Canh Bạc Hôn Nhân 2

Chương 86: Nước mắt thành sông



Mẹ Tú Trinh bị câu hỏi của Lệ Thu làm cho thất thần mất vài giây rồi vừa khóc nấc lên vừa nói :

- Lệ Thu ... hức ...mẹ là mẹ của con đây ,con không nhận ra mẹ sao ?

Lệ Thu không dám nhìn thẳng vào mắt của mẹ mà quay đi nhìn sang hướng khác giọng đầy ấm ức nói ra những lời mà cô cất giấu trong lòng bấy lâu nay :

- Mẹ ư ! Kể từ khi bà rời khỏi nhà và hứa sẽ quay lại đón hai chị em tôi đã hơn mười năm rồi , bà có biết trong khoảng thời gian ấy hai chị em tôi đã sống như thế nào không ? Hai chị em tôi đã phải chịu rất nhiều trận đòn roi của ba mỗi khi ông ấy uống rượu say và ông ấy hỏi chúng tôi bà đã đi đâu ? Nhưng chị em chúng tôi có biết gì đâu mà trả lời những lúc bị đánh như thế tôi thầm cầu mong bà sẽ chạy đến để ôm ấp che chở cho hai em tôi nhưng không .... không có vòng tay nào che chở cho hai chị em tôi hết, vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới đã đè hằn lên .

Chúng tôi bị ba bắt rời khỏi nhà đi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ không quen biết một ai vậy mà ba lại còn giao hai chị em tôi cho dì ghẻ Xảo Trúc để bà ta chăn dắt đi bán vé số và làm đủ thứ công việc bần cùng thấp hèn để có tiền đưa về cho bà ta và ba ăn sài , khoảng thời gian đó hai chị em tôi chưa bao giờ có được bữa cơm no toàn phải ăn lại đồ thừa thôi .Hai chị em tôi vẫn thường nói với nhau ước gì có mẹ ở đây thì cho dù chúng tôi có uống nước lã cũng vẫn hạnh phúc , bà có biết chúng tôi lớn lên chính là nhờ vào lời hứa của bà sẽ trở về đưa chúng tôi đi không ?

Thời gian khổ cực như trâu như bò ấy thì cũng cho qua đi không nói nữa nhưng đến lúc em Lệ Nam phát hiện bị bệnh tim mà ba và Xảo Trúc không hề quan tâm thậm chí bà ta còn nói em giả vờ đau để khỏi phải đi làm kiếm tiền nữa kia , cuối cùng khi em ấy không thể chịu nổi những cơn đau nữa mà bác sĩ kiểm tra xong nói phải phẫu thuật gấp thì Xảo Trúc đã bán tôi đến Phan gia để làm cái máy đẻ. Tôi cứ tưởng rằng mình hi sinh để em gái được sống nhưng không , cả ba và Xảo Trúc lấy hết số tiền bán tôi để tiêu sài mà không đóng tiền cho em Lệ Nam được phẫu thuật và kết cuộc là khi tôi từ Phan gia trở về nhà thì em gái của tôi chỉ còn lại một nắm tro mà thôi .Tại sao ? Tại sao cả ba và bà sinh chúng tôi ra mà lại không chăm sóc che chở cho hai chị em tôi để chúng tôi có cuộc sống hạnh phúc êm đẹp như những gia đình khác ....Tại sao ? Tại sao?



Lệ Thu nói xong liền ngồi khụy xuống nền nhà mà khóc trong sự đau khổ bởi từ trước đến giờ những gì cô trải qua cô không bao giờ nói cùng ai ,cô ngồi đó khóc như một đứa trẻ muốn để nước mắt làm trôi đi tất cả những đau khổ mà cô đã phải chịu trong suốt thời gian qua. Mà mẹ cô khi nghe con gái nói ra tất cả những chyện xảy ra trong những năm bà không ở bên hai còn thì trái tim như bị ai đó bóp ngẹt đến nỗi không thể đập theo nhịp bình thường , nước mắt cứ vậy chảy ra theo từng câu nói mà con gái Lệ Thu nói . Hai chân bà không còn chút cảm giác nào mà mềm nhũn như sợi bún ngã quỵ xuống đất khi biết con gái nhỏ Lệ Nam đã không còn trên cõi đời này ,bà ước gì lúc này bà có thể chết đi để đến với Lệ Nam để che chở bảo vệ con gái mà bù đắp cho những tháng ngày con gái phải sống trong sự hành hạ và khổ cực đến một bữa cơm no cũng không có .

Một người mẹ khi hay tin con mình không còn trên thế giới này thì tất cả mọi thứ đều sụp đổ nếu bây giờ có vàng bạc châu báu nhiều đi nữa thì mẹ Tú Trinh cũng không cần mà chỉ cần con gái sống lại nhưng đời nó luôn là sự thật phũ phàng người đã chết thì không thể sống lại được nhưng người còn sống thì lại sống trong sự giày vò xé nát tâm can. Mẹ Tú Trinh ngoài việc ngồi bệt xuống đất mà khóc không ngừng thì miệng chỉ biết lẩm bẩm nói :

- Mẹ xin lỗi hai con ....mẹ xin lỗi hai con...tất cả là tại mẹ ,tại mẹ đã không giữ lời hứa nên hai con của mẹ mới gặp những điều bất hạnh như này ,ông trời ơi ... tại sao ông lại đổ mọi tai ương lên hai con gái của tôi ,tôi xin ông cứ trừng phạt trên người tôi đây này ....

Trong phòng khách sang trọng của căn biệt thự to lớn không phải là những tiếng nói cười vui mà là tiếng khóc ai oán của mẹ Tú Trinh và Lệ Thu , hai mẹ con đã không thể giữ nổi bình tĩnh hay hình tượng gì mà khóc ,khóc cho vơi đi nỗi đau khi người họ yêu thương nhất đã không còn . Khi người thân gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách thường là những giọt nước mắt hạnh phúc nhưng với hai mẹ con lại là những lời trách móc nhưng thật ra Lệ Thu vẫn rất thương và mong muốn khi gặp lại mẹ sẽ được mẹ ôm trong vòng tay ấm áp của mẹ để cuộc đời sau này của cô không phải hối tiếc bấy cứ điều gì .