Đoàn phim “Hẻm nhỏ” khi ăn cơm không chú ý nhiều như vậy, sẽ không bắt buộc diễn viên chính phải ngồi ăn cùng mấy người đạo diễn.
Ít nhất là Tống Linh Linh ít khi như vậy.
Phần lớn thời gian cô đều cùng Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu ngồi chung một bàn ăn.
Nhưng hôm nay lại khác.
Giang Trục cố ý gọi cô qua bên đó ăn cơm, Tống Linh Linh cảm thấy nếu bản thân vẫn muốn đi qua chỗ mấy người Lâm Hạ thì có vẻ không được ổn lắm
Cô nghĩ ngợi một hồi, vô thức ngồi vào cùng bàn ăn với Giang Trục.
“Sao Linh Linh đến sớm thế?” Dư Đan vừa nhận được cuộc điện thoại, đang trên đường quay trở về mới biết cô ngồi đây ăn.
Tống Linh Linh cong môi, lại gần bên cạnh cô ấy: “Tỉnh dậy là em đến đây rồi.”
Dư Đan cười cười: “Em ngủ đến mấy giờ thế?”
“Mười giờ ạ.”
“Tốt thật đấy.” Dư Đan cảm khái, “Hồi chị còn trẻ cũng ngủ nhiều như vậy, còn bây giờ từng này tuổi rồi, không có cách nào ngủ nhiều hơn nữa.”
Kể cả cho cô ấy ngủ, thì cô ấy cũng đúng bảy giờ sáng tự tỉnh dậy.
Tống Linh Linh nhìn cô: “Ai nói chị Đan lớn tuổi chứ, rõ ràng chị vẫn còn trẻ mà.”
Dư Đan liếc mắt nhìn cô một cái: “Em ấy, chỉ biết nói ngon nói ngọt thôi.”
Tống Linh Linh buồn cười: “Vậy có đúng như thế không chị?”
Cô tò mò.
Dư Đan: “Đúng như thế chuyện gì?”
“Đến khi lớn tuổi sẽ ngủ ít đi.” Tống Linh Linh tò mò.
“Chị thì như thế thật.” Dư Đan nói.
Phó đạo diễn Vương ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cũng chen vào nói: “Tôi cũng thế.”
Anh ta cảm khái: “Sau bốn mươi tuổi tôi cảm thấy thực sự ngủ ít đi trông thấy đấy.”
Dứt lời, phó đạo diễn Vương cũng chuyển chủ đề: “Nhưng cũng không nhất định là do tuổi tác.”
Anh chỉ vào Giang Trục ngồi một bên không tham gia vào cuộc nói chuyện: “Đạo diễn Giang của mọi người cũng ngủ rất ít.”
Tống Linh Linh sửng sốt.
Từ Mãn lại từ đâu đi ra ồn ào: “Sao anh lại biết vậy đạo diễn Vương?”
Anh ấy tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tôi đến tìm cậu ấy vào lúc hai giờ sáng cậu ấy cũng có thể tỉnh dậy ngay lập tức. Bảy giờ sáng tôi đến phim trường, cậu ấy cũng đã đến rồi.” Phó đạo diễn Vương thẳng thắn: “Vậy còn không phải ngủ ít thì là gì?”
Từ Mãn giơ ngón tay ra đếm: “Vậy đạo diễn Giang một ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng à?”
Phó đạo diễn Vương: “Cậu nói xem cậu ta có đỉnh không chứ.”
“...”
Tống Linh Linh nghe vậy, trong đầu bỗng nhiên suy nghĩ đến tin tức – Thức đêm bị đột tử, thiếu ngủ bị đột tử...
Cô cúi đầu, lầm bà lầm bầm: “Ngủ có bốn, năm tiếng. Không sợ sẽ...”
Từ “chết” còn chưa được nói ra, cô đã nhạy bén cảm nhận được có mấy đôi mắt đang dừng trên người mình.
“Không sợ cái gì?” Giang Trục nhìn cô, vẻ mặt kiểu cô nói tôi xem.
Tống Linh Linh không còn đường lui, muốn né tránh anh: “Không có gì đâu.”
