Ôn Trì Cẩn ừ một tiếng: “Cô ấy tìm em có việc gì?”
“Không có việc gì.” Nói đến đây, Thịnh Vân Miểu đột nhiên nhớ tới Ôn Trì Cẩn quen biết Giang Trục: “Anh, có phải anh với Giang Trục rất thân quen không?”
Ôn Trì Cẩn: “Bình thường thôi.”
Thịnh Vân Miểu bị lời anh nói làm nghẹn lại, không biết nói gì nữa.
Ôn Trì Cẩn nhìn cô thay đổi sắc mặt, đôi mắt ôn hòa hơn: “Muốn hỏi gì?”
“Em muốn biết…” Cô cầm lấy điện thoại nhìn tin nhắn mới của Tống Linh Linh: “Anh ấy từng phạm tội chưa?”
“...?”
Ôn Trì Cẩn không bắt kịp suy nghĩ của cô.
Anh nhìn người hỏi xong lập tức vùi đầu ăn cơm kia, hơi nhíu mày: “Loại tội nào?”
Trong miệng Thịnh Vân Miểu đầy thịt, mơ hồ không nói rõ: “Em cũng không biết, Linh Linh hỏi em như vậy.”
Ôn Trì Cẩn mỉm cười: “Không biết.”
Thịnh Vân Miểu kinh ngạc: “Anh cũng không biết?”
Ôn Trì Cẩn kéo khăn giấy ở bên cạnh, cánh tay thon dài vượt qua mặt bàn chạm lên khóe môi Thịnh Vân Miểu.
Lông mi Thịnh Vân Miểu run lên, tim đập mạnh hơn.
Còn chưa đợi cô phản ứng lại, Ôn Trì Cẩn đã vứt khăn giấy lau xong miệng cô vào thùng rác.
Cô giật mình một cái, mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh, em lớn rồi.”
Cô không tim không phổi mà lấy khăn giấy, lại lau miệng mình: “Anh đừng đối xử với em như là trẻ con thế nữa.” Cô lẩm bẩm: “Nếu em bị mẹ biết, chắc chắn mẹ sẽ nói em không hiểu chuyện.”
Ôn Trì Cẩn liếc cô một cái, sắc mặt hơi sắc bén.
Thịnh Vân Miểu nói xong, cũng tự giác ngậm miệng.
Cô lén nhìn sắc mặt của Ôn Trì Cẩn rồi im lặng cúi đầu ăn thịt.
Nghi hoặc của Tống Linh Linh không ai có thể trả lời.
Cô đợi một lúc lâu cũng không thấy Thịnh Vân Miểu trả lời lại, tự biết cô có việc bận rồi.
Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thoắt cái mà Giang Trục đã lái xe vào nội thành rồi.
Nội thành vào lúc bảy, tám giờ luôn là giờ náo nhiệt, dòng người rộn ràng nhốn nháo, đầy sắc đèn rực rỡ.
Bên ngoài dường như gió rất to, Tống Linh Linh hạ cửa xe xuống, mùi đồ ăn bán ở hẻm nhỏ ven đường len lỏi vào mũi cô.
Cô hơi đói rồi.
Nghĩ đến chuyện mình vừa từ chối Giang Trục, Tống Linh Linh chậm chạp nghĩ có phải mình hơi vô lương tâm không.
Đúng là Giang Trục từng mắng cô, nhưng việc nào ra việc đó, anh mời Lưu Chi đến dạy cô, bản thân cũng hi sinh thời gian nghỉ ngơi giúp cô học bù. Cô lại ngay cả bữa cơm cũng không mời anh ăn. Hình như có phần không được rồi.
Nghĩ vậy, Tống Linh Linh quay đầu nhìn về phía Giang Trục.
Giang Trục không phải không phát hiện người bên cạnh muốn nói lại thôi, mà anh muốn kiên nhẫn chờ cô nói ra.
Tống Linh Linh hạ quyết tâm: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục: “Sao?”
Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước.
Tống Linh Linh chỉ về phía bên cạnh: “Anh ăn đồ vỉa hè không?”
“...”
Giang Trục nhanh chóng nhìn theo hướng cô chỉ: “Muốn ăn gì?”
