Trong mấy ngày đầu khai máy, phần lớn cảnh quay là cảnh đối đầu giữa Tống Linh Linh và Từ Mãn.
Hai người còn chưa thân quen lắm, nên tiến độ quay phim rất chậm.
Nhưng may mắn là, chậm mà chắc. Những cảnh quay hai người quay trước trước đều có thể giữa lại dùng, ai nấy xem qua đều rất hài lòng.
Gần nửa tháng sau, đoàn phim có thêm sự tham gia của một số diễn viên khác nữa.
Một người là Ôn Như Lãng, diễn viên đóng vai thầy giáo của Tô Vãn trong phim. Một người khác tên Trương Viên Hinh, cô ấy bằng tuổi với Tống Linh Linh, đóng vai người bạn cùng lớp thích nhân vật Trần Dặc.
Cũng như vậy, Tống Linh Linh cũng được gặp bố của Trần Dặc.
Phim trường trở náo nhiệt hơn mấy ngày trước.
-
Chiều hôm nay, địa điểm quay phim là ở trong con hẻm nhỏ bên cạnh trường học của Trần Dặc.
Cảnh quay là cảnh anh cùng Trương Viên Hinh diễn phối hợp với nhau.
Hai người quay xong, liền tới phân cảnh cùng địa điểm của Tống Linh Linh và Trần Dặc.
Cô đã trang điểm xong từ lâu, cũng tìm cho mình một chỗ tốt để xem người ta diễn mà học tập.
Trương Viên Hinh xuất thân diễn viên chính quy, là nữ diễn viên có tố chất tốt.
Cô ấy từng được đề cử danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất, tuy không đạt được giải thưởng, nhưng cũng vì lần đề cử này mà được khẳng định.
Khi trên mạng tung ra tin cô sẽ diễn vai trà xanh trước Tống Linh Linh, không ít người cắt đoạn video cô cùng Tống Linh Linh diễn để so sánh, chất vấn Tống Linh Linh rốt cuộc có chỗ nào xứng đóng nữ chính.
Đương nhiên có người soi kỹ xem liệu Tống Linh Linh có người đứng sau hay không.
Đáng tiếc rằng, bọn họ không đào ra cái gì hết.
“Cậu ở đây làm gì thế?” Tống Linh Linh đang suy nghĩ bay bay trên mây, Thịnh Vân Miểu bỗng nhiên từ phía sau vỗ bả vai cô.
Tống Linh Linh quay đầu, nhìn đến vị nhân viên công tác này: “Hết bận rồi?”
Sau khi tiến vào đoàn làm phim, Thịnh Vân Miểu liền biến thành người làm công chân chính.
Cô giống như một viên gạch vậy, chỗ nào cần thì sẽ lập tức di chuyển đến chỗ đó.
Ngoại trừ Giang Trục và Tống Linh Linh, không một ai biết cô ấy là em gái của một trong các nhà đầu tư của bộ phim này, Ôn Trì Cẩn.
“Giải lao.” Cô hất cằm: “Sắp phải quay phim rồi, tớ phải nghỉ một lát.”
Tống Linh Linh vừa cười vừa kéo ghế cho cô ấy ngồi: “Cậu ngồi đi.”
Thịnh Vân Miểu cũng không khách khí với cô.
Cô ấy ngồi xuống, mệt mỏi xoa bả vai, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ qua chuẩn bị diễn chưa?”
Lúc nãy cô ấy không có ở đây.
Tống Linh Linh gật đầu, nhìn về phía ba người không xa.
Trước khi chính thức quay, Giang Trục không ngại phiền diễn thoại cùng diễn viên, hỗ trợ diễn viên có thể phát huy hết năng lực bản thân.
Một lúc sau, Giang Trục vòng ra sau máy quay.
Chính thức quay phim rồi.
Cảnh quay này, là cảnh Trần Dặc vừa cùng người khác đánh nhau xong đụng phải Tô Văn Âm học cùng lớp, cũng chính là người Trương Viên Hinh thủ vai.
Cảnh quay cũng không khó, chỉ là cuộc đối thoại ngắn gọn giữa hai người.
Nhưng trong lần đối thoại ngắn ngủi này, cảm xúc trong lòng Tô Văn Âm đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy thích Trần Dặc, muốn chạm vào cậu, nhưng lại sợ cậu.
