Cảnh Báo Rung Động

Chương 23: Mắt nhìn người của cô ấy chưa tệ đến mức đó



Cô không mở máy quay trong phòng, cũng đã kéo kín rèm trước khi ngủ.

Sau khi trao đổi vài câu với Đường Vân Anh, Tống Linh Linh cúp máy.

Khi cô mở Weibo lên, tên của của cô và Phạm Gia Việt đã nằm chễm chệ trên hạng tám của bảng hot search.

Một vị trí không cao không thấp.

Tống Linh Linh nhíu mày nhìn bài viết và ảnh chụp của topic [công khai mối quan hệ thân thiết của Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt] mà blogger này đăng, cô không thèm quan tâm đến hình tượng mà trợn tròn mắt.

Những tấm ảnh được blogger tung lên có hình cô và Phạm Gia Việt chào hỏi trước khi vào biệt thự hôm qua, cũng có hình của hai người ở trong biệt thự, thêm cả hình của lần đóng chung phim trước đó. Tất cả đều là ảnh chụp lén với góc độ đặc biệt, khiến người không biết gì sẽ hiểu lầm ngay khi thấy chúng.

Sau khi bài Weibo này được đăng lên, các cư dân mạng bắt đầu nhao nhao đào lại quá khứ.

Thật ra, ảnh mà blogger đăng lên không có cảnh ôm hôn thân mật mà đa phần là hai người đứng đối diện, hoặc là do góc độ chụp nên gây ra hiểu lầm thị giác.

Nhưng cư dân mạng cũng cừ khôi lắm, họ tìm ra chiếc vòng tay, vòng cổ mà Tống Linh Linh từng đeo, thậm chí còn tìm được những nhãn hiệu quần áo mà cô mặc, sau đó so sánh, đối chiếu với Phạm Gia Việt. Cuối cùng, bọn họ kết luận vòng tay nào đó là vòng tay cặp, rồi gì mà hóa ra hai người đã ngấm ngầm rải đường lâu như thế.

Một số người nói trong những brand quần áo cô mặc có một thương hiệu do Phạm Gia Việt làm gương mặt đại diện, cô đang quảng bá cho người mình thích đấy!

Tất nhiên, cũng có nhiều người chửi cô bú fame của Phạm Gia Việt.

Bảo rằng cô không chừa thủ đoạn nào để nổi tiếng.

Nhìn thấy mấy bình luận này, dù Tống Linh Linh biết một vài chiêu trò trong giới, cũng biết một số cư dân mạng mất não nhưng cô vẫn không thể không cảm thấy cạn lời.

Trong mắt cư dân mạng, cô kém cỏi đến thế ư?

Kém cỏi đến mức nhìn trúng Phạm Gia Việt?

Tống Linh Linh chỉ dám chửi thầm mấy lời này trong lòng.

Cô nhanh chóng lướt Weibo rồi gọi lại cho Đường Vân Anh.

“Chị Anh ơi.” Tống Linh Linh bình tĩnh nói: “Chị thẳng tay làm sáng tỏ luôn đi ạ.”

Đường Vân Anh nhướng mày: “Em chắc chứ?”

Tống Linh Linh: “Cực kỳ chắc chắn!”

Cô nói tiếp: “Em biết tốt nhất là em không nên làm sáng tỏ.”

Bộ phim mới của cô và Phạm Gia Việt sắp phát sóng, rất nhiều fan sự nghiệp cho rằng hai người đang lăng xê, tạo hiệu ứng cặp đôi nên cũng góp phần giúp họ tăng độ hot. Mà Tống Linh Linh lại không cần độ hot này.

Vốn dĩ Đường Vân Anh gọi điện cho cô, bảo cô đọc chuyện vừa công khai trên Weibo rồi đưa ra câu trả lời cũng vì nguyên nhân này.

Cô ấy là người đại diện nên biết các marketing tốt nhất cho nghệ sĩ của mình. Nhưng đồng thời, cô ấy cũng tôn trọng lựa chọn của Tống Linh Linh.

Trong ngày đầu tiên đến ký hợp đồng, Tống Linh Linh từng nói với cô ấy rằng, cô bằng lòng làm một diễn viên nhỏ thỉnh thoảng mới có thể đóng phim hơn là nổi tiếng bằng cách không danh chính ngôn thuận.

Cho dù không có phim để đóng cũng không sao.