Tống Linh Linh sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Trước hết đêm nay tôi mời anh ăn một bữa ở quán ven đường đã, lần sau mà rảnh sẽ mời anh cái khác.”
Giang Trục không từ chối: “Đến đây ăn?”
Tống Linh Linh gật đầu.
Không tới vài phút xe của Giang Trục đã dừng lại ở chỗ đậu xe ven đường.
Hai người xuống xe. Chỗ bọn họ xuống xe cách nhà của Tống Linh Linh rất gần, lái xe năm phút là đến rồi.
Hằng ngày khi cô được nghỉ ngơi sẽ đi đến đây ăn cơm, nơi này cô rất quen thuộc.
Cái nóng của mùa hè ập tới trước mặt hai người.
Cửa khu thương mại là một khoảng đất trống rộng có thể tản bộ, còn có cảnh suối phun nước.
Xung quanh đó là quảng trường để nhảy, người chơi ván trượt hay dắt chó đi dạo cũng không ít.
Tống Linh Linh dẫn Giang Trục đi đến con đường nhỏ cạnh đó, thấp giọng nói: “Chỗ này có một phố ăn vặt.”
Phố ăn vặt không lớn, nhưng lại thuộc kiểu “chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng”.
Giang Trục nhìn xung quanh một vòng, nghiêng mắt: “Bình thường hay đến đây?”
Hai người đi đến quán bán cá hầm cải chua, thấy người bên trong rất đông.
May mắn lúc hai người vừa đến thì bên trong có một bàn khách tính tiền rời đi, hai người thuận lợi ngồi xuống.
Hai người ngồi ở vị trí góc bên, đèn của quán cũng không chiếu sáng ngời ngời nên chẳng ai chú ý họ là ai.
Tống Linh Linh ở đây khá thoải mái.
Cô cầm thực đơn của quán giới thiệu món ăn cho Giang Trục.
Giang Trục nâng mi nhìn cô: “Cô ăn được gì?”
Tống Linh Linh nhìn thực đơn, chỉ vào rau xanh xào nói: “Tôi có thể ăn cái này.”
“...”
Gọi món xong, hai người yên lặng chờ đợi.
Không hiểu sao, Tống Linh Linh hơi không được tự nhiên.
Nhưng loại hơi không tự nhiên này, là khi ở bên người đàn ông mới có.
Tống Linh Linh tự nhận mình không phải người ít nói.
Nhưng ở trước mặt Giang Trục, cô lại không tìm được đề tài.
Cô không biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.
Bỗng chốc, cô nghe được Giang Trục hỏi mình: “Vừa nãy cô nói mình về nhà có việc, bây giờ lại không vội à?”
“?”
Tống Linh Linh chưa thấy người nào mà phá đám như vậy.
Cô trợn tròn mắt nhìn Giang Trục, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Đối diện với đôi mắt trong sáng của cô, Giang Trục vẫn chưa nhận ra mình nói sai, làm sai cái gì.
Anh nhướng mày: “Không được hỏi?”
“Được hỏi.” Tống Linh Linh nuốt nước bọt, hơi tức giận: “Về nhà chơi game.”
Giang Trục nhìn cô.
Tống Linh Linh: “Tôi đã hẹn với Từ Mãn rồi.”
Trước đây khi sinh nhật Từ Mãn, cô tặng Từ Mãn máy chơi game làm quà sinh nhật nên Từ Mãn đã hẹn cô cùng nhau chơi game. Cô nói khi nào rảnh thì chơi.
Hôm nay, vừa hay đến hẹn.
Giang Trục à một tiếng, ánh mắt còn dừng trên người cô: “Rất thích chơi game à?”
“Cũng… được.”
Tống Linh Linh không quá thích mấy trò đánh nhau, cô chỉ chơi game để giết thời gian khi nhàm chán thôi.
Giang Trục gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Tống Linh Linh nhìn sườn mặt trầm tĩnh của anh, đang nghĩ xem có nên nói gì đó cứu vãn không - Ví dụ như không phải cô và Từ Mãn không đọc kịch bản, chỉ ngẫu nhiên cần một chút không gian riêng tư giải trí thư giãn.
Tối cô chơi game xong sẽ lại xem kịch bản một lần.
