Trên trời không có ánh trăng, cả bầu trời giống như một tấm vải đen che lấp mặt đất bao phủ cả mặt đất rộng lớn vô cùng bên trong. Gió biển thổi phần phật mang theo mùi thơm của hải tảo khiến người ta ngửi thấy mà muốn say.
Đêm tối lãng mạn này thích hợp với yêu đương vụng trộm lại để giết người, hoặc là bị giết.
Bờ cát trắng chính là một góc khu vực Thâm Thủy Loan, là bãi cát nhỏ. Ba mặt cạnh biển, mặt còn lại dựa vào đường cái Thâm Lam.
Lúc Diệp Thu dẫn theo Tiểu Bạch và Long Nữ tới, Á Tư và tùy tùng của hắn đã đợi ở đó.
Khuôn mặt thanh tuấn, nụ cười tiêu sái mê người, thân hình cao ngất khí thế trác tuyệt, lại thêm trang phục cung đình cao quý hoa lệ và phôi kiêm khảm rubi, dáng vẻ một công tử tuyệt thế giai nhân. Người như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy trong tranh thôi.
"Có thể đối địch với người đàn ông như vậy cũng là một chuyện may mắn". Trong lòng Diệp Thu tự dưng có suy nghĩ này, cảm thấy mình không nên bị vẻ ngoài của người đàn ông này mê hoặc. Diệp Thu lại cố ý nghĩ nói. Hắn có thể đánh nhau với mình cũng là phúc phận hắn tu được kiếp trước.
Nghĩ như vậy Diệp Thu cảm thấy trong lòng thăng bằng hơn nhiều. "Xem ra tinh thần của ngươi cũng không tệ." Á Tư mỉm cười với Diệp Thu lộ ra hai hàm răng trắng bóng.
"Phải cảm ơn ngươi đã cho ta thời gian một ngày". Diệp Thu nói.
"Như vậy mới là trận chiên công bằng"' Á Tư nói, ánh mắt lại chuyển tới Long Nữ và Tiểu Bạch nói: "Hai vị này cũng là cao thủ, trên người họ có mùi nguy hiểm, giống như có thâm thù với tôi vậy".
"Yên tâm đ, đây là trận chiến của chúng ta, họ sẽ không tham dự vào".
Á Tư gật đầu, quay đầu nói với hai hàng người áo đen đứng sau hắn: "Các người cũng lui xuống đi, tối nay là trận chiến giữa ta và Diệp Thu không liên quan tới các người, không có lệnh của ta không được tham chiến với bất cứ lý do nào, nếu không xử theo gia pháp".
Đám người đồ đen kia cúi chào Á Tư, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng tối.
Mặc dù xung quanh không nhìn thấy bóng họ nhưng Diệp Thu có thể cảm nhận được hơi thở của họ.
Bọn họ cũng không đi xa mà trốn trong góc quan sát trận đấu bên này.
"Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?" Á Tư hỏi, vẻ mặt không nóng vội, rất thản nhiên ung dung.
"Đương nhiên" Diệp Thu nói, quay sang dặn dò Long Nữ và Tiểu Bạch: "Hai người cũng đừng tham dự vào, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tham dự vào".
Nếu mình thất bại, Diệp Thu càng không hi vọng Long Nữ và Tiểu Bạch tham dự vào. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của đám người áo đen kia, sợ hai người các cô không thể chống cự lại, lại thêm Á Tư, cũng chỉ có thể làm tăng thương vong vô ích thôi.
Tiểu Bạch không quay đầu lại, chỉ quay người đi về phía bên cạnh. Diệp Thu nhìn cô lo lắng, lo rằng lát nữa cô sẽ không màng tới tính mạng chạy vào cứu mình.
"Yên tâm đi, tôi sẽ giữ cô ấy". Long Nữ thấy Diệp Thu lo lắng liền an ủi nói.
"Cũng phải giữ chính mình nữa." Diệp Thu cười nói.
Người không liên quan đều lui ra rất xa, đứng ở đó chỉ còn Diệp Thu và Á Tư.
"Thời gian quý giá, chúng ta bắt đầu đi!" Á Tư lại trưng cầu ý Diệp Thu, giống như Diệp Thu không nói bắt đầu hắn cũng không tiện tấn công, thật là người đàn ông có phong độ thân sĩ.
"Bắt đầu đi!" Diệp Thu cầm thanh kiếm lóe sáng trong tay nói với Á Tư.
