Nghe thấy lời này của Giang Trục, Tống Linh Linh hơi ngơ ngác.
Cô đang nghi hoặc, Thẩm Điệp là người đầu tiên không phục.
“Giang Trục, lời này của cậu là có ý gì?” Cô ấy nhíu mày, giận dữ trừng mắt với anh: “Cái gì mà Linh Linh đừng hối hận là được.”
Giang Trục và Thẩm Điệp từ trung học đã bắt đầu là bạn học, quan hệ của hai người so với em chồng và chị dâu bình thường thân thiết hơn một chút.
Có thể nói, Giang Trục không xem Thẩm Điệp là chị dâu, Thẩm Điệp cũng không xem Giang Trục là em chồng của mình.
Hai người không khác gì so với trước đây, vẫn là quan hệ bạn học kiêm bạn bè.
Chỉ thỉnh thoảng khi Thẩm Điệp cần tìm Giang Trục giúp đỡ, mới lôi Giang Du Bạch ra tạo áp lực cho anh.
Bị Thẩm Điệp chất vấn như vậy, Giang Trục cũng không tức giận.
Anh mang ý tứ sâu xa nhìn Tống Linh Linh một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Muộn chút nữa cô sẽ biết.”
“...”
Giang Trục không cho bọn họ thêm cơ hội nói chuyện, nhấc chân đi giảng kịch bản cho Trương Viên Hinh và Từ Mãn.
Thẩm Điệp tức giận nhưng không có chỗ trút, chỉ có thể ấm ức vung tay múa chân ở phía sau lưng anh.
Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu nhìn thấy, đều không nhịn được cười.
Tính cách người chị dâu này của Giang Trục, rất cá tính, rất đặc biệt.
Mặc dù trước đây Tống Linh Linh chưa từng gặp, trước mắt hai người cũng chưa nói chuyện được mấy câu, chưa tiến hành giao lưu sâu.
Nhưng cô có thể cảm thấy được Thẩm Điệp thật lòng muốn làm quen với mình, từ tận đáy lòng cô cũng thích vẻ thẳng thắn của Thẩm Điệp.
Có những lúc người với người đối xử với nhau chính là như vậy, có người quen biết mấy chục năm cũng không thể trở thành bạn tri kỷ, nhưng có người lại có thể vừa gặp đã thân.
Tống Linh Linh là người chậm chạp, cũng không giỏi kết bạn.
Nhưng chỉ cần gặp được người mà mình cảm thấy hợp “gu”, cô cũng sẽ chủ động đi làm quen đi giao lưu.
Ba người vui vẻ nói chuyện phiếm, tiếng cười nói rộn ràng không dứt.
-
Thẩm Gia Hủy ở gần đó sắc mặt u ám, khiến Trương Viên Hinh đứng ở bên cạnh cô ta cũng có hơi sợ cô ta.
“Chị Gia Hủy.”
Trương Viên Hinh thấp thỏm nói: “Chúng ta làm như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Thẩm Gia Hủy nhếch môi một cái: “Sợ rồi?”
Cô ta nhẹ nhàng chế giễu: “Nếu sợ rồi, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp. Chỉ có điều…”
Cô ta khẽ mỉm cười, uy hiếp: “Cái kịch bản mà trước đó cô nhận được, có lẽ sắp phải đổi người rồi.”
Trường Viên Hinh hoảng hốt, sau khi ý thức được Thẩm Gia Hủy không hề nói đùa, cô ta run rẩy lắc đầu: “Em không… em không hối hận.”
Cô ta cũng muốn cho Tống Linh Linh một bài học xem xem.
Thẩm Gia Hủy cong môi, tươi cười vỗ vỗ vai cô ta: “Như vậy là đúng rồi. Chuyện này chúng ta làm một cách bí mật, sẽ không có ai biết được.”
Cô ta dặn dò: “Chỉ cần cô không để lộ sơ hở thì sẽ không có chuyện.”
“... Hiểu… rồi.”
-
Mấy người Tống Linh Linh không ở lại trong đoàn phim lâu.
Thẩm Điệp sốt sắng muốn đi dạo Nam Thành.
Lúc bọn họ đi, Thẩm Gia Hủy và vị tổng giám đốc Trần đó vẫn chưa rời đi. Tống Linh Linh thính tai nghe được một chút, có vẻ như là tối nay tổng giám đốc Trần muốn mời những người kết thúc công việc muộn đi ăn.