Cô rối rắm không biết có nên giải thích hay không thì người phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn ra.
Giang Trục gọi không nhiều đồ ăn.
Một phần cá hầm cải chua, một phần rau xanh mà Tống Linh Linh ăn được, cùng một phần cháo rau xanh nóng hổi.
Lúc ăn cơm hai người đều không thích nói chuyện.
Tống Linh Linh không được ăn nhiều, ăn được mấy miếng rau xanh lập tức buông đũa xuống.
Giang Trục nhíu mày: “Cháo cũng không được ăn?”
Tống Linh Linh nhìn một cái, có chút thèm: “Tôi ăn hai thìa chắc được.”
Nói hai thìa, vậy mà cô ăn hai thìa thật.
Giang Trục không còn cách nào chỉ đành ăn xong bữa ăn này một cách nhanh nhất có thể.
Ăn xong, Tống Linh Linh tỏ ý không cần Giang Trục tiễn cô, từ nơi này về đến nhà cô đi mười phút là đến nơi.
Tống Linh Linh lộ ra nụ cười tươi rói với anh: “Đạo diễn Giang anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”
Thấy cô kháng cự, Giang Trục không kiên trì nữa.
Anh lạnh nhạt nói: “Về đến nhà nói cho tôi một tiếng.”
Tống Linh Linh chớp chớp mắt: “Vâng, đạo diễn Giang đi thong thả.”
Nhìn Giang Trục đi về phía dừng xe, Tống Linh Linh thu tầm mắt về, chậm rãi đi về phía nhà mình.
Trên đường vẫn có không ít người, gió đêm thổi cũng rất thoải mái.
Tống Linh Linh chậm rãi đi về, không chú ý ở không xa có xe đi theo.
Nhìn thấy cô đi vào tiểu khu, lúc này Giang Trục mới giẫm chân ga đi về phía trước.
Một cơn gió thổi qua, dấu vết bánh xe để lại cũng bị thổi bay mất.
=
Thời gian nghỉ ngơi ba ngày, chiều nào Tống Linh Linh cũng đúng giờ đi đến biệt thự của Giang Trục.
Lưu Chi cũng liên tục dạy cô ba ngày liên tiếp.
Biết bọn họ nói phải về đoàn làm phim, bà nói khi nào có thời gian rảnh sẽ đến thăm ban.
Trải qua ba ngày tiếp xúc, Tống Linh Linh thuận lợi trao đổi cách thức liên lạc với Lưu Chi.
Lưu Chi rất thích cô, cũng nói với cô lúc nào không hiểu có thể hỏi bà, bà sẵn sàng giải đáp cho cô.
Lúc Tống Linh Linh nói chuyện này cho Đường Vân Anh, cô ấy cảm thấy vừa bất ngờ lại vui mừng.
Cô ấy thực sự không nghĩ tới Giang Trục lại có thể mời người như vậy vì diễn viên trong đoàn phim.
Nghe được lời cảm khái của cô ấy, Lâm Hạ không nghĩ nhiều mà nói: “Đạo diễn Giang không đối xử với tất cả diễn viên như vậy đâu nhỉ?”
Cô nói thẳng: “Từ Mãn không được vậy.”
Tống Linh Linh: “...”
Đường Vân Anh sửng sốt: “Cũng đúng.”
Cô ấy nhìn về phía Tống Linh Linh: “Anh ấy đột nhiên nói với em à?”
Đối diện với ánh mắt tìm tòi của hai người, Tống Linh Linh bình thản: “Em cảm thấy do Giang Trục chê kĩ thuật diễn của em không tốt.”
Đương Vân Anh: “Sao vậy được.”
“Sao không vậy được.” Tống Linh Linh lẩm bẩm: “Em ở đoàn làm phim bị anh ấy mắng đến thảm, không tin thì chị hỏi Lâm Hạ.”
Lâm Hạ yên lặng gật đầu.
Đường Vân Anh thở dài: “Vậy cũng được. Cho dù lý do gì, anh ấy có thể mời Lưu Chi dạy học cho em. Ân tình này chúng ta phải nhớ kĩ.”
Lưu Chi là người không phải ai cũng mời tới được.
Tống Linh Linh: “Em biết, em mời anh ấy ăn cơm rồi.”