Cô bước vào giới giải trí đóng phim vì sở thích, không phải vì thiếu tiền.

Đường Vân Anh thấy những lời cô nói với mình khá buồn cười, có chút kiêu ngạo.

Cho dù cô không muốn kiếm tiền thì công ty cũng phải kiếm tiền chứ.

Ai ngờ đâu ông chủ công ty lại thấy Tống Linh Linh thú vị và đồng ý với yêu cầu của cô. Chỉ là, nếu có kịch bản nào mà Đường Vân Anh thấy có triển vọng thì cô cũng sẽ cố gắng giành lấy.

Bọn họ không đi tiếp rượu nhưng khi cần thiết thì vẫn sẽ ra mặt đi ăn một bữa cơm.



Nghĩ ngợi một lát, Đường Vân Anh không ép buộc cô.

“Để chị nói công ty đăng bài giải thích.”

Tống Linh Linh nói: “Làm phiền chị Anh rồi.”

Đường Vân Anh đáp ngay: “Đều là chuyện chị nên làm mà.” Cô ấy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng bảo: “Mấy tấm ảnh trên mạng không giống như do nhân viên chụp. Tuần sau, phim của hai người mới phát sóng, không nên bóc mẽ cậu ta trong giai đoạn kiểm duyệt này.”

Cô đoán bên phía Phạm Gia Việt cũng nắm được chuyện này nên mới dám đưa mấy tấm hình này cho blogger đăng lên.

Đương nhiên Tống Linh Linh biết ý định trong lòng Phạm Gia Việt.

Cô mím môi, lạnh nhạt nói: “Em hiểu ý chị, vậy nên giờ chúng ta chỉ cần đưa ra bằng chứng mạnh mẽ để làm sáng tỏ là được.”

Đường Vân Anh: “Được rồi.”

Trước khi cúp máy, Đường Vân Anh nói thêm với Tống Linh Linh: “Tối nay chị làm xong việc sẽ đến sân bay luôn, chị em mình sẽ bàn bạc về mấy công ty khác ở sân bay nha.”

Tống Linh Linh cười nói: “Vâng.”

-

Tại sân bay Nam Thành.

Sau khi Giang Trục gặp mặt rồi bàn chuyện với anh trai vào đêm qua xong, anh quay về Nam Thành ngay trong sáng sớm.

Vừa mới xuống máy bay ngồi vào trong xe, Trì Bân đã quay lại nhìn anh: “Anh Trục, Linh Linh lại lên hot search rồi.”

“...”

Giang Trục, người cả đêm không ngủ và vừa định nghỉ ngơi một lát, mở mắt nhìn Trì Bân.

Trì Bân hiểu ý, đưa điện thoại cho anh rồi bảo: “Cô ấy lên hot search chung với nam diễn viên đóng chung phim, blogger tung ra khá nhiều ảnh chung của họ, nói rằng quan hệ rất thân thiết, có lẽ đang lén lút yêu đương.”

Nghe thấy lời này, Giang Trục cười khẩy.

“Mắt nhìn người của cô ấy chưa tệ đến mức đó.”

Trì Bân nghẹn lời, hậm hực sờ mũi không dám hó hé gì.

Giang Trục rũ mắt, ngón tay thon dài lần lượt bấm mở từng tấm ảnh mà blogger tung ra.

Xem xong, anh trả lại điện thoại cho Trì Bân.

“Cố tình tìm góc chụp”, Anh thản nhiên nói: “Có mấy tấm là hình ghép.”

Trì Bân nghe thế thì đờ người ra.

Đến khi đối diện với ánh mắt của Giang Trục, anh ta mới hiểu ra: “Em hiểu rồi! Em sẽ liên lạc với người đại diện của Linh Linh và đề cập chuyện này với cô ấy.”

Giang Trục không nói được, cũng không bảo là không được.

Trong mắt Trì Bân, hành động này của anh là thái độ ngầm cho phép.

Bỗng nhiên, Trì Bân xuýt xoa: “Tốc độ của đội của Linh Linh nhanh ghê gớm!”

Giang Trục mở mắt ra.

Trì Bân tự giác báo cáo: “Công ty cô ấy đăng bài Weibo làm sáng tỏ, còn đưa ra mấy tấm hình tương tự với ảnh mà blogger tung ra.”