Tống Linh Linh không để tâm đến những việc này, nghe qua thì quên mất.
Cô không thích những buổi xã giao như vậy, cô có khuynh hướng ở cùng với những người có chung chí hướng hơn.
Tống Linh Linh và Thẩm Điệp không phải người địa phương ở Nam Thành, cũng không hiểu rõ nơi này.
Thịnh Vân Miểu cũng vài năm rồi không trở về, đối với thành phố này cũng có chút cảm giác xa lạ.
Bàn bạc một lúc, Thẩm Điệp giải quyết dứt khoát: “Chúng ta đi dạo phố đi.”
Cô ấy xem thời gian trên đồng hồ đeo tay một cái: “Đi dạo một lúc sau đó ăn cơm tối, rồi tiếp tục đi dạo, thế nào?”
Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu đều không có ý kiến.
Cho đến mười giờ tối, lúc bên tai Tống Linh Linh bị âm thanh của bảng điều khiển trò chơi dội vào lần thứ bao nhiêu cũng không biết, cô đột nhiên hiểu ra lời dặn dò của Giang Trục rồi.
Cô hối hận rồi.
Cô thật sự hối hận rồi.
Cô chưa từng nghĩ đến, một thiên kim giàu có như Thẩm Điệp thích đi dạo, mỗi một cửa hàng đều muốn đi vào xem một chuyến cũng thôi đi. Cô ấy còn không chê khu trò chơi điện tử, thậm chí đều hứng thú với mỗi một trò chơi của khu trò chơi điện tử.
Trên người Thẩm Điệp như thể có nguồn năng lượng vô tận, cô ấy không biết buồn ngủ, không biết mệt mỏi, cứ mãi hào hứng, sôi nổi và tràn đầy nhiệt huyết.
Trong lúc Thẩm Điệp còn đang ở trước máy chơi game chơi đến hưng phấn, hai người Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu đến bên cạnh tìm một chỗ ngồi xuống, vai tựa vai nhìn nhau một cái, dưới đáy mắt của mỗi người, đều nhìn thấy vẻ đồng tình đối với đối phương.
“Cuối cùng tớ cũng biết thần tượng của tớ tại sao lại nói như vậy rồi.” Thịnh Vân Miểu uống ngụm nước rồi cảm khái.
Dứt lời, Thẩm Điệp ở gần đó gọi bọn họ: “Linh Linh Miểu Miểu, hai người ai đến cùng chị chơi cái này đi?”
Tống Linh Linh nhìn về phía Thịnh Vân Miểu: “Cậu đi đi, chút nữa tớ sẽ thay cậu.”
Thịnh Vân Miểu nhét chai nước khoáng vào trong tay cô, vỗ vai cô an ủi: “Chậm rãi uống chút nước.”
“.”
-
Nhìn bóng lưng Thịnh Vân Miểu lao vào “chiến trường”, Tống Linh Linh dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi một lúc để nâng cao tinh thần.
Vừa mở ra, cô nhìn thấy tin nhắn của Lâm Hạ gửi cho mình một tiếng trước, hỏi cô trở về khách sạn chưa.
Tống Linh Linh: [Vẫn chưa.]
Lâm Hạ: [Vẫn còn đang đi dạo?]
Tống Linh Linh: [Thẩm Điệp dạo khiếp luôn.]
Lâm Hạ: [Được rồi.]
Tống Linh Linh đang muốn nói khi nào trở về sẽ nói cho cô ấy biết, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, không nhịn được hỏi: [Buổi tối có đi ăn chung không?]
Lúc ba người bọn họ đi, Lâm Hạ bị giữ lại rồi.
Lâm Hạ: [Đi rồi.]
Nói đến đây, Lâm Hạ có lời oán giận: [Có điều ăn không vui.]
Tống Linh Linh: [?]
Lâm Hạ: [Phó đạo diễn Lâm chém gió quá, bọn em còn phải phối hợp khen anh ta. Còn có vị tổng giám đốc Trần kia, cứ kêu gọi mọi người uống rượu mãi.]
Tống Linh Linh: [Em uống bao nhiêu?]
Lâm Hạ: [Không uống, đạo diễn Giang ngăn lại rồi.]
Nhìn thấy lời này, Tống Linh Linh ngẩn người.
Cô vốn không bất ngờ chuyện Giang Trục sẽ thay nhân viên công tác ngăn uống rượu, chỉ hơi lo lắng Giang Trục làm thế này có đắc tội người đầu tư không.