Từ Mãn nhịn không được phì cười: “Đạo diễn Giang, anh ngủ ít như vậy sẽ dễ bị mắc bệnh. Anh không thể ỷ mình trẻ tuổi mà làm bậy được.”
Giang Trục liếc anh một cái, cũng không tiếp lời.
Dư Đan ở bên cạnh phụ họa: “Từ Mãn nói đúng, cơ thể em có cường tráng đến mấy thì một ngày cũng phải đảm bảo ngủ đủ được sáu tiếng chứ.”
Cô ấy lớn hơn Giang Trục cũng không ít nên Giang Trục đối với Dư Đan là thái độ kính trọng đối với trưởng bối. Cho nên nếu cô thỉnh thoảng nhắc nhở Giang Trục vài câu, anh cũng sẽ nghe.
Giang Trục tỏ vẻ đã biết: “Em biết rồi.”
Phó đạo diễn Vương lại nói mấy ngày dạo gần đây là ngoài ý muốn. Nhiệm vụ quay chụp mấy hôm nay tương đối quan trọng vậy nên mới làm việc nhiều hơn và ngủ ít đi.
Mọi người vừa vui vẻ hòa hợp nói chuyện phiếm, vừa cùng nhau ăn cơm.
Đang ăn, phó đạo diễn Vương bỗng cảm khái: “Chỉ còn mười ngày nữa là chúng ta lại phải đóng máy rồi.”
Anh ta ít khi gặp được đoàn phim có quan hệ hòa hợp như vậy, bỗng chốc không nỡ rời xa.
Dư Đan buồn cười nhìn anh ta: “Luyến tiếc à?”
Phó đạo diễn Vương: “Đúng vậy.”
Dư Đan lại bóc trần sự thật anh: “Cũng không biết là ai mấy hôm trước còn nói diễn gì mà mãi không xong, gấp không chờ được muốn nghỉ.”
Nghe được câu này, phó đạo diễn Vương ngại ngùng cười: “Muốn nghỉ ngơi là một chuyện, luyến tiếc lại là một chuyện khác.”
Dư Đan nghĩ lại, cũng thấy đúng.
Kỳ thật cô ấy cũng có chút tiếc nuối.
“Lần sau gặp chắc là khi chiếu phim nhỉ?”
Dư Đan nghiêng đầu nhìn Tống Linh Linh cùng Từ Mãn: “Hai người sau khi đóng máy dự định sẽ làm gì”
Từ Mãn: “Em lại đóng phim tiếp.”
Tống Linh Linh: “... Em tạm thời cứ vậy đã.”
Dư Đan cười, vỗ vai cô: “Nếu không có việc gì thì tìm đến chị Đan, chị cùng em đi dạo phố ăn cơm.”
Hai người nói chuyện hăng say, cũng không thèm bận tâm tới người bên cạnh.
Giang Trục ăn cơm xong, đem tầm mắt dừng ở hai má đang cười của Tống Linh Linh một lúc lâu, lại một lần nữa im lặng nhìn sang chỗ khác.
Anh nhận ra, Tống Linh Linh ở trước mặt người khác đều rất tự nhiên, luôn luôn thoải mái.
Cô có thể sẽ không nói nhiều, nhưng đều có thể đúng lúc đúng chỗ mà làm cho người khác vui vẻ.
Từ Mãn vừa hay đang nhìn điện thoại ngẩng đầu lên lại nhìn thấy cảnh này.
Anh ngồi đối diện Giang Trục, nhìn theo hướng anh nhìn thì thấy đó là Tống Linh Linh.
Ánh mắt ấy.
Từ Mãn không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng anh ấy chắc chắn được phỏng đoán trước đấy của mình.
Giang Trục đối với Tống Linh Linh chắc chắn có ý gì, mà cái ý này không chỉ là đạo diễn đối với nghệ sĩ đơn thuần.
Nghĩ đến đây, anh ấy quay đầu nhìn về phía Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh cảm nhận thấy được ánh mắt của Từ Mãn, bớt chút thời gian quan tâm anh ấy: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Từ Mãn: “... Hôm nay cậu xinh đấy.”
“?”
Tống Linh Linh không biết nói gì: “Có ngày nào mà tôi không xinh đẹp thế?”