“?”
Đường Vân Anh kinh ngạc: “Em mời anh ấy ăn gì?”
“Cá hầm cải chua.”
“...”
Đường Vân Anh nhìn sắc mặt thản nhiên của cô, đau đầu day trán: “Đợi bộ phim của bọn em quay xong, lại mời lần nữa đi.”
“... Cũng được.”
Nói tới nói lui, Đường Vân Anh thuận tiện nói về chuyện trước đây cô quay gameshow.
Kịch bản phim mới của Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt có tình huống giống nhau, chuyện này không xấu cũng không tốt.
Nói chìm cũng không chìm, nhưng nói nổi cũng không phải.
“Tối hôm sau tám giờ lên sóng, em phải nhớ tuyên truyền trên Weibo, nếu không rảnh thì bảo Lâm Hạ làm hộ cho.”
Tống Linh Linh hiểu rõ: “Em biết rồi.”
“Còn nữa.” Đường Vân Anh hơi đau đầu: “Độ hot phim của các em giống nhau, bên sản xuất muốn để bọn em trực tiếp phát sóng tâm sự, thuận tiện quảng cáo.”
Cô nhìn Tống Linh Linh: “Chị còn chưa cho bọn họ câu trả lời chắc chắn, em xem em có thời gian không.”
Tuyên truyền bình thường Tống Linh Linh sẽ không từ chối.
Cô ngẫm nghĩ: “Ngày nào vậy chị? Ngày mai đến đoàn phim em xem lại lịch quay xem có được không.”
Cô còn chưa biết suất diễn ở Bắc Thành xếp như thế nào.
“Được.”
Đường Vân Anh nói xong chuyện chính với cô thì lập tức rời đi, ngày mai lại phải về đoàn phim nên Lâm Hạ ở lại chỗ cô nghỉ ngơi, sáng mai sẽ cùng cô sang đoàn phim bên kia.
=
Hôm sau, đoàn người Tống Linh Linh và Từ Mãi lại lần nữa về đoàn phim sinh hoạt.
Chỉ là bọn họ ở Bắc Thành quen hơn là ở Nam Thành.
Hôm sau vào đoàn phim, Tống Linh Linh phải diễn đêm.
Quay xong thay quần áo chuẩn bị rời đi thì Tống Linh Linh bị nhân viên công tác gọi lại.
“Chị Linh Linh.”
Tống Linh Linh quay đầu lại, là một trợ lý nhỏ của đoàn phim, tên là Tiểu Mễ.
“Sao thế?”
Tiểu Mễ ngước mắt nhìn cô: “Em với bạn của em rất thích chị, chị có thể ký tên lên ảnh cho bọn em không?”
Tống Linh Linh ngẩn ra, cười khẽ: “Dĩ nhiên được rồi, nhưng hiện tại chị không có tấm ảnh nào, em có sẵn không?”
“Có có có.”
Tiểu Mễ kích động lấy ảnh mình chuẩn bị ra.
Tống Linh Linh cúi đầu xuống nhìn, bức ảnh này là ảnh được chụp lúc cô mới vào showbiz.
Cô ngạc nhiên: “Bức ảnh này…”
Cô còn chưa nói hết câu, Tiểu Mễ nhấc tay nói: “Em tải ở trên mạng xuống, sẽ không xâm phạm quyền riêng tư chứ?”
“Chị là người của công chúng, em không lấy ảnh chị đi làm việc xấu thì sẽ không tính là xâm phạm quyền riêng tư.” Tống Linh Linh cười nói: “Chị chỉ hơi ngạc nhiên bức ảnh này đã được hai năm rồi.”
“Còn mấy ngày nữa mới tròn hai năm.” Tiểu Mễ nói với cô: “Bởi vì sau này chị không còn chụp hình kiểu này nữa rồi.”
Tống Linh Linh hơi giật mình: “Bọn em thích kiểu chụp này của chị?”
“Thích ạ.” Tiểu Mễ kích động nói: “Em rất thích, chị xinh lắm.”
Hai mắt cô ấy hiện lên hình ngôi sao, nhìn chằm chằm Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh cười khẽ: “Cảm ơn.”
