Lâm Hạ bật cười trước câu nói ấu trĩ của Tống Linh Linh: “Chị Linh Linh, chị sợ đạo diễn Giang như vậy sao?”
Tống Linh Linh chớp mắt, lấy một cái túi từ trong tay cô ấy, nói thẳng: “Không phải sợ.”
“Vậy thì là gì?”
“Là…” Tống Linh Linh nghiêng đầu nghĩ thử: “Chị cũng chẳng biết.”
Cô không có đáp án.
Chỉ là cô không muốn gặp Giang Trục nhiều như thế.
Có thể là do mỗi lần Tống Linh Linh gặp Giang Trục đều bị anh dạy dỗ, nếu không phải là ghét bỏ vì diễn xuất của cô chưa tinh tế thì cũng là chê cô không nhập tâm vào vai diễn.
Hoặc là đủ loại vấn đề như lời thoại, hơi thở không ổn định.
Mà hết lần này đến lần khác Tống Linh Linh lại không dám phản bác, vì tự cô cũng biết diễn xuất của bản thân ở trình độ nào.
Cô cũng biết những vai diễn trước đây của cô không bị quá nhiều người săm soi, một là vì phim không nổi, vai không quan trọng, cái còn lại đương nhiên là nguyên nhân căn bản nhất ——
Phim truyền hình chiếu mạng và phim điện ảnh trên màn ảnh rộng có sự khác biệt rất lớn.
Mặc dù không có cái nào cao quý hơn cái nào, nhưng hình thức diễn xuất của hai bên rất khác nhau.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Linh Linh đều có niềm tin vào bản thân mình, cô cũng chưa từng gặp chuyện gì khiến niềm tin cô bị sụp đổ cả.
Bất kể là trước đó học vẽ tranh, hay về sau tham gia vào showbiz làm diễn viên, con đường Tống Linh Linh đi vẫn tính là thuận lợi.
Thế nhưng từ sau khi Tống Linh Linh gặp được Giang Trục, cô đã bắt đầu hoài nghi bản thân mình.
Hoài nghi bản thân mình không hợp làm diễn viên, hoài nghi năng lực lĩnh ngộ của mình, thậm chí còn có lúc Tống Linh Linh hoài nghi… IQ của mình không đạt tiêu chuẩn của người bình thường.
Đương nhiên những hoài nghi này của Tống Linh Linh sau mấy lần tiếp xúc với Giang Trục thì đều biến mất.
Không phải IQ của cô thấp, cũng không phải cô không có năng lực lĩnh ngộ, mà là Giang Trục quá biến thái.
Còn về việc có hợp làm diễn viên hay không thì cô cảm thấy mình có thể tranh thủ được tạm thời chọn làm nữ chính trong phim mới của Giang Trục cũng đã đủ để chứng minh cô thích hợp rồi.
-
Về đến nhà, Tống Linh Linh không chút hình tượng nằm liệt trên sofa.
Mỗi lần học xong lớp diễn xuất, Tống Linh Linh đều cảm thấy mình bị hút cạn tinh thần, cả người uể oải không còn sức, chẳng muốn nhúc nhích.
Trong lúc Tống Linh Linh nằm ì thì Lâm Hạ vào nhà rồi lại vô bếp bưng một đĩa hoa quả đã được rửa sạch, cắt gọt sẵn ra.
Hai mắt Tống Linh Linh sáng lên, đang định đứng dậy ăn ngấu nghiến như hổ đói thì đột nhiên cô nghĩ ra cái gì, chớp mắt hỏi Lâm Hạ: Đừng nói đây là bữa tối của chị đấy nhé?”
“... Không phải.” Lâm Hạ cũng không nhẫn tâm bóc lột Tống Linh Linh, nhưng không thể không nói cô biết một sự thật tàn khốc: “Tối nay chị…”
Lâm Hạ còn chưa kịp nói ra hết câu, Tống Linh Linh đã vội "cướp" lấy số trái cây trong đĩa.
“...”
Lâm Hạ đứng một bên không nói gì nữa.