Hình mà công ty Tống Linh Linh đăng thanh minh có góc chụp khác với hình của blogger.

Song lại có thể cho cư dân mạng biết rõ rằng hai người không có bất kỳ hành động thân mật nào, chỉ đơn thuần là giao tiếp bình thường giữa hai người hợp tác. Thú vị hơn là mỗi bức ảnh công ty cô đăng lên đều kèm theo một dòng giải thích, rõ ràng hơn của blogger kia nhiều.

Hình 1-3 ở phim trường, không chỉ mỗi Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt lọt vào ống kính mà còn có cả một nhóm nhân viên đứng bên cạnh nữa, hai người đứng chung một chỗ để thảo luận kịch bản.

Hình 4-6 là gặp mặt tại một sự kiện nào đó, chỉ trò chuyện xã giao đôi ba câu, không qua một phút, bên cạnh cũng có nhiều người.

Hình 7-9 là khi ghi hình show giải trí hôm qua, ngoài ống kính có nhân viên, trong ống kính có đám trẻ con, bọn họ không thể nào tiếp xúc thân mật được.

Bài Weibo làm sáng tỏ kèm theo mấy tấm ảnh đáp lại vừa được đăng lên, quần chúng hóng hớt vừa thấy sốc vừa thấy hấp dẫn.

Đây là lần đầu tiên họ thấy một nghệ sĩ thanh minh scandal, lại còn là kiểu rõ ràng rành mạch, vừa đọc là hiểu ngay.

Chỉ trong chớp mắt, fan của Tống Linh Linh và người qua đường đều bị thu hút.

[Tôi biết ngay là blogger vô lương tâm đó đăng để thu hút sự chú ý mà!! Linh Linh của chúng tôi không thèm mượn hơi ai đó để nổi đâu!]

[Đệt! Bài thanh minh của công ty này hay ho, thú vị đấy!]

[Ngầu như trái bầu! Ai ngờ bên Tống Linh Linh có thể tìm được ảnh để đốp lại mấy tấm blogger tung ra chứ?! Quan sát kỹ thì bối cảnh, cách phối đồ và trang phục giống nhau như đúc, xem ra đúng là vấn đề góc chụp của hai bên rồi!]

[Sau này, mấy nghệ sĩ có thể thanh minh theo tiêu chuẩn này được không?]

[Ha ha ha ha, đọc bình luận trả lời của Weibo chính thức của công ty đi, họ bảo đây là ý của Tống Linh Linh. Em ấy thú vị ghê!]

[Cứu tui! Cô ấy dễ thương quá!!]

[Phía Tống Linh Linh làm sáng tỏ ngay như thế, bên Phạm Gia Việt đang làm gì vậy? Vẫn đang giả chết à?]

[Không giả chết thì làm gì được giờ? Giả chết có thể khiến anh ta nổi tiếng, còn lên tiếng thanh minh thì chưa chắc!]



Tống Linh Linh vừa đăng lên đã khiến fan của Phạm Gia Việt và anti-fan phải câm nín.

Với thái độ cố gắng làm sáng tỏ của cô, còn ai dám bảo cô ké fame để lăng xê nữa? Nếu thật sự muốn lăng xê, công ty cô sẽ không phản hồi nhanh như vậy, cũng sẽ không phí sức tìm ảnh đáp lại và soạn văn bản đăng lên cho mọi người nữa.

Trì Bân để ý thấy Giang Trục đang nhìn vào điện thoại, khóe môi cong lên.

Anh ấy hiểu ý, bèn khen: “Linh Linh đúng là thông minh thật!”

Giang Trục trả điện thoại và lườm Trì Bân: “Thì cũng miễn cưỡng xem như lanh lợi.”

Trì Bân: “...”

Cỡ này mà còn là miễn cưỡng hả?

Giang Trục đột nhiên bảo anh ấy: “Cậu điều tra Phạm Gia Việt này đi.”

Trì Bân: “Dạ?”

Giang Trục biết anh ấy muốn hỏi gì, anh thản nhiên đáp: “Tôi không muốn thấy cậu ta nhảy nhót như một tên hề trong giai đoạn quảng bá phim của chúng ta.”

“...”

Trì Bân hiểu rồi.