Từ Mãn đứng dậy, dứt khoát nói với cô: “Sao cậu có thể tự luyến như vậy?”
Tống Linh Linh không phản bác: “Tôi nói sự thật mà thôi.”
Nghe hai người đấu võ mồm, Dư Đan phì cười nói: “Hai người đúng là oan gia ngõ hẹp.”
“Cũng không phải thế.” Nghe Dư Đan nói như vậy, Từ Mãn không ngừng phủ nhận: “Quan hệ giữa em và Linh Linh chỉ là bạn bè hợp tác đơn thuần, tuyệt đối không phải oan gia ngõ hẹp.”
Tống Linh Linh thấy dáng vẻ anh ghét bỏ mình, hơi nhíu mày.
Cô cũng thừa nhận giữa mình và Từ Mãn chỉ là quan hệ bạn bè hợp tác đơn thuần. Nhưng mà Từ Mãn cũng không cần phủ nhận nhanh như vậy chứ, cứ làm như cô mắc bệnh gì đó vậy.
Thấy cô có vẻ bất mãn, Từ Mãn nhìn trộm Giang Trục ở bên kia, nhỏ giọng nói thầm với Tống Linh Linh: “Nếu tôi không nói thế tôi sợ tôi sẽ không dễ dàng đóng máy được.”
Tống Linh Linh nhíu mày: “Gì cơ?”
Từ Mãn: “Không có gì, tôi đi nghỉ một lúc đã, tí nữa tập diễn cùng sau.”
“À.”
Tống Linh Linh liếc Từ Mãn một cái: “Tí nói tiếp.”
Từ Mãn: “.”
-
Ăn cơm xong, Tống Linh Linh đi dạo một vòng để tiêu cơm rồi mới quay trở lại chỗ mình xem kịch bản.
Trước mỗi lần quay phim, cô đều sẽ xem cốt truyện lại một lần để tìm cảm giác diễn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chỉ là không biết vì sao mà hôm nay cô rất khó tập trung.
Nhìn xem, cô lại chú ý đến chuyện khác rồi.
Cô đột nhiên nhớ tới lời nói lúc nãy của Từ Mãn.
Tống Linh Linh không nghe rõ lắm, nhưng cũng mơ hồ nghe được mấy từ sẽ không dễ dàng đóng máy.
Cô ngồi trên ghế trầm tư, nghĩ không ra tại sao Từ Mãn lại nói như vậy.
Thịnh Vân Miểu mới nghe xong điện thoại của Ôn Trì Cẩn, đang đi tìm Tống Linh Linh thì thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cô.
Cô ấy nhướng mà, quơ quơ tay trước mặt Tống Linh Linh.
“Này.”
Thịnh Vân Miểu khom lưng, dí sát vào gương mặt bé bằng bàn tay lại: “Nghĩ gì đấy?”
Tống Linh Linh hoàn hồn.
Lông mi cô khẽ nhúc nhích, thong thả ngẩng đầu nhìn Thịnh Vân Miểu: “Báo cáo công việc buổi sáng xong cho anh cậu xong rồi à?”
“Cái gì mà báo cáo.” Thịnh Vân Miểu thấy lời này không đúng lắm: “Sao tớ phải báo cáo cho anh ấy tớ làm gì.”
Tống Linh Linh nhướng mày: “Cậu nói xem.”
Đối diện với đôi mắt to sáng lấp lánh của cô, Thịnh Vân Miểu nghẹn họng, cứng ngắc đổi đề tài: “Cậu còn chưa nói đấy, cậu vừa nghĩ gì hả?”
“Còn chưa nghĩ xong, bao giờ nghĩ xong nói cho cậu sau.”
Thịnh Vân Miểu không biết nói gì nữa, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tống Linh Linh, dựa vào vai cô ngáp: “Mệt thật đấy, cuộc sống ở đoàn phim đúng không phải dành cho người mà.”
Tống Linh Linh e hèm một tiếng, lạnh lùng nhắc nhở cô: “Ý cậu là chúng ta bây giờ không phải người à?”
Thịnh Vân Miểu: “Đã tu luyện thành tiên.”