Cô đang suy nghĩ lung tung, Lâm Hạ lại gửi một dòng tin nhắn qua cho cô: [Chị Linh Linh, có một chuyện em không biết có nên nói hay không, em cảm thấy chị Gia Hủy và chị Viên Hinh dường như đã quen biết nhau từ trước.]
Tống Linh Linh nhướng mày: [Ừm, bất kể trước đây bọn họ có quen biết nhau hay không, chúng ta không chủ động chọc vào bọn họ là được.]
Châm ngôn của cuộc đời cô là người không phạm mình, mình không phạm người.
Lâm Hạ: [Em hiểu mà. Em chỉ thấy bọn họ cứ bám lấy đạo diễn Giang nên cảm thấy không thoải mái lắm.]
Tống Linh Linh khựng lại, suy nghĩ rồi hỏi: [Tại sao lại không thoải mái?]
Lâm Hạ: [Đạo diễn Giang là của mọi người mà! Viên Hinh thì cũng thôi đi, dù sao là cùng một đoàn phim với chúng ta, thảo luận cốt truyện với đạo diễn Giang thì không có gì đáng trách. Chị Gia Hủy thì không phải, còn cứ mãi giả vờ quen biết thân thiết thảo luận với đạo diễn Giang, làm cứ như bản thân hiểu rất rõ vậy.]
Tống Linh Linh bị vẻ thẳng thắn của Lâm Hạ chọc cười, cô nhếch môi, xoa dịu cảm xúc của cô ấy: [Mặc kệ bọn họ, bọn họ có thể nói cũng là bản lĩnh của chính họ.]
Lâm Hạ: [Được rồi.]
Hai người nói chuyện hai câu, Tống Linh Linh nhận được tin nhắn của bà Tống, nói là ở gần nhà có một cửa hàng mới khai trương, cần thu thập lượt like để giảm giá, kêu cô đi thả like cho bà ấy.
Thẩm Điệp cau mày, nhìn trò chơi trước mặt một cái, ấn Tống Linh Linh ngồi lên vị trí đó rồi mới nhận lấy điện thoại đi đến chỗ yên tĩnh một chút.
“Chuyện gì vậy cậu chủ nhỏ Giang.”
Giang Trục ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: “Có phải cậu nên trả diễn viên của tôi về rồi không?”
Nghe vậy, Thẩm Điệp bĩu môi: “Cậu cũng không phải chỉ có một cô diễn viên này?”
“Nhưng nữ chính chỉ có một người.”
Thẩm Điệp nghẹn lời, đang muốn trêu chọc cũng không thấy anh quan tâm những nữ diễn viên chính khác như vậy, giọng nói của Giang Trục lần nữa lọt vào tai cô ấy: “Sáng mai Tống Linh Linh có cảnh quay.”
“... Ồ.”
Thẩm Điệp ngượng ngùng: “Vậy được thôi.”
Cô ấy càu nhàu: “Đánh xong ván này bọn tôi sẽ về.”
Giang Trục ừ một tiếng.
Trước khi cúp điện thoại, anh đột nhiên thốt ra một câu: “Anh tôi còn nửa tiếng nữa sẽ đến Nam Thành, anh ấy bảo cậu ra sân bay đón anh ấy.”
“?”
Thẩm Điệp ngơ ngác một chút, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, cau mày hỏi: “Anh cậu không có tài xế?”
“Hình như anh ấy không dẫn theo.”
“Vậy anh ấy không có chân?” Thẩm Điệp nói móc anh ấy: “Con người lớn chừng đó còn muốn đón, anh ấy là em bé khổng lồ sao.”
Giang Trục nhếch môi, đâu ra đấy nói: “Tôi chỉ đem những gì anh ấy nhắn nhủ thuật lại cho cậu, đi hay không tùy cậu.”
Thẩm Điệp: “...”
Cô ấy không nói nên lời ngập ngừng hồi lâu, tức giận bất bình: “Cúp máy đây. Lập tức đưa người về cho cậu.”
Thẩm Điệp nói được làm được.
Chưa đến nửa tiếng, cô ấy đã đưa bọn Tống Linh Linh trở về khách sạn rồi. Có điều trước khi đi, cô ấy còn không quên hẹn hai người, có thời gian rảnh lại cùng nhau dạo phố.