Giang Trục bảo anh ta điều tra người ta để nắm nhược điểm của Phạm Gia Việt trong tay trước, phòng khi anh ta ké độ nổi của Tống Linh Linh bất thành rồi hắt nước bẩn sau lưng cô, làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Tống Linh Linh, gây tổn thất đến quá trình quảng bá phim của họ.

Tuy vẫn hơi gượng gạo nhưng Trì Bân vẫn thuyết phục bản thân mình tin rằng…

Giang Trục vì bộ phim, chứ không đơn giản là vì Tống Linh Linh.

-

Sau khi đọc bài Weibo do công ty đăng, Tống Linh Linh rời giường “đi làm”.

Chiếc khăn phủ trước ống kính máy quay được vén lên, gương mặt mộc của cô xuất hiện trước màn ảnh.

Sau khi đánh răng rửa mặt, Tống Linh Linh thong thả trang điểm rồi bước ra khỏi phòng.

Trước tiên, cô ghé thăm các bạn nhỏ vẫn còn say giấc, sau đó vào bếp làm bữa sáng.

Đoàn làm phim và đạo diễn show nhìn cô, không khỏi xì xào thảo luận.

“Tâm lý của Linh Linh khá tốt đấy chứ.”

Đạo diễn chống cằm nhìn: “Cô nhóc này cứ luôn giữ vững thế này thì tương lai chắc chắn sẽ rất ổn đây.”

Trợ lý đạo diễn bật cười: “Đạo diễn Lưu coi trọng cô ấy thế ạ?”

Đạo diễn Lưu khẽ đáp: “Ừm.”

Ông ngắt lời: “Tôi cam đoan, sau khi show giải trí kỳ này phát sóng, Tống Linh Linh có thể thu hút được kha khá fan sự nghiệp, và không ít tổ quay chương trình giải trí cũng sẽ tìm cô bé!”

Không sợ lộ mặt mộc trước ống kính, sau khi rời giường cũng chỉ rửa mặt đơn giản rồi bắt đầu nấu cơm cho các bé nhỏ, không nhõng nhẽo cũng không ra vẻ, hiếm có ai không yêu thích một nghệ sĩ vừa thẳng thắn vừa chân thật thế này.

Tất nhiên, cũng không thể loại trừ vẻ đẹp tự nhiên của cô, dù là mặt mộc nhưng vẫn ăn ảnh hơn phần lớn người đã trang điểm.

Tống Linh Linh không biết chuyện này, cô chỉ biết làm những gì nên làm thôi.

Trong lúc nấu bữa sáng cho các bé thì các em ấy lần lượt thức giấc.

Cô nấu cháo, hấp màn thầu hình heo con và giúp các em bé mặc quần áo và rửa mặt.

Khi mấy đứa nhỏ khóc quấy, cô không nóng nảy mà dịu dàng trấn an, lần lượt giải quyết từng việc một.

Khách mời cố định rời giường, công việc của cô cũng được san sẻ phần nào.

Một lát sau, Phạm Gia Việc cũng thức dậy.

Hai người chạm mặt, anh ta mím môi, gọi Tống Linh Linh: “Linh Linh, chuyện trên mạng…”

Anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tống Linh Linh ngắt lời.

“Anh múc cháo cho các bé được không?”

Phạm Gia Việt khựng lại, nhìn ống kính gần đó rồi đáp: “Được.”

Khi phát sóng, cư dân mạng bình luận cảnh này rằng… Trông Tống Linh Linh như kiểu không muốn giao tiếp với Phạm Gia Việt thêm chữ nào nữa.

Ăn sáng xong, Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt lại chơi chung với đám trẻ cả buổi sáng.

Giữa trưa, mọi người cùng nhau nấu cơm.

Khi ăn uống xong cũng là lúc Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt phải rời đi.

Lúc thu dọn hành lý, có mấy bạn nhỏ ôm Tống Linh Linh khóc, sụt sịt không cho cô đi, lại còn hỏi khi nào cô có thể quay lại.

Bên phía Phạm Gia Việt thì ngược lại, không có một đứa nhỏ nào lưu luyến anh ta.

Anh ta lúng túng đứng bên cạnh, cụp mắt nhìn Tống Linh Linh đang ngồi xổm an ủi và lau nước mắt cho các em nhỏ, anh ta chỉ đành cố gắng đè nén cảm xúc của mình.