Gần đây cô ấy nghe được kha khá lời đồn về Trần Dặc, nói cậu đã có bạn gái mới, cô ấy rất muốn biết đó là ai.
Muốn biết người đó có phải người bạn bị mù nhưng hài hước xinh đẹp ở trường học dành cho người mù gần đó hay không.
…
Phim của Giang Trục là thu âm trực tiếp tại trường quay, kỳ thực là nếu hiệu quả thu âm không tốt mới dùng đến phối âm ở hậu trường.
Anh từ trước đến nay cũng không cần phối âm cho diễn viên nào.
Vậy nên anh hô một tiếng “action” xong, cả phim trường liền yên tĩnh lại.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hai người cách đó không xa.
Mọi người đều mong chờ sự xuất hiện tạo ra cảm xúc mới giữa hai diễn viên tài năng.
Không làm mọi người thất vọng, Từ Mãn và Trương Viên Hinh cảnh này mặc dù không phải quay một lần đã qua nhưng chỉ cần phải NG hai lần.
Khi Tống Linh Linh đi tới phòng trang điểm sửa lại, còn nghe được nhân viên công tác đang thảo luận với nhau.
“Đúng là xuất thân chính quy không giống nhau, nhập vai cũng thật nhanh, diễn cũng hay.”
“Cậu nói hôm nay chúng ta có thể tan làm sớm không?”
“Không chắc đâu. Đợi lát nữa đến phần diễn của Linh Linh, cô ta nhập vai chậm, nhiều lần phải NG, kể cả Trương Viên Hinh tiến độ có nhanh hơn nữa, cô ta bên kia khả năng lại kéo chậm tiến độ.”
“Haiz, cậu nói xem đạo diễn Giang có ý gì, lại tuyển một người mới này?”
“...”
Tống Linh Linh đi đến chỗ ngoặt, chớp nhẹ mắt, cũng không tiếp tục đi đến phía trước.
Cô suy nghĩ một chút, bước nhẹ chân quay người rời đi.
“Dặm phấn xong rồi à?” Thịnh Văn Miểu nhìn cô đi rồi quay lại.
Tống Linh Linh lắc đầu: “Tớ đi vệ sinh trước rồi mới trang điểm lại.”
“À…”
Lâm Hạ kinh ngạc, nhìn xung quanh: “Chị Linh Linh, nhà vệ sinh không cùng hướng với phòng trang điểm mà.”
“...”
Tống Linh Linh cứng họng, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Chắc do vừa nãy ngồi lâu quá, đầu óc không tỉnh táo lắm.”
Lúc nói lời này cô lại quay người đi thẳng đến nhà vệ sinh hướng bên kia.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Lâm Hạ nói thầm: “Chị Miểu Miểu, chị có thấy chị Linh Linh có chỗ nào không đúng không?”
Thịnh Vân Miểu như đang suy tư gì, nhìn theo Tống Linh Linh rời đi, không nói gì.
-
Không biết là do gánh nặng tâm lý quá lớn, hay là do nguyên nhân khác, Tống Linh Linh buổi quay chiều hôm nay hoàn toàn ngược lại.
Diễn đi diễn lại nhiều lần, đừng nói đến Giang Trục, ngay cả các nhân viên công tác xung quanh cũng có chút nổi nóng.
Giang Trục lạnh mặt nhìn về phía cô, nói đến lần thứ năm: “Nghỉ ngơi một chút, diễn viên điều chỉnh tốt trạng thái đi.”
Dứt lời, anh gọi Tống Linh Linh: “Lại đây.”
Tống Linh Linh hít sâu, nhấc chân hướng về phía Giang Trục, Từ Mãn âm thầm nói câu khích lệ: “Cố lên!”
Cô cười: “Xin lỗi nhé.”
Từ Mãn lắc đầu, nhìn cô: “Cậu có phải hay không gặp chuyện gì rồi?”
“Không có.” Tống Linh Linh phủ nhận.
Từ Mãn gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Tống Linh Linh đi đến trước mặt Giang Trục, đang định mở miệng nói chuyện, giọng nói của Giang Trục đã vang lên bên tai: “Xem qua mấy lần kịch bản rồi?”