Hắn thấy trong tay Á Tư luôn cầm thanh kiếm dài, có lẽ hắn cũng là một cao thủ dùng kiếm giống ông.
Nếu mình không đeo găng tay, rất có thể sẽ bị vũ khí này gây thương tích, nên có thể dùng oan chặn, cũng có thể giảm sát thương từ kiếm sắc của hắn.
"Ta sắp đánh rồi." Lời Á Tư còn chưa buông hết, người đã lao về phía Diệp Thu.
Sặc!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, hắn đã rút ra thanh kiếm dài trong tay.
Đó là một thanh kiếm dài sắc nhỏ uốn lượn giống như một con rắn dài vặn vẹo, ánh sáng lóe lên trên thân kiếm như chất lỏng màu vàng kim lưu động trên bề mặt.
"Đây là kiếm gì vậy?" Trong lòng Diệp Thu cả kinh, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy, thậm chí chưa từng nghe nói tới.
Lóe lên là tới.
Khải!
Cơ thể hai người chạm nhau sau đó lướt qua nhau. Lúc này bên tai mới mang lên tiếng kim thiết va chạm nhau. Nhanh!
Nhanh tới khó tin!
Độ tấn công của họ đã nhanh vượt cả tốc độ truyền của âm thanh, lúc họ tấn công rồi tách mới nghe thấy tiếng vang.
Á Tư không ngờ mình lại hao phí không công một đòn, càng thêm hứng thú với Diệp Thu. Hắn biết uy lực của kiếm long ẩn trong tay mình, binh khí bình thường đều có thể bị nó chặt đứt dễ dàng.
Binh khí của hắn được làm từ chất liệu gì?
Diệp Thu có thể ngăn được đòn tấn công của hắn ngược lại kích thích ý chí chiến đấu trong Á Tư.
Có thể trổ hết tài năng trong gia tộc quái vật Alantis hơn nữa được xưng là cao thủ thiên tài đệ nhất Alantis, tất nhiên có chỗ đặc biệt, hai chân đứng tại chỗ đột nhiên quay một trăm tám mươi độ, sau đó lại cầm kiếm bổ tới phía Diệp Thu.
Vẫn là góc độ quỷ thần khó dò lại vô cùng xảo trá.
Toàn!
"Lại bị chặn." Á Tứ nhíu mày cảm thấy lòng tự trọng của mình chịu đả kích.
Trên thế giới này sao lại có người có thể theo kịp tốc độ của mình?
Hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, vốn là nhát kiếm chém nghiêng, mũi kiếm lượn xuống phía dưới là xẹt qua mu bàn tay Diệp Thu.
Cọ xát!
Đạp mạnh tại chỗ, Diệp Thu bay ngược người liền nhảy ra khỏi vòng chiến.
Nhưng tay hắn cầm Oan không kịp lui lại vẫn bị cắt một lỗ hổng dài.
Máu đọng lại phía trên thành một hàng liên miên không dứt nhỏ giọt trên bờ cát nơi Diệp Thu đứng.
Mắt Tiểu Bạch lạnh lẽo, hoàng kim cương xoa tam giác đã tới tay cô, cầm xoa liền xông tới liều mạng với Á Tư.
Cô là kiếm của Diệp Thu, cô phải giúp Diệp Thu chiến đấu.
Thời khắc mấu chốt này mình sao có thể đứng ngoài nhìn được?
"Tiểu Bạch!" Long Nữ giữ vai Tiểu Bạch "Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu, đừng xúc động".
Tiểu Bạch không nghe, dùng sức giãy thoát khỏi tay Long Nữ, muốn xông lên.
"Nếu lúc này cô lên đó sẽ làm hại Diệp Thu, vừa nãy cô cũng nhìn thấy rồi, hắn dẫn thêm một nhóm cao thủ tới, cô lên đó, bọn họ tất nhiên cũng lên, lúc đó trở thành trận hỗn chiến, bọn họ sức mạnh hung hãn, lại chiếm ưu thế về số lượng, chúng ta không có lấy một chút cơ hội chiến thăng, đợi đi. Diệp Thu vẫn chưa phát huy sức mạnh mà".
"Kiếm thật sắc" Diệp Thu dùng ngón tay ấn huyệt thiên cơ trên cổ tay, huyệt vị này có thể ngăn máu chảy.