Tống Linh Linh nghĩ ngợi, đúng là không khác mấy thật.
Cô cầm quạt nhỏ trong tay hướng về phía Thịnh Vân Miểu quạt, nhỏ giọng hỏi: “Sau khi đóng máy cậu muốn làm gì?”
Thịnh Vân Miểu: “Ra ngoài chơi khoảng mấy ngày rồi phải về trường báo danh.”
Cô ấy thi nghiên cứu sinh, còn phải ở lại trường hơn hai năm nữa.
Nói đến đây, cô ấy quay đầu nhìn Tống Linh Linh: “Cậu đi cùng tớ không?”
“Chắc tớ không đi được đâu.” Tống Linh Linh thật lòng trả lời: “Tớ còn phải đi kiếm tiền.”
Tống Linh Linh lắc đầu, cô còn chưa nói chuyện kịch bản mới cho Thịnh Vân Miểu. Bây giờ cô ấy hỏi, cô thuật lại đơn giản cho cô ấy nghe.
Nghe xong, Thịnh Vân Miểu đã hiểu.
“Vậy nên nếu cậu kiên trì lấy vai diễn này, thì sẽ phải tạo cho công ty một chút thu nhập trước khi vào đoàn làm phim ấy à?”
Tống Linh Linh gật đầu.
Thịnh Vân Miểu thở dài, tiếc nuối vỗ vai cô: “Được thôi, sau này chúng ta lại đi chơi sau. Nhưng cậu quay thể loại này thật sự rất khó, cậu xác định muốn quay?”
Tống Linh Linh rũ mắt: “Cậu nói xem?”
Thịnh Vân Miểu cười cười: “Hiểu rồi, cậu yên tâm đi. Nếu cậu nhận vai diễn này đi đóng phim, tớ chắc chắn sẽ đến thăm cậu.”
Tống Linh Linh bĩu môi: “Nếu đường đến chỗ quay phim gập ghềnh khó đi thì sao?”
Cô nhắc nhở: “Cậu đừng quên cậu là người bị say xe đấy.”
“Say xe tớ cũng đi.” Thịnh Vân Miểu rất trượng nghĩa, “Nếu thật sự không được, tớ sẽ xin Ôn Trì Cẩn để anh ấy cho tớ mượn phi cơ trực thăng đến thăm cậu.”
Thịnh Vân Miểu: “Chắc chắn rồi. Cậu muốn ăn gì tớ cũng mang cho cậu.”
Dứt lời, cô lại bổ sung: “Muốn mang người tớ cũng mang người đến cho cậu.”
Tống Linh Linh liếc cô một cái: “Tớ muốn ai chứ?”
“Ai biết chứ.” Thịnh Vân Miểu nhún vai: “Nhỡ đâu ngày mai cậu rơi vào lưới tình với ai, rồi lại phải xa cách người đó tận mấy tháng, lúc ấy cậu lại không muốn tớ mang người đến cho cậu à?”
Tống Linh Linh cứng họng: “Làm gì có chuyện đấy…”
Thịnh Vân Miểu khẽ hừ một tiếng: “Đừng nói trước điều gì cả.” Cô ấy nói thẳng: “Những ai nói như vậy đều sẽ bị lời nói ấy vả mặt.”
Tống Linh Linh mấp máy môi, vốn định phản bác nhưng lại nhận ra phản bác không có ý nghĩa gì cả.
Cô tự thấy bản thân sẽ không phải người sẽ lập tức rơi vào lưới tình.
Trong phương diện tình cảm, cô là người tương đối lý trí.
Nhìn dáng vẻ im lặng của Tống Linh Linh, Thịnh Vân Miểu nhướng mày: “Không còn gì để nói đúng không?”
“Tuy rằng tớ thấy không thể nào vậy được, nhưng tớ cũng không muốn bị vả mặt.” Tống Linh Linh thản nhiên: “Vậy nên trước hết không cần phản bác cậu.”
Thịnh Vân Miểu cười: “Được.”
Tống Linh Linh cũng không ý kiến gì nữa, bỗng cô gọi: “Miểu Miểu.”
“Ơi?” Thịnh Vân Miểu nghiêng mắt.