Dứt lời, nhân viên công tác đang bận rộng xung quanh đều không khống chế được mà vểnh tai lắng nghe, ánh mắt cũng chăm chú hướng về họ.
Tống Linh Linh ngẩn người, hơi động môi.
Chỉ là cô còn chưa nói ra lời, Giang Trục liền lạnh giọng: “Cô học qua diễn xuất hay chưa?”
Ai cũng biết Tống Linh Linh đã học qua diễn xuất, hiện tại vẫn đang học.
Câu hỏi này của Giang Trục, giống như là đang nói cô, lúc học diễn xuất không mang theo đầu óc.
Nếu mang theo đầu óc, làm gì có chuyện sẽ diễn thành như này.
Trong khoảnh khắc nan giải ấy, xung quanh Tống Linh Linh ngập tràn cảm giác mất mặt.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn được khen là người có năng lực lĩnh ngộ tốt, thông minh, năng lực học tập cũng không tồi.
Đây vẫn là lần đầu có người nói cô như vậy.
Tống Linh Linh khuôn mặt vừa trắng vừa xanh, cổ họng khô khốc, đang muốn xin lỗi nhưng Giang Trục lại không cho cô cơ hội này.
“Biên kịch, giúp nàng diễn thoại tốt cảm xúc của nhân vật lúc lúc này.” Anh không muốn cùng Tống Linh Linh diễn thoại nữa, giao cô cho Dư Đan.
“Còn ổn không?”
Dư Đan kéo Tống Linh Linh đi đến chỗ ít người.
Tống Linh Linh ừ một tiếng.
Dư Đan nhìn thấy khóe mắt cô hồng hồng, dáng vẻ cố nén nước mắt, có chút không đành lòng.
Cô ấy trấn an cô: “Em không cần để ý Giang Trục, nói không chừng hôm nay tâm tình cậu ấy không tốt lắm, cho nên đối với em mới hung ác như vậy.”
“Em biết.” Tống Linh Linh cười trừ: “Chị Đan, vấn đề thực sự nằm ở em.”
Dư Đan nhìn cảm xúc tụt dốc của cô, muốn nói rồi lại thôi.
“Không nói chuyện này nữa.” Tống Linh Linh miễn cưỡng cười vui, run run cầm kịch bản: “Chị Đan, chị mau nói cho em chỗ này phải diễn thế nào đi, em không muốn bị ai mắng nữa.”
Dư Đan thở dài: “Được, chị giúp em.”
Kỳ thật không phải diễn thoại có vấn đề, mà do Tống Linh Linh quá muốn diễn tốt cảnh này, dẫn tới không có được cảm xúc tinh tế mà Giang Trục muốn.
Nghỉ ngơi một lúc, quay phim lại lần nữa diễn ra.
Tống Linh Linh điều chỉnh tốt cảm xúc đứng ở trước màn ảnh, trên người cô đang mặc chiếc váy màu vàng nhạt, chiếc váy này mặc dù giá rẻ nhưng mặc ở trên người cô lại không có cảm giác này.
Trần Dặc nói chuyện xong cùng Tô Văn Âm, đợi người rời đi mới bước chân về phía cô.
“Tô…”
“Cậu lại đánh nhau?” Tô Vãn hơi cúi đầu, hướng tới chỗ của Trần Dặc.
Ánh mắt của cô không có tiêu điểm, cô nhìn không thấy, nhưng lại có thể biết chính xác Trần Dặc đang ở chỗ nào.
Cô rất quen thuộc mùi hương của Trần Dặc.
Nghe được cô hỏi như vậy, Trần Dặc bỗng nhiên khẩn trương.
Ngón tay cậu không tự giác là cọ vào quần, đang chuẩn bị phủ nhận, lại thấy Tô Vãn nâng lên bàn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt của cậu.
“Đau không?” Cô nhẹ giọng hỏi.
…
Đằng sau máy theo dõi, Giang Trục híp híp mắt.
Trong kịch bản, Tô Vãn không hề chạm vào mặt Trần Dặc.
Cái này coi như Tống Linh Linh tự mình sáng tạo.
Phó đạo diễn Lâm ở sau lưng đang chú ý tới anh, vừa muốn mở miệng giáo huấn Tống Linh Linh thì Giang Trục ở đằng sau máy theo dõi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hai người không xa: “Được, qua.”