Đợi Tống Linh Linh ăn xong hai miếng táo, cô ấy mới chậm rãi nói: “Chị Vân nói tối nay phải gặp đạo diễn Giang, nên bữa tối của em bị hủy bỏ.”
Kể từ ngày Giang Trục đồng ý tạm thời cho Tống Linh Linh làm nữ chính trong phim mới thì khẩu phần ăn một ngày ba bữa của cô đã được lên kế hoạch rõ ràng để điều chỉnh, kiểm soát thân hình.
Tống Linh Linh không béo, cũng không phải người dễ béo. Cô có tư thái tiêu chuẩn nhất, hoàn hảo nhất của một nữ diễn viên.
Nhưng cô vẫn phải gầy thêm một tí, phải yếu ớt thêm tí mới phù hợp với hình tượng nhân vật trong kịch bản.
Tống Linh Linh: “...”
Cô cắn dở miếng táo, nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Hạ.
Nhận được xác nhận từ phía Lâm Hạ, cô bắt đầu nhìn xuống đĩa trái cây trong tay, đếm xem còn bao nhiêu miếng.
“Vậy là một đĩa chỉ có bốn miếng táo, một múi bưởi và hai quả dâu tây này là thứ cuối cùng chị có thể ăn trong tối nay?”
Nghe thấy rõ ràng số lượng đồ ăn Tống Linh Linh có thể ăn tối nay, Lâm Hạ bỗng có chút đồng cảm với cô.
Nhưng dù có đồng cảm với Tống Linh Linh thì Lâm Hạ cũng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ Đường Vân Anh giao cho cô.
Bởi vậy, Lâm Hạ đành kiên định gật đầu lần nữa: “Chị đói thì uống nước đi.”
Hai người im lặng đối diện nhau một lúc.
Tống Linh Linh cắn mạnh miếng tao, như đang ăn tươi nuốt sống “kẻ thù” của mình.
Ăn hết miếng táo, Tống Linh Linh để đĩa lên bàn.
Lâm Hạ cúi đầu hỏi cô: “Chị Linh Linh, chị không ăn nữa à?”
“Để trễ xíu rồi ăn tiếp.” Tống Linh Linh lại nằm xuống sofa, bộ dạng ỉu xìu: “Bây giờ mới có bốn rưỡi, nếu mà ăn hết thì bụng chị sẽ phải kêu réo mười lăm tiếng đồng hồ.”
“Nhưng mà…” Lâm Hạ mím môi, vẻ mặt vô tội nhìn cô: “Nếu chị ăn khuya thì calo tích tụ không tiêu hết được.”
Trước nguy cơ bị Tống Linh Linh đuổi ra ngoài, Lâm Hạ vội nói một lượt dặn dò của Đường Vân Anh: “Chị Vân nói sau khi chị ăn trái cây xong em phải giám sát chị đạp máy tập toàn thân thêm bốn mươi phút nữa, theo tiêu chuẩn của đạo diễn Giang thì chị còn phải gầy đi hai ký rưỡi nữa.”
Tống Linh Linh: “...”
Cô mấp máy môi, mấy câu thô tục quanh quẩn trong miệng một hồi, cuối cùng lại nói: “Không phải anh ta muốn biến chị thành bộ xương khô đấy chứ?”
Tuy Tống Linh Linh nói như vậy, nhưng cô vẫn bưng đĩa trái cây lên.
Sau khi ăn trái cây xong, lại nghỉ ngơi một hồi, cô lập tức tự giác bước lên máy tập toàn thân.
Tập trên máy tập một tiếng đồng hồ, Tống Linh Linh lại mang dụng cụ tập yoga tại nhà ra, tập yoga thêm nửa tiếng nữa.
Cô không thích đến phòng tập, vậy nên trong nhà đều có sẵn các thiết bị tập thể dục cơ bản.
Tập luyện xong, Tống Linh Linh mệt đến nỗi không muốn động ngón tay.
Tiếng thông báo của điện thoại đang sạc điện ở cách đó không xa liên tục truyền đến, cô cũng lười đứng dậy xem.
Đợi đến khi Tống Linh Linh từ từ cầm điện thoại lên thì gần nữa tiếng đã trôi qua.