Đến khi hai người thật sự ra khỏi ống kính, Phạm Gia Việt không thể không nói với Tống Linh Linh: “Em biết cách khiến trẻ con thích mình thật đấy, bọn nhóc bám em ghê, em từng chăm sóc con nít rồi à?”

Tống Linh Linh không quan tâm đến nhân viên ở bên cạnh, cô mỉm cười trả lời: “Hình như không chỉ có trẻ con mới bám dính tôi đâu nhỉ?”

Nghe thấy ẩn ý của cô, sắc mặt của Phạm Gia Việt không được tươi tắn cho lắm: “Vậy ư?”

Anh ta giả ngu: “Anh không biết nữa.”

Tống Linh Linh: “Nhưng mà đâu phải ai cũng bám vào tôi được.” Cô cười khanh khách: “Còn phải xem là ai nữa!”

“...”

Người nhân viên lờ mờ thấy hai người sắp cãi nhau nên vội hắng giọng liên tục: “Linh Linh, Gia Việt, đạo diễn Lưu bảo hai người qua kia ngồi để cảm ơn hai người đã đến đây hỗ trợ.”

Tống Linh Linh cười: “Là tôi phải cảm ơn đạo diễn Lưu đã cho tôi cơ hội này đấy chứ.”

Khi gặp mặt đạo diễn Lưu, Tống Linh Linh còn được ông xin cách thức liên lạc, bảo là sau này có chương trình nào phù hợp sẽ tìm đến cô, hy vọng cô đừng từ chối ông.

Tống Linh Linh không từ chối mà thoải mái đồng ý, nói rằng chỉ cần cô không có lịch trình trước thì chắc chắn sẽ tham gia.

Sau khi gặp đạo diễn, cô và Phạm Gia Việt đường ai nấy đi.

Tống Linh Linh không muốn nghe anh ta giải thích, đúng thật là cô không muốn nói bất kỳ chữ nào với anh ta. Cô sợ mình nói chuyện với anh ta một câu thì lại phải lên hot search một lần.

Ai biết được Phạm Gia Việt lại có ý đồ xấu gì để gài cô!

Để đối phó với kiểu đàn ông không biết xấu hổ này, Tống Linh Linh thấy cách hợp lý nhất là không tiếp xúc, không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để thao túng dư luận.

Khi Tống Linh Linh đến sân bay, Đường Vân Anh đã chờ sẵn ở đó.

“Cảm giác thế nào?” Đường Vân Anh mỉm cười nhìn cô: “Mệt lắm nhỉ?”

Tống Linh Linh gật đầu: “Cũng hơi hơi ạ.”

Cô từng chăm trẻ con, nhà dì cả của cô mở trường mầm non nên trước đây cô có phụ giúp nhiều lần, cũng vì vậy mà cô khá rành với việc chăm trẻ.

Đường Vân Anh cười khẽ: “Lát nữa lên máy bay nghỉ ngơi xíu đi em.”

Cô ấy không trò chuyện ngoài lề với Tống Linh Linh mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Vụ lùm xùm của em với Phạm Gia Việt xem như đã được làm sáng tỏ. Chị đoán bên phía cậu ta sẽ không lén làm chuyện này thêm lần nào nữa, nhưng họ còn ra thủ đoạn nào nữa không thì tạm thời chưa rõ. Nói ngắn gọn là chúng ta cứ cố gắng đề phòng là được.”

Nói đến đây, cô ấy hơi rầu: “Nhưng tuần sau là bộ phim mới của hai người phát sóng, nếu không tương tác gì thì không thể được.”

Tống Linh Linh cười: “Em biết.”

Cô nhìn Đường Vân Anh: “Chị Anh cứ yên tâm, em biết phải làm thế nào mà.”

Cô vẫn sẽ đến buổi tuyên truyền phim, nhưng những hoạt động tương tác nằm ngoài ranh giới quảng bá thì cô sẽ không làm.

Đường Vân Anh hiểu Tống Linh Linh, biết cô là một nghệ sĩ có chừng mực.

“Vậy được, lòng em hiểu rõ thì tốt.”

Đường Vân Anh không nói tiếp chuyện này với cô nữa: “Thời gian không còn sớm nữa, em đi làm thủ tục đi. Có gì cứ gọi cho chị là được.”

Tống Linh Linh cười khì, đôi mắt cong lên: “Vậy làm phiền chị Anh rồi.”