"Nó gọi là Long Ẩn." Á Tư cầm kiếm đứng không thừa thắng xông lên.
Nói thật, trong trận đấu với Diệp Thu, hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong, cho dù là khí chất, lòng tin hay các phương diện khác.
"Tên rất hay!" Diệp Thu nói, thầm nghĩ rubi trên bề mặt chắc rất đắt.
"Có thể bắt đầu rồi chứ?" Á Tư hỏi
"Đương nhiên" Diệp Thu nói.
Lần này hắn không cho đối phương cơ hội chủ động tấn công, mà hắn cầm Oan bắt đầu tấn công.
Bước đi khúc xạ tam giác, không ngừngg sử dụng tới bước đi phản xạ tam giác.
Trước đó không ngừng thay đổi phương hướng, nhanh tới kinh người, ngay cả người xem bên cạnh cũng sắp ngất đi, càng huống hồ Á Tư ở chính giữa vòng vây.
Á Tư chỉ cảm thấy xung quanh đều là bóng dáng Diệp Thu, mỗi bóng đều đằng đằng sát khí hướng về hắn. Nhưng hắn lại có thể nhẫn nại đứng yên ở chỗ không hề nhúc nhích.
Diệp Thu không ngừng di chuyển giống như con quay bị rút roi mạnh ra.
Hắn chưa từng có cảm thấy tốt như vậy. Hắn dung hợp những gì mình học được với thái cực và bước đi phản xạ tam giác có nguyên lý khoa học sử dụng thành lò lửa đơn thuần.
Lúc hắn cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu quay cuồng, đã không phân rõ đông tây nam bắc, cuối cùng hắn cũng tấn công rồi.
Oan trong tay đột nhiên rời khỏi tay xoay tròn hóa thành một chòm sao băng cắt tới mặt Á Tư. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Toàn!
Á Tư nhanh chóng cầm kiếm chém cho Oan giống như ám khí ném ra bên ngoài mất tăm mất dạng.
Không có gì có thể đấu lại Á Tư. Sau khi Diệp Thu mất đi binh khí trong tay, lại cầm kiếm xông tới. Thanh kiếm đâm thẳng tới ngực Diệp Thu.
Nhanh như tia chớp gần như không cho người ta thời gian phản ứng.
Diệp Thu giống như bị dọa cho choáng váng, lại giơ tay ra nắm lấy kiếm dài của Á Tư.
Á Tư cũng bị hành động của Diệp Thu làm cho khó hiểu. Lẽ nào người này điên rồi sao? Dùng tay không bình thướng bắt Long Ẩn, kết quả duy nhất chính là bàn tay hắn bị chém sạch.
Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.
Á Tư với tốc độ nhanh hơn đâm tới mục tiêu phía trước vẫn là ngực Diệp Thu.
Lúc tay Diệp Thu sắp chạm tới thanh kiếm dài của Á Tư đột nhiên giống như chạm phải điện lùi lại, cả người với tư thế cực kỳ bất nhã ngã ngược lại phía sau.
Giống như một người đứng nghiêm bị người ta đột nhiên đẩy từ bên trái, sau đó hắn ngã thẳng xuống đất.
Á Tư còn chưa kịp phản ứng lại, một vệt ngân quang đập vào mặt, Oan bị hắn chém bay lúc trước lại bay về rồi.
Sao nó lại bay về được?
Không kịp né tránh, trên khuôn mặt xinh đẹp của Á Tư bị vạch một vết rách.
"Bây giờ chúng ta là một đêu rồi." Diệp Thu giơ giơ tay bị thương cười nói với Á Tư.
"Điều khiển lực tinh thần?" Á Tư rút ra một chiếc khăn lụa trắng bóng lau máu trên mặt, nhìn Diệp Thu hỏi.
"Có vẻ khả năng thao túng vật thể của ngươi rất thành thục".
Đúng vậy. Diệp Thu quả thực là điều khiển lực tinh thần sát thương Á Tư.
Hắn đầu tiên cố ý xếp đặt để kiếm của Á Tư chém bay Oan, đối phương tất nhiên sẽ buông lỏng phòng bị với binh khí này, lại thêm tấn công vô bổ và động tác kỳ quái thu hút tinh thần đối phương, nhân lúc hắn phân tâm sẽ dùng lực tinh thần khống chế Oan bay về nhanh như chớp đánh lén một đòn đả thương địch thủ.