Cô mở WeChat lên, không ngờ lại là tin nhắn Giang Trục gửi vào nhóm.
Sau khi Tống Linh Linh thông qua buổi thử vai của Giang Trực, Dư Đan đã thêm cô ấy và Giang Trục, nhà sản xuất, giám chế… vào một nhóm WeChat.
Để tránh việc mình bỏ lỡ bất kỳ một tin tức nào, Tống Linh Linh không tắt thông báo của nhóm này.
Cô lướt lên phía trên, thấy Giang Trục nói mình sẽ đến trễ, mọi người không cần chờ tin của anh nữa, Tống Linh Linh lập tức phấn chấn hẳn lên.
Lúc bỏ điện thoại xuống, cô còn ngâm nga một bài.
Lâm Hạ vừa mới ra ban công nghe điện thoại, lúc quay về thấy Tống Linh Linh đang ngân nga.
Cô ấy nhướn mày, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “... Chị Linh Linh, tâm trạng của chị tốt vậy sao?”
Cô nhấc chân đi về phòng, nói: “Chị đi tắm trước, chúng ta qua đó sớm một tí, chị muốn bàn kịch bản phim với chị Dư Đan.”
Lâm Hạ nhìn thấy trên bóng lưng cô hiện rõ hai chữ “vui sướng” thì mờ mịt gật đầu: “Vâng ạ.”
-
Địa điểm mấy người Tống Linh Linh gặp nhau là một khu biệt thư không có ai ở nằm trong trung tâm thành phố.
Trước đây Tống Linh Linh từng đến đây một lần, vậy nên lần này đến, cô không còn cảm thấy lạ lẫm nhiều nữa, thậm chí còn có chút quen thuộc.
Khi Tống Linh Linh đến nơi thì nam chính Từ Mãn của bộ phim này và biên kịch đã tới rồi.
“Linh Linh.”
Nghe thấy tiếng động, Dư Đan ngước mắt lên, vẫy vẫy tay với cô: “Trên đường không kẹt xe chứ?”
Tống Linh Linh cười lắc lắc đầu, hưng phấn đi đến bên cô ấy: “Chị Đan Đan.”
Cô quay sang gật đầu với Từ Mãn: “Hai người đến lâu chưa?”
Từ Mãn cười cười với cô: “Tôi đến sớm hơn cậu có ba phút thôi.”
Đây là lần thứ hai Tống Linh Linh và Từ Mãn gặp nhau, nhưng vì tuổi tác xấp xỉ nhau nên không quá xa lạ.
Ba người hàn huyên với nhau vài câu đơn giản, sau đó Tống Linh Linh bị kéo tới ngồi cạnh Dư Đan.
“Xem hết kịch bản chưa?” Dư Đan hỏi cô.
Tống Linh Linh vâng một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Chị Đan Đan, tối nay đạo diễn Giang vẫn muốn thử vai hai người bọn em sao?”
Dư Đan nhìn thấy vẻ lo lắng căng thẳng của cô thì khẽ cười nói: “Có thể. Em cũng biết rồi đấy, tuần sau là bọn chị khai máy rồi, đạo diễn Giang muốn xem thử em học lớp diễn xuất cả một tháng có tiến bộ hay không.”
Nghe thấy lời này, Tống Linh Linh thầm thở dài.
Từ Mãn ở đối diện thấy cô như vậy thì rất ấm áp an ủi cô: “Đừng căng thẳng, chúng ta đã đạt được lần đầu thì lần thứ hai đương nhiên cũng không có vấn đề gì đâu.”
Tống Linh Linh chống cằm: “Cậu chắc chắn sẽ qua, còn tôi thì chưa chắc đâu.”
Tống Linh Linh tự biết năng lực của mình trên phương diện này thua kém Từ Mãn.
Không nói đến việc Từ Mãn có xuất thân chính quy, mà hai năm nay còn được người trong giới bình chọn là một trong những nam diễn viên trẻ tài năng nhất.
Năm ngoái, chỉ bằng bộ phim điện ảnh không được mọi người xem trọng mà Từ Mãn vượt qua nhiều người khác, giành lấy giải thưởng Người mới xuất sắc nhất.