Đường Vân Anh nhìn cô: “Chị là người đại diện của em, không xử lý chuyện cho em thì ai xử lý đây! Đừng nói mấy câu phiền hay không phiền nữa, em cứ yên tâm đóng phim đi.”

“... Dạ.” Tống Linh Linh ôm cô ấy: “Thế em đi nha.”

“Đi đi.”

Đường Vân Anh nhìn Tống Linh Linh kiểm tra an ninh xong rồi rời khỏi sân bay.

Thật ra cô ấy đến đây để gặp nghệ sĩ của mình một chút, sau khi xác định tâm trạng của Tống Linh Linh không tệ, không bị ảnh hưởng bởi vụ lùm xùm kia thì cô ấy cũng an tâm.

-

Tống Linh Linh hạ cánh đúng vào giờ cao điểm.

Cứ phải nhích từng chút trên suốt đoạn đường, 8 giờ tối mới đến khách sạn.

Chăm trẻ còn mệt hơn cả đóng phim nên sau khi tắm rửa xong, Tống Linh Linh chui vào chăn ấm luôn.

Cô muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để mai đóng phim thật tốt.

Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu biết sắp xếp của cô nên tự giác không đến quấy rầy.

Tuy nhiên, có người không biết điều đó.

Tống Linh Linh vừa chìm vào mộng đẹp không lâu thì bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.

Cô nhíu mày, cuộn người trong chăn nhằm chặn âm thanh chói tai bên ngoài.

Tống Linh Linh thường gắt gỏng mỗi khi rời giường, đặc biệt trong lúc mệt mỏi thì dữ dội hơn.

Lâm Hạ hiếm khi đánh thức cô, một phần vì biết cái tật xấu này của cô, một phần vì nếu Tống Linh Linh có chuyện cần làm, cô sẽ thức dậy trước khi đồng hồ báo thức reo lên và Lâm Hạ đến đánh thức.

Tiếng chuông vang lên một lúc lâu vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Tống Linh Linh không chịu được nữa, cô xốc chăn lên, tức tối bước xuống giường rồi mở cửa ra.

Cửa mở.

Giang Trục vừa cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt đầy khó chịu và mệt mỏi của Tống Linh Linh.

Hai người cứ thế nhìn nhau.

Im lặng một hồi lâu.

Giang Trục nhíu mày hỏi: “Sao mới rời khỏi đoàn phim hai ngày mà cô đã bị người ta bắt nạt như vậy rồi?”

“...?”

Tống Linh Linh ù ù cạc cạc, cơn buồn ngủ quẩn quanh đầu một lúc mới hiểu ý của Giang Trục.

Anh tưởng rằng vẻ mặt khó chịu của cô là do scandal đó.

Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh từ tốn ngẩng đầu nhìn anh: “... Tôi đã đánh trả lại rồi.”

Giang Trục liếc cô: “Thế mà gọi là đánh trả hả?”

Tống Linh Linh chớp mắt, cô không muốn tiếp tục chủ đề này với anh.

Mí mắt cô muốn díp lại, cô tựa vào cửa, khó hiểu hỏi: “Đạo diễn Giang đến đây tìm tôi để phê bình tôi à?”

“...”

Giang Trục không đáp mà chỉ nhìn thẳng vào gương mặt trắng nõn của cô.

Vì quá buồn ngủ nên Tống Linh Linh chả thèm mở mắt ra.

Trong lúc Giang Trục giữ im lặng, cô lại ngáp một cái.

“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh uất ức mở đôi mắt ậng nước vì buồn ngủ: “Nếu không có việc gì gấp, anh có thể để tôi đi ngủ không?”

Giang Trục tự biết mình đã làm phiền giấc ngủ của cô, thật ra anh chỉ đến đây xem thử thôi, không có chuyện gì gấp cả.

Nghĩ vậy, anh cất lời: “Đi đi, chúc cô ngủ…”

Chữ “ngon” còn chưa kịp thốt ra, Tống Linh Linh đã đóng sầm cửa lại mà chẳng nể nang gì, chặn anh và câu chúc ngủ ngon ở bên ngoài.

Giang Trục: “...”

***

Lời tác giả:

Giang Trục: Đóng sầm cửa với đạo diễn thì nên trừng phạt thế nào?

Fan CP: Thế này nè, kiểu này nè.

Linh Linh:?

Giang Trục: Ý kiến hay đó.

Tác giả:?