Về đến cửa phòng, Tống Linh Linh buồn ngủ đến nước mắt cũng chảy ra rồi.
Cô nhắm mắt quẹt thẻ đẩy cửa đi vào, cũng không chú ý đến cửa phòng đối diện có mở ra một lúc.
-
Mấy ngày sau, Tống Linh Linh không đi đâu hết, từ sáng đến tối ở lì trong đoàn phim.
Nửa tháng sau, cảnh quay của Trương Viên Hinh đóng máy.
Đoàn phim tổ chức cho cô ta một buổi tiệc đóng máy nho nhỏ, cô ta khóc rồi cảm ơn không ít người.
Ngày hôm sau cô ta rời khỏi Nam Thành.
Đoàn phim chính là một nơi như vậy.
Có người đến, cũng có người đi.
Hai diễn viên chính như Tống Linh Linh và Từ Mãn, bởi vì cảnh quay quá nhiều, tạm thời vẫn chưa thể cảm nhận được loại cảm xúc dao động khi đóng máy đó.
Có điều cô cũng từng nghĩ, ngày nào đó bản thân đóng máy rồi, có khi nào cũng không nỡ xa đoàn phim này không.
Tống Linh Linh vẫn chưa hiểu rõ ràng, cô đã lên hotsearch trước rồi.
Hôm đó, Tống Linh Linh rất lâu không lên Weibo hóng drama bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Mơ màng nhắc máy, sau khi nghe xong điện thoại của Đường Vân Anh, Tống Linh Linh mới biết là có chuyện gì xảy ra.
Sáu giờ sáng, trong lúc phần lớn mọi người đều chưa thức dậy, có blogger công bố một clip lên mạng.
Là một vài cảnh Tống Linh Linh không ngừng NG ở phim trường.
Trong ống kính, toàn bộ đều là một vài cảnh quay diễn xuất ngượng ngùng khi cô vừa vào đoàn phim.
Xem xong màn biểu diễn bị đăng tải này, cư dân mạng vốn dĩ đã cam chịu số phận mà im hơi lặng tiếng lần nữa tập trung hỏa lực công kích, chế giễu cô.
[??? Cứu mạng với!! Cái kỹ năng diễn xuất này xem đến tôi mắc phải chứng xấu hổ luôn rồi.]
[... Giang Trục thật sự có mắt chọn người sao?]
[Xong rồi, bộ phim này của Giang Trục đã định sẵn là toi rồi.]
[Ồ cái này… Kỹ năng diễn xuất này là nghiêm túc đó hả? Đạo diễn Giang nếu anh bị bắt cóc thì anh cứ hãy ra hiệu bằng mắt được không? Diễn viên như vậy diễn phim của anh, anh thật sự có thể chấp nhận à? Anh có thể, tôi cũng không thể.]
[Tôi thu lại lời tôi từng nói trước đây, tôi cảm thấy lần này Giang Trục thật sự có thể sẽ lật xe.]
[Ồ… Nếu kỹ năng diễn xuất của Tống Linh Linh thế này cũng có thể đóng phim, tôi cảm thấy tôi cũng được đó.]
…
Tống Linh Linh dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, bình tĩnh xem hết clip bị lộ ra trước, lại xem phần bình luận.
Xem xong, cô im lặng.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Linh Linh đứng dậy mở cửa, đứng ở trước cửa là Lâm Hạ.
“Chị Linh Linh.”
Vẻ mặt cô ấy lo lắng nhìn về phía cô: “Chị Vân bảo em qua đây xem chị thế nào.”
Tống Linh Linh mỉm cười, nghiêng người để cô ấy vào phòng, nhàn nhạt nói: “Thật ra chị vẫn ổn.”
Bắt đầu từ ngày giành được vai diễn này, cô đã chuẩn bị xong tâm lý ứng phó.
Nghe thấy lời này, Lâm Hạ không chắc chắn lắm mà nhìn cô một cái.
Tống Linh Linh bật cười, lười biếng nằm xuống sô pha: “Ánh mắt của em là gì thế, không tin chị?”
“Không phải.” Lâm Hạ xoa xoa đầu cô: “Em chỉ muốn nói nếu không ổn thì có thể dựa vào em để khóc, em sẽ không cười chị đâu.”
Tống Linh Linh dở khóc dở cười: “Không có gì để khóc cả.”
Cô im lặng một lúc rồi thở dài một hơi: “Chị chỉ cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?” Lâm Hạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô.