Nửa năm trước, anh còn tham gia một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng, vừa mới đóng máy cách đây không lâu, Từ Mãn đã thuận lợi nhận được vai nam chính trong phim mới của Giang Trục.
So sánh một chút, Tống Linh Linh cảm thấy bản thân thật sự không có gì để khoe.
Ba người tiếp tục thảo luận diễn biến tâm trạng của nhân vật trong kịch bản, bất tri bất giác đồng hồ đã quay thêm được một vòng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên, cả ba mới cùng nhìn về phía cửa hành lang.
Đèn điều khiển bằng giọng nói trong hành lang sáng lên, dưới ánh đèn, bóng dáng gầy gầy của Giang Trục bị kéo dài, rõ nét xuất hiện, lọt vào tầm mắt của ba người.
Tống Linh Linh là người ngồi gần hành lang nhất, cũng là người gần Giang Trục nhất.
Cô nhìn thấy đôi mắt có hơi uể oải vì vội vã, nhưng vẫn trong trẻo như trước của anh.
Ánh mắt của hai người thoáng chạm nhau.
Bên tai vang lên tiếng của Dư Đan: "Đạo diễn Giang."
Giang Trục gật đầu, nhấc chân đi tới chỗ bọn họ.
Từ Mãn và Tống Linh Linh cũng chào hỏi anh.
Giang Trục đi đến cạnh bàn của họ, cúi đầu nhìn kịch bản đang mở ra trên bàn.
“Thảo luận đến đâu rồi?” Anh kéo ghế ngồi xuống, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn.
Tống Linh Linh để ý thấy anh kéo chiếc ghế gần mình nhất, cơ thể theo bản năng hơi nghiêng sang một bên.
Cô có thể chịu được cảm giác áp bách đến từ Giang Trục, thế nhưng có thể bớt đi được chút nào hay chút đó.
Cô vừa hơi dịch sang thì giọng nói của Dư Đan ở ngay bên cạnh lại vang lên.
Cô ấy hỏi Giang Trục: “Em bị cảm rồi à?”
Giang Trục ừ một tiếng, ngước mắt nhìn Tống Linh Linh, thờ ơ nói: “Cũng sắp khỏe rồi, không lây được đâu.”
Tống Linh Linh: “...”
Dư Đan không chú ý tới hành động của Tống Linh Linh, cười nói: “Ai sợ em lây chứ.” Cô ấy nhìn sang trợ lý của mình đang ngồi một góc khác nghịch điện thoại: “Đi lấy cho đạo diễn Giang một cốc nước ấm đi.”
Lời nói vừa dứt, chưa đợi trợ lý trả lời, Tống Linh Linh ở bên cạnh đã đứng lên:
“Em đi cho.”
Cô cười nói: “Vừa khéo em cũng hơi khát.”
Nhìn thấy Tống Linh Linh đi vào trong bếp, Từ Mãn khó hiểu nhìn cốc trà lúa mạch ở trên bàn chỗ cô ngồi: “Không phải trên bàn Linh Linh vẫn còn nước sao?”
Dư Đan: “...”
Giang Trục nhìn qua, khóe miệng khẽ cong lên.
Trong phòng bếp, Tống Linh Linh đương nhiên không thể chỉ lấy hai ly nước được.
Cô rót nước cho cả ba người họ xong, Tống Linh Linh liếc mắt nhìn chỗ ngồi ban đầu của mình, đang suy nghĩ xem có nên đổi sang ngồi cạnh Từ Mãn hay không thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Giang Trục chui vào tai.
“Tống Linh Linh.”
Tinh thần của Tống Linh Linh chợt căng thẳng, vô thức đứng thẳng người, cứ như lúc nhỏ đối mặt với câu hỏi của giáo viên chủ nhiệm: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục không rõ cảm xúc nhìn về phía cô, ngón tay thon dài chỉ đến tiểu sử nhân vật cô viết trên giấy, vẻ mặt hờ hững: “Chỗ này, cô viết sai một chữ.”