

"Một sinh viên còn chưa tốt nghiệp mà có thể bán tranh với giá như vậy? Không phải là thổi phồng lên chứ?"

"Mặc kệ thổi phồng hay không. Đây là người đứng ra tổ chức cung cấp tin mới cho chúng ta đó. Phải nắm lấy ngay."

"Yên lặng một chút, mọi người yên lặng một chút." Trần hiệu trưởng dùng micro gào lên, nhưng ký giá đó cũng chẳng buồn để ý, bên trong hội trường ồn như cái chợ vỡ.

"Chúng tôi đã thương nghị với tác giả rồi, án chiếu theo lời hứa từ trước, tám mươi vạn nhân dân tệ tiền bán hai bức tranh này toàn bộ cấp cho khu vực bị thiên tai. Hiện tại, chúng tôi có mời học sinh Bố Bố của trường đại học Thủy Mộc và người mua hai bức tranh là nữ sĩ Tô San lên bục."

Bố Bố và Tô San cùng nhau lên bục, hai đại mỹ nữ đứng cạnh nhau, khiến cho ánh sáng ở dưới bục như mờ đi.

"Tô tiểu thư, xin hỏi, cô vì sao lại mua hai tác phẩm của một học sinh chưa tốt nghiệp với giá cao như vậy? Phải biết rằng, với giá đó hoàn toàn có thể mua tác phẩm của danh gia trong nước."

"Từ góc độ cá nhân mà noi, tôi rất thích hai tác phẩm "Chiếc kính" và "Lửa rừng" này. Bởi vì ý tưởng của nó rất hay. Chủ đề của "Chiếc kính" biểu hiện sự suy ngẫm lại những gì đã qua, còn chủ đề mà "Lửa rừng" biểu hiện là hư vô, sau khi "Lửa rừng" cháy qua tất cả chỉ còn là trống không. Nhìn chúng, tôi có thể nghĩ tới rất nhiều thứ.

"Từ giá trị sưu tầm mà nói, tôi cũng có lý do đồng dạng để mua chúng. Tác phẩm vẽ đẹp rất thường thấy, nhưng tác phẩm có chủ đề, có chiều sâu thì lại hiếm có. Họa sĩ trong nước đều tiến vào con đường sai lầm, moi người đều chăm chỉ luyện thập công phu cơ bản, luyện thủ pháp cho thật lão luyện. Nhưng lại mất đi năng lực suy ngẫm và năng lực sáng tạo. Tranh của bọn họ rất đẹp, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi."

"Cho nên, Danh dương thiên hạ của chúng tôi muốn mua những tác phẩm tranh của những người mới có tiềm lực, sau này, chúng tôi nghĩ chúng sẽ mang lại cho chúng tôi lợi nhuận khả quan."

"Bố Bố tiểu thư, tranh của cô bán được với giá cao như vậy, cô có suy nghĩ gì không?"

"Tôi rất kích động." Bố Bố thản nhiên đối mặt với giới truyền thông ở dưới đài. Thầm nghĩ thì ra cô ta là Danh Dương Thiên Hạ.

"Tất cả tiền lần này kiếm được đều hiện cho khu vực bị thiên tai, cô có cảm thấy đau lòng không?"

"Có chứ, nhưng đó là những gì tôi nên làm." Bố Bố nói.

Dưới bục vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có những tiếng cười hiểu ý.

"Còn có một tin tức để nói với mọi người, khi Tô San nữ sĩ mua hai bức tranh này, còn có một vị khách thần bí cũng nhìn trúng "Chiếc kính" và "Lửa rừng", hơn nữa còn trả giá không nhỏ."

Dưới bục lại xôn xao.

Ưng phó xong với đám ký giả, Bố Bố và Tô San cùng nhau bước ra ngoài.