Tống Linh Linh giơ điện thoại lên, khó mà mở lời: “Những cảnh quay chị bị đạo diễn Giang NG diễn thật sự rất ngượng ngùng.”
Ngượng ngùng đến cô cảm thấy bản thân lại có thể tặng “lâu đài Disney” cho Thịnh Vân Miểu.
Lâm Hạ: “...”
Cô ấy bất lực nhìn cô một cái: “Làm gì có ai nói bản thân mình như chị vậy.”
“Là sự thật.”
Tống Linh Linh tìm niềm vui trong nỗi buồn.
Lâm Hạ nghe xong, trong chốc lát cũng không biết nên an ủi cô thế nào.
Hai người im lặng ngồi ở phòng khách, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.
Lâm Hạ đứng dậy đi mở cửa, đang đứng ngoài cửa ngoại trừ Thịnh Vân Miểu ra còn có Giang Trục.
“Đạo diễn Giang.”
Lúc Tống Linh Linh vừa nhìn thấy anh thì ngoan ngoãn đứng lên.
Giang Trục ừ một tiếng, cúi đầu quan sát cô một lúc, cũng không hỏi có phải cô lên mạng xem Weibo rồi không.
Anh hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Tống Linh Linh chớp mắt một cái: “Cái gì?”
Cô nhất thời không kịp phản ứng.
Giang Trục hiếm khi nhẫn nại, nhắc lại một lần: “Buổi sáng chuẩn bị ăn cái gì?”
“... Vẫn chưa nghĩ đến.” Tống Linh Linh trả lời theo bản năng.
Giang Trục hiểu ngay: “Bên đường Thần Quang có một tiệm mỳ cũng không tệ.”
Tống Linh Linh thích ăn mỳ.
“Nhưng tôi…” Đầu óc Tống Linh Linh chuyển động trở lại bình thường: “Không phải buổi sáng có cảnh quay à?”
Cô có ấn tượng với đường Thần Quang, nơi đó cách phim trường của bọn họ hơn 10km.
Nếu cô qua bên đó ăn sáng xong rồi quay lại, có lẽ sẽ không kịp quay phim.
Giang Trục ừ một tiếng, biết cô muốn nói cái gì: “Buổi quay phim sáng hủy bỏ rồi.”
Vẻ mặt Tống Linh Linh khựng lại: “Là bởi vì chuyện trên mạng à?”
Giang Trục: “Một phần.”
Tống Linh Linh ồ một tiếng, nhất thời không biết nên nói gì thêm.
Cô hồi hộp mím môi, đang muốn mở miệng nói xin lỗi, giọng của Giang Trục lần nữa lọt vào tai cô.
“Không cần lo lắng những chuyện đó.” Giọng điệu anh ôn hòa: “Cô chỉ cần cùng bọn Thịnh Vân Miểu ra ngoài ăn một bữa sáng thật ngon, những chuyện khác tôi sẽ xử lý.”
Điều Tống Linh Linh lo lắng đương nhiên không phải cái này.
Cô ngước mắt, ánh mắt của cô và Giang Trục gặp nhau: “Thật ra không cần xử lý cũng không sao.”
Cô sợ quá làm phiền Giang Trục.
Tống Linh Linh thẳng thắn nói: “Người trong những cảnh quay đó, chính xác là tôi.”
Cảm giác có xử lý thế nào, sự thật này thật sự đều không thể phủ nhận. Kỹ năng diễn xuất của cô không lão luyện đến vậy, quay phim bị NG này cũng không có cách nào phủ nhận cả.
Tống Linh Linh nhìn anh, cứ cảm thấy hôm nay Giang Trục hơi khác thường. Dường như… dịu dàng hơn so với anh trước đây rất nhiều.
Cô đang ngập ngừng xem nên mở miệng thế nào, Giang Trục đột nhiên giơ tay búng trán cô, thu hút sự chú ý của cô.
“Đi đi.”
Giang Trục nhìn dáng vẻ do dự của cô: “Sau khi ăn sáng xong thì trở về.”
“... Được.” Tống Linh Linh không hề định thuyết phục anh: “Vậy tôi cảm ơn đạo diễn Giang trước.”
Nghe thấy lời này, Giang Trục nhìn chằm chằm cô hai giây, mới thu tầm mắt về.
“Chú ý an toàn.”
“...”