Tống Linh Linh ngước mắt nhìn nhân viên công tác đang trò chuyện ở chỗ khác, trầm ngâm một lát nói: “Tớ có chút luyến tiếc đoàn phim này.”
Thịnh Vân Miểu hơi giật mình, cọ cọ vai cô, nói: “Có cơ hội sẽ được gặp lại.”
Hai người đối diện với nhau, trầm mặc.
Bỗng nhiên Thịnh Vân Miểu lên tiếng: “Đúng rồi, khi nãy cùng với nhân viên công tác ăn cơm tớ có nghe ngóng được mấy chuyện.”
Tống Linh Linh giương mày lên: “Chuyện gì?”
Thịnh Vân Miểu nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng nói: “Bọn họ nói đạo diễn Giang gần đây đối với cậu rất tốt, lớp băng giữa hai người tan chảy rồi à?”
Gần đây cô ấy rất bận, ngoài việc công tác trong đoàn làm phim còn phải học tập, cũng có chút không quan tâm chị em của mình.
Tống Linh Linh sửng sốt: “Nào có.”
Nhưng lời này từ miệng cô nói ra, chính cô cũng có chút chột dạ.
Vì cô cũng chậm chạp mà phát hiện, gần đây Giang Trục đối với cô không tệ lắm.
“Không có sao?” Thịnh Vân Miểu ngạc nhiên.
Tống Linh Linh nhìn cô, không biết nên nói thế nào.
Cô cảm thấy dạo gần đây Giang Trục có chút kỳ lạ, đúng là có đối với cô tốt. Nhưng cô có cảm thấy vậy cũng không biết nói ra thế nào.
“Tớ không biết nên nói như nào.” Tống Linh Linh thật thà: “Lúc tớ diễn tốt, anh ấy đối với tớ cũng không tệ đúng không?”
Ngoại trừ lúc Tống Linh Linh ngẫu nhiên phải quay lại nhiều lần cảnh bị NG, thì Giang Trục lúc nào cũng đối với cô tính là không tệ.
Anh vốn là một người rất bảo vệ diễn viên, nhân viên công tác và đạo diễn đoàn làm phim của mình.
Thịnh Vân Miểu nghĩ lại, hình như là vậy thật.
“Chắc thế thật, vậy khả năng cao là nhân viên công tác kia thuận miệng nói bừa.”
Tống Linh Linh gật đầu: “Chỉ là…”
Cô đối diện với đôi mắt của Thịnh Vân Miểu: “Tớ cũng cảm thấy anh ấy hơi kỳ lạ, có thể do gặp được chuyện gì vui chăng.”
“Có thể lắm.”
Thịnh Vân Miểu nói: “Không phải hai ngày nữa anh ấy sẽ đi tham gia liên hoan phim sao? Nói không chừng là có tin tức nội bộ nói anh ấy sẽ nhận được giải.”
Tống Linh Linh hai mắt sáng lên: “Thật hay giả thế?”
Nghe thấy thế, Tống Linh Linh hơi ghét bỏ nhìn cô ấy: “Thế sao cậu còn chưa hỏi Ôn Trì Cẩn đi.”
Thịnh Vân Miểu: “Tớ quên hỏi…”
“Vậy tối cậu hỏi đi.”
Thịnh Vân Miểu trợn tròn mắt: “Buổi tối tớ sẽ không gọi cho anh ấy đâu.”
“Vậy cậu bịa ra một lý do đi.” Tống Linh Linh vẻ mặt vô tội: “Tớ tin tưởng tổng giám đốc Ôn sẽ không từ chối em gái xinh đẹp ngoan ngoãn lại đáng yêu một ngày gọi cho anh ấy mười cuộc điện thoại đâu.”
Thịnh Vân Miểu: “... Bye bye, bận rồi phải đi đây.”
Nhìn dáng vẻ như chạy trốn của Thịnh Vân Miểu, Tống Linh Linh gọi với theo cô: “Buổi tối tớ sẽ nhắc cậu gọi!”
Tống Linh Linh nhìn theo, vui vẻ lấy điện thoại lên mạng xem tin tức.
Quả nhiên, cư dân mạng cũng đang thảo luận, quan tâm tới liên hoan phim quốc tế ở Giang thành. Bọn họ cũng muốn biết lần này Giang Trục có thể nhận được giải thưởng hay không, và đoàn phim “Nghịch lân” có thể giành được bao nhiêu giải thưởng.
-
Sáng sớm hôm sau.
Tống Linh Linh phải dậy sớm đóng phim, Thịnh Vân Miểu cũng phải chạy đến phim trường càng sớm càng tốt.
Cô chạm mặt Lâm Hạ ở cửa phòng, ngáp ngắn ngáp dài nói: “Gọi chị Linh Linh của em cùng nhau đi ăn cơm, chị đến nhà ăn chờ hai người trước.”
Thịnh Vân Miểu cùng cô ấy mắt to trừng mắt nhỏ: “Cậu ấy không ăn à? Bữa sáng vẫn nên ăn, chúng ta cùng rủ cậu ấy đi.”
“Không phải vậy.” Lâm Hạ giải thích: “Chị ấy nói chị ấy hẹn người khác cùng ăn rồi.”
“?”
Thịnh Vân Miểu ngây người: “Hẹn ai?”
Cô ấy khiếp sợ: “Cậu ấy lúc nào qua mặt chị làm quen bạn mới vậy? Chớp mắt là không cần người bạn cũ này sao?”
Nghe Thịnh Vân Miểu nửa đùa nửa nói thật, Lâm Hạ nhịn cười: “Chị Miểu Miểu, đừng làm quá như thế chứ.”
Lâm Hạ an ủi Thịnh Vân Miểu: “Kể cả chị Linh Linh làm quen bạn mới, cũng sẽ không quên bạn cũ là chị đâu.”
Thịnh Vân Miểu ủy khuất: “Lời này an ủi không được chị đâu.”
Lâm Hạ mỉm cười.
“Được.” Thịnh Vân Miểu nghĩ lại: “Kệ cậu ấy vậy, cậu ấy không cần chúng ta thì chúng ta cũng tự đi ăn bữa no nê đi.”
Hai mắt cô ấy sáng lên: “Chị thèm bánh bao ở cửa hàng nhỏ bên kia đường lâu lắm rồi.”
Bởi vì Tống Linh Linh không thể ăn những đồ có hàm lượng tinh bột quá cao, nên khi Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ chọn quán ăn sáng cũng đều tránh những nơi có hàm lượng tinh bột cao, sợ làm cho Tống Linh Linh thèm.
Lâm Hạ bị cô ấy chọc cười.
“Được, vậy hai chúng ta đi ăn thật ngon thôi.”
Hai người hẹn nhau đi đến cửa hàng bánh bao nhỏ kia.
Làn gió sáng sớm cảm giác mát mẻ rất thoải mái.
Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ vui cười đi đến cửa hàng bánh bao chuẩn bị xếp hàng mua bữa sáng thì ánh mắt Thịnh Vân Miểu sắc bén chú ý tới người ngồi trong góc.
“Nhìn đi.” Thịnh Vân Miểu kéo kéo quần áo Lâm Hạ: “Chị Linh Linh của em kìa.”
Lâm Hạ nhìn theo hướng cô ấy chỉ, vừa hay nhìn thấy Giang Trục đang đưa khăn giấy cho Tống Linh Linh.”
Hai người: “??!!!”
Nhìn nhau một lúc, Thịnh Vân Miểu giữ Lâm Hạ đang định lên tiếng gọi người lại, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tống Linh Linh lại
Thịnh Vân Miểu: [Cậu đang làm gì đấy?]
Màn hình di động sáng lên, Tống Linh Linh tranh thủ liếc mắt nhìn: [?]
Thịnh Vân Miểu: [?]
Tống Linh Linh: [Cậu hỏi thế làm gì?]
Thịnh Vân Miểu: [Tùy tiện hỏi thôi.]
Tống Linh Linh: [À.]
Thịnh Vân Miểu: [À?]
Tống Linh Linh: [... Đang ăn sáng.]
Thịnh Vân Miểu: [Với ai? Tại sao vứt bỏ tớ? Đã nói là cậu sẽ không rơi vào lưới tình mà?]