Kí tên xong, cô trả lại Tiểu Mễ bức ảnh: “Cảm ơn các em đã thích chị.”
“Em với bạn sẽ luôn thích chị.” Tiểu Mễ thổ lộ với cô.
Tống Linh Linh nói được.
Thịnh Vân Miểu còn đang thu dọn đồ đạc, Tống Linh Linh và Lâm Hạ đứng ở một góc của đoàn phim chờ cô.
Hai người nghe đoàn phim nói chuyện ồn ào, Tống Linh Linh nhìn chằm chằm Lâm Hạ một lúc, bất ngờ mở miệng: “Hạ Hạ.”
“Chụp đi chụp đi, lần này chị muốn chụp phong cách gì?” Cô hưng phấn nói: “Em lên mạng theo dõi sẵn mấy nhiếp ảnh gia chụp đẹp rồi, để em hẹn tới cho chị.”
Tống Linh Linh: “.”
Cô nhìn Lâm Hạ, dường như khó hiểu: “Sao em tích cực thế?”
“Sao em không tích cực được.” Lâm Hạ bóp cổ tay: “Chị không biết trước kia chị nói không muốn chụp ảnh nhiều, sợ để lại ấn tượng chỉ có vẻ ngoài với mọi người mà không có vai diễn, em đã buồn thế nào đâu.”
Cô dám chắc nếu Tống Linh Linh chụp nhiều ảnh hơn, số lượng fans sẽ tăng lên gấp bội.
Khuôn mặt này của cô, thật sự rất đẹp.
Tống Linh Linh bị cô chọc cười: “Sao khoa trương đến thế được?”
“Sao không chứ.” Lâm Hạ kiêu ngạo: “Không phải mỗi em thấy thế mà rất nhiều người cũng thấy thế.”
Tống Linh Linh nhướng mày, cố ý hỏi: “Còn ai nữa? Em đừng nói là fans nhé.”
“Chị Dư Đan này, Từ Mãn này… Mấy người bọn họ đều từng khen ngợi chị đó.” Chuyện này Lâm Hạ nghe ngóng được trong đoàn làm phim.
Tống Linh Linh à một tiếng: “Đấy là do bọn họ có quan hệ tốt với chị thôi.”
“Vậy đạo diễn Giang không có quan hệ tốt đúng không?” Lâm Hạ nhìn cô: “Đạo diễn Giang cũng khen chị đẹp.”
Tống Linh Linh kinh ngạc: “Lúc nào thế?”
Lâm Hạ nhớ lại: “Em cũng không nhớ rõ, nhưng hình như là lần chị với Từ Mãn đang diễn với nhau thì em cũng mấy người đạo diễn Giang đứng cùng nhau. Phó đạo diễn Vương còn nói góc nghiêng của chị trông rất đẹp, rất có cảm giác Tô Vãn, sau đấy chị Dư Đan nói chính diện của chị đẹp. Phó đạo diễn Lâm nói cũng được, anh ta không thấy xinh đến thế. Cuối cùng đạo diễn Giang nói…”
Tống Linh Linh nhấp môi dưới: “Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nhìn phó đạo diễn Lâm nói, tôi thấy rất đẹp đấy.”
“?”
Tống Linh Linh kinh ngạc: “Giang Trục không giống người sẽ nói như vậy đâu.”
“Sao không giống?” Lâm Hạ trừng mắt nhìn cô: “Chị soi gương cho em, chả nhẽ vẻ ngoài của chị không đáng để Giang Trục khen à?”
Tống Linh Linh biết cô trông như nào, nhưng cô cũng không nghĩ Giang Trục lại là người nông cạn như vậy.
Hơn nữa, số người đẹp mà Giang Trục từng nhìn thấy hay từng quay cũng không ít, không có khả năng cố ý khen cô đẹp được.
Lâm Hạ không tán đồng cách nói này của cô: “Chị không tin em thì đi mà hỏi đạo diễn Giang ấy.”
“Hỏi gì?” Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái: “Hỏi Giang Trục xem chị có xinh không à?”
Dứt lời, người không biết lúc nào đã đến bên cạnh hai cô, nói: “Muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”
Tống Linh Linh ngạc nhiên quay đầu, ở dưới ánh đèn mờ, cô đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Giang Trục.