-
Sau khi Giang Trục đi, Tống Linh Linh quay đầu nhìn về phía hai người đang ngồi trên sô pha.
“Thu dọn thu dọn, ra ngoài ăn sáng?”
“Đi thật?” Thịnh Vân Miểu nhìn cô.
Tống Linh Linh: “Mệnh lệnh đạo diễn đưa ra, tớ dám không phục tùng sao?”
Thịnh Vân Miểu lanh lợi trả lời cô: “Cậu dám.”
Tống Linh Linh trợn mắt với cô ấy một cái: “Cậu đừng nói ra sự thật như vậy. Chủ yếu là buổi quay phim sáng nay cũng hủy bỏ rồi, chúng ta cứ xem như ra ngoài đi dạo.”
“Cũng được.” Thịnh Vân Miểu vỗ vỗ đầu cô: “Em bé đáng thương, bọn họ không yêu em thì chị đây yêu em.”
Lâm Hạ vội vàng hùa theo: “Em cũng yêu chị.”
“...”
Thịnh Vân Miểu lái xe, ba người thật sự đến đường Thần Quang, tìm được tiệm mỳ Giang Trục nói.
Tiệm mỳ làm ăn cực tốt, mặc dù chỉ là một cửa hàng bán lẻ nho nhỏ, nhưng ngoài cửa đầy người ngồi.
Tống Linh Linh hạ thấp vành mũ quan sát một vòng, trong lòng sinh nghi: “Sao Giang Trục biết… ở đây có tiệm mỳ mùi vị rất ngon?”
Thịnh Vân Miểu: “Không biết.”
Những người hâm mộ nhỏ bé như bọn họ vốn chưa từng nghe nói Giang Trục có thông tin từng sinh sống ở Nam Thành.
Lâm Hạ suy đoán: “Có lẽ là nghe nhân viên trong đoàn phim nói?”
Tống Linh Linh suy nghĩ, cũng có khả năng này.
Xếp hàng một lúc, ba người mới mua được đồ ăn sáng.
Tìm một góc tương đối vắng vẻ ngồi xuống, Tống Linh Linh vốn không có khẩu vị gì nhìn thấy đĩa mỳ xào thơm ngon có đủ màu sắc, hương vị trước mặt cũng cảm nhận được cơn đói.
Cùng lúc đó, bởi vì đoạn clip diễn xuất của Tống Linh Linh bị lộ ra. Cô và bộ phim [Hẻm nhỏ] cùng với Giang Trục và những người khác lập tức bị đẩy lên hotsearch.
Fans của Từ Mãn, fans trung thành của Giang Trục, cùng với những fans mượn gió bẻ măng, ồn ào nhốn nháo.
Đầu mối của tất cả mọi người đều nhằm vào Tống Linh Linh.
Weibo của cô ngay lập tức bị chiếm đóng, quảng trường của bộ phim [Hẻm nhỏ] cùng với siêu thoại cá nhân của Giang Trục, cũng đều không thể may mắn thoát khỏi.
Trước đây lúc thông báo, bởi vì có sự hỗ trợ của Giang Trục, mọi người đều ôm lấy suy nghĩ tin vào mắt nhìn của Giang Trục mà chờ đợi bộ phim này.
Nhưng bây giờ…
Bọn họ không thể tin nữa.
Kỹ năng diễn xuất này của Tống Linh Linh, sẽ hủy đi cả bộ phim này của bọn họ.
Fans của Giang Trục không chịu nổi đạo diễn như anh bị chế giễu, càng không muốn phòng vé ế ẩm. Mà fans của Từ Mãn cũng như vậy, vốn dĩ hợp tác với Tống Linh Linh địa vị đã không cân xứng, kết quả kỹ năng diễn xuất của đối phương còn tệ như vậy, bọn họ đương nhiên không thể chấp nhận.
Trong phút chốc, lời chế giễu nổi lên khắp nơi, còn hơn cả lúc thông báo.
Vào lúc mọi người chế giễu đến hăng say nhất, kịch liệt nhất, tài khoản Weibo chính thức của bộ phim [Hẻm nhỏ] không có động tĩnh từ lúc thông báo online rồi.
Dưới sự mong đợi của mọi người rằng nó sẽ tuyên bố dừng hợp tác với Tống Linh Linh, nó đăng lên một clip Weibo dài bốn mươi giây, cộng với từ ngữ vô cùng khiêu khích.