Từ Mãn cười nhìn cô: “Biểu hiện không tồi.” Anh khen cô: “Ngẫu hứng vừa nãy so với kịch bản lại càng hay.”
Diễn viên được phép diễn ngẫu hứng, chỉ cần không phải xằng bậy, thì bất kể là Giang Trục hay vị đạo diễn khác, đều sẽ cho tự do phát huy.
Tống Linh Linh mỉm cười: “Cậu đừng khen tôi như vậy, không tôi sợ tôi nổ mũi mất.”
Từ Mãn: “Đi thôi, đi trang điểm lại. Quay xong cảnh này là kết thúc công việc hôm nay được rồi.”
Tống Linh Linh cầu nguyện: “Hy vọng tôi sẽ không phải NG nữa.”
Lúc này, nguyện vọng của Tống Linh Linh trở thành sự thật.
Cảnh quay trước khi kết thúc này, Từ Mãn và Tống Linh Linh đều phát huy vượt xa người thường, một lần liền qua.
-
Nghe được Giang Trục nói ra mấy chữ kết thúc công việc, phim trường một trận hoan hô, bàn tán hôm nay được tan làm sớm, nên đi ăn cái gì đó ngon.
Tống Linh Linh không cùng tham gia thảo luận, cô chuẩn bị tẩy trang rồi về khách sạn nghỉ ngơi.
Bỗng dưng cô nghe thấy tên của chính mình.
Từ Mãn gọi cô: “Linh Linh, đi ăn thịt nướng không?”
Tống Linh Linh nghiêng đầu, cùng với Trương Viên Hinh bên cạnh Từ Mãn đối mặt.
Trương Viên Hinh mỉm cười với cô: “Linh Linh cùng đi đi.”
Đến lúc này, Tống Linh Linh suy nghĩ kỹ lại mới nhớ ra, Từ Mãn và Trương Viên Hinh trước đây từng hợp tác diễn cùng nhau.
“Tôi không đi đâu.” Tống Linh Linh cự tuyệt: “Tôi đang phải giảm cân, đến cửa hàng thịt nướng sợ sẽ không kiềm chế được ăn mất.”
Từ Mãn còn muốn thuyết phục cô, Trương Viên Hinh một bên lại cười nói: “Linh Linh thật chuyên nghiệp, nếu tôi có thể được một nửa chuyên nghiệp của cô, cũng sẽ không đến mức phải lưu lạc tới bước này.”
Tống Linh Linh: “...”
Nghe ra ý tứ khác của cô ta, Tống Linh Linh cong cong môi, cười nhạt nói: “Hóa ra vào đoàn làm phim của đạo diễn Giang đối với cô lại là lưu lạc.”
Nụ cười trên môi Trương Viên Hinh cứng đờ, tự biết mình nói sai.
Cô ta đang muốn giải thích, Tống Linh Linh đột nhiên giương mắt nhìn về phía người đàn ông đang đi đến: “Xem ra sức hút của đạo diễn Giang là không đủ.”
Dứt lời, cô không cùng Trương Viên Hinh lãng phí thời gian nữa, chào tạm biệt với Từ Mãn một câu, rồi nhấc chân hướng về phía ngược lại của Giang Trục đi.
=
Ở phòng trang điểm tẩy trang xong, Tống Linh Linh đi tới cửa đụng phải Giang Trục.
Cô nhấp môi dưới, như bình thường mà chào hỏi anh: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của cô, ánh mắt khó lường dừng lại trên người Tống Linh Linh.
“Chuẩn bị về khách sạn?”
Tống Linh Linh gật đầu.
Giang Trục nhướng mày: “Hiếm khi được tan làm sớm, không đi dạo à?”
Nghe được lời này, Tống Linh Linh hướng mắt lên trên, đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh.
“Không đi.” Tiếng chuông điện thoại của cô bỗng vang lên, là Thịnh Vân Miểu gọi tới.
Tống Linh Linh nhìn về phía Giang Trục, nói lời xin lỗi: “Đạo diễn Giang, tôi phải nghe điện thoại.”
Giang Trục tỏ ra vẻ tùy ý cô.
Nghe máy, âm thanh của Thịnh Vân Miểu lập tức truyền đến: “Vẫn chưa ổn à?”