Lúc Giang Trục mua xong quay trở lại phía Tống Linh Linh, cô đang cúi đầu xem điện thoại.
Bóng mờ phủ xuống, Tống Linh Linh ngẩng đầu lên.
“Xong rồi ạ?”
Giang Trục rủ mắt nhìn cô, hỏi khẽ: “Em có muốn đi dạo nữa không?”
“Dạ thôi.” Vẻ mặt Tống Linh Linh như thường: “Còn phải về khách sạn thu dọn nữa.”
Giang Trục nhìn chằm chằm cô một lúc, mơ hồ cảm thấy tâm trạng cô không tốt lắm, nhưng trong chốc lát anh không đoán ra được rốt cuộc vì sao tâm trạng của cô không tốt.
Tống Linh Linh cũng không cho Giang Trục cơ hội đoán, cô trả chìa khóa xe lại cho anh, đi thẳng về phía xe.
Lên xe, Tống Linh Linh nhanh chóng thắt dây an toàn, sau đó cúi đầu chơi điện thoại.
Giang Trục có lòng muốn nói chuyện với cô, lại không tìm được cơ hội.
Cho đến khi về đến bãi đậu xe của khách sạn, Giang Trục mới cất giọng gọi người lại.
“Em đi gấp như vậy làm gì?” Anh hỏi.
Tống Linh Linh dừng bước, không được tự nhiên nói: “Tôi sợ đường ra sân bay sẽ kẹt xe.”
“Chỉ như vậy?” Giang Trục quan sát biểu cảm thay đổi trên mặt của cô.
“Nếu không còn có thể vì cái gì?” Tống Linh Linh ngước mắt nhìn anh, nụ cười của cô không chạm đến đáy mắt.
Giang Trục cau mày, không đáp lại được.
Trong lòng anh có suy đoán, nhưng lại cảm thấy không đến nỗi đó.
Có sự ngăn cản của Giang Trục, Tống Linh Linh miễn cưỡng đi chậm lại một chút.
Vào thang máy, hai người mỗi người đứng một bên, khoảng cách ở giữa còn có thể nhét thêm hai ba người.
Tống Linh Linh cúi thấp đầu, lúc đến tầng lầu của phòng bản thân ở, Giang Trục cùng cô đi ra ngoài.
Đưa Tống Linh Linh trở về phòng, Giang Trục không lập tức rời đi.
Anh đang nghĩ, Tống Linh Linh là vì cái gì mà tâm trạng đột nhiên trở nên không tốt.
Cô thật ra cũng không muốn lạnh nhạt với Giang Trục, nhưng cô không khống chế được cảm xúc của mình.
Cô mơ hồ biết rằng, tại sao bản thân lại đột nhiên không vui.
Nhưng đáp án này, cô không muốn thản nhiên thừa nhận, càng không muốn để Giang Trục biết.
-
Thu dọn đồ đạc xong, Tống Linh Linh và Lâm Hạ xuất phát ra sân bay.
Trên đường, Lâm Hạ liếc nhìn cô mấy lần, cô cứ một mình nhìn ra cửa xe, dáng vẻ buồn rầu không vui.
Lâm Hạ khó hiểu, do dự hỏi: “Chị Linh Linh.”
“Hửm?”
“Chị ngủ không ngon?” Lâm Hạ tạm thời chỉ có thể đoán từ hướng này, bởi vì lúc Tống Linh Linh ngủ không ngon, tâm trạng rất dễ xấu đi, không thích nói chuyện.
Tống Linh Linh liếc nhìn cô ấy một cái: “Không có.”
Cô vẫn có hơi mệt, nhưng cơn gắt ngủ không đủ để sự bực bội trong cô kéo dài đến như vậy.
Lâm Hạ a một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tâm trạng của chị sao lại đột nhiên không tốt vậy, lúc chiều chị không phải cùng đạo diễn Giang đi bảo tàng nghệ thuật rồi sao?”
Lâm Hạ dè dặt nghe ngóng tin tức: “Đạo diễn Giang chọc chị không vui sao?”
“...”
Tống Linh Linh khựng lại, đẩy đầu cô ấy ra, rầu rĩ nói: “Không có.”
Cô lẩm bẩm: “Bọn chị cũng không phải là kiểu quan hệ em đang nghĩ đến, tại sao chị lại vì anh ấy mà không vui chứ.”
Nghe thấy lời này, Lâm Hạ nhướng mày.
Cô ấy rất muốn nói với chị Linh Linh của mình rằng, ý lời nói lúc nãy của cô ấy là có oán giận sâu sắc đối với Giang Trục. Nhưng cô ấy sợ mình mất đi công việc quý báu này, cho nên không thể nói thẳng.
“Chủ yếu là…” Lâm Hạ nhìn cô, vô cùng khéo léo nói: “Lúc chiều chị cũng chỉ tiếp xúc với mỗi đạo diễn Giang, ngoài anh ấy ra em cũng không nghĩ ra ai khác."
Tống Linh Linh trầm mặc nhìn cô ấy, không nói gì.
Lâm Hạ hiểu ra, làm một động tác im miệng với cô.
Cô ấy hiểu rõ Tống Linh Linh, biết cô ấy là kiểu người có những chuyện không muốn nói thì ai ép hỏi cũng vô dụng.
Cả chặng đường yên lặng đến sân bay.
Điều tống Linh Linh bất ngờ là, lần này fans đến tiễn ở sân bay còn nhiều hơn ở Bắc Thành.
“Linh Linh! Nghỉ ngơi tốt nhé!”
“Huhuhu vợ tôi đẹp quá đi mất!”
“Cứu mạng! Sao lại có người thức cả một đêm mà da vẫn trắng sáng như vậy.”
“Cô ấy cười lên đẹp quá đi!!!”
“...”
Lượng người hâm mộ đến sân bay tiễn vượt ngoài mong đợi của Tống Linh Linh.
Cô bị chèn ép trong đám đông, suýt chút nữa không thể thuận lợi đi đến cửa lên máy bay.
Chào fans xong, lại nhận mấy bức thư bọn họ nhét vào mình, Tống Linh Linh vẫy tay nói tạm biệt với bọn họ.
Lâm Hạ đứng ở bên cạnh cô thở hổn hển, kinh ngạc cảm khái: “Mặc dù em biết lượng fans của chị Linh Linh bây giờ đã nhiều hơn trước đây rất nhiều, cũng tăng gấp đôi rồi đó. Nhưng em không ngờ bọn họ sẽ nhiệt tình đến mức đến tiễn trước khi lên máy bay.”
Tống Linh Linh sửng sốt: “Tăng gấp đôi rồi sao?”
Sao cô lại không biết nhỉ.
Lâm Hạ biết ngay là cô không tâm: “Sớm đã tăng gấp đôi rồi, hơn nữa nhiệt độ bây giờ của chị cũng cao hơn trước đây rất nhiều.”
“Nhưng chị…” Tống Linh Linh suy nghĩ: “Gần đây không phải không làm gì cả mà?”
Lâm Hạ bất lực nhìn cô: “Chị không làm gì khi nào? Chị quay phim mới của đạo diễn Giang, chị còn quay hai chương trình giải trí có độ nổi tiếng nhất định hiện nay, hơn nữa còn có một bộ phim đang phát sóng.”
Lúc bộ phim chiếu mạng phát sóng Tống Linh Linh đang quay bộ [Hẻm Nhỏ] này, về độ hot nói cao thì không cao, nói thấp thì cũng không hề thấp.
Bởi vì có độ nổi tiếng khi tham gia diễn xuất [Hẻm Nhỏ] và từ của Từ Mãn cùng với bạn bè trong giới chuyển tiếp tuyên truyền,kha khá người biết Tống Linh Linh ngưỡng mộ cô rồi tìm kiếm xem bộ phim mạng đó.
Ban đầu, mọi người chỉ ôm suy nghĩ xem rốt cuộc năng lực của cô đến đâu mà có thể được Giang Trục nhìn trúng, dần dần mọi người cảm thấy Tống Linh Linh diễn cũng không tệ, kịch bản cũng ấm áp, gây cười.
Tổng thể mà nói, không phải kiểu hot sau một đêm, nhưng hiệu ứng truyền miệng thì rất tốt.
Tống Linh Linh cũng cho rằng vai diễn của bộ phim này được lòng mọi người, cùng với kỹ năng diễn xuất của mình sẽ rất dễ thu hút fans.
Nghe vậy, Tống Linh Linh chậm nửa nhịp “Ồ” lên một tiếng: “Cũng được đó nhỉ.”
“Rất được ấy chứ.” Lâm Hạ nói: “Có tác phẩm lại có thể nâng độ nổi tiếng, fans tự nhiên sẽ nhiều lên thôi.”
Tống Linh Linh hiểu đạo lý này, nhưng thật không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra với cô.
Cô nhìn về phía fans vẫn đang vẫy tay với mình ở phía xa, trên mặt ai cũng nở nụ cười.
Đột nhiên, ở một phía xa xa khác vang dội lên tiếng la hét.
Tống Linh Linh theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông ở phía bên kia bị người hâm mộ vây quanh kín mít đang di chuyển về phía bên này.
Giang Trục đã thay một bộ quần áo khác, cả người toát lên vẻ tự cao tự đại.
Anh mặc áo mangto dài, dáng người cao gầy thẳng tắp, anh như thể đang bước đi cùng làn gió.
Người hâm mộ cũng không ngờ hôm nay sẽ gặp được Giang Trục ở sân bay.
Bọn họ không hề nghe nói Giang Trục có lịch trình đặc biệt gì ở Giang Thành.
Giang Trục dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, anh hơi nghiêng về phía Tống Linh Linh.
Cô khựng lại, lập tức thu tầm mắt về.
“Đi thôi.”
Cô nhìn Lâm Hạ vẫn còn đang lề mề: “Chúng ta đến phòng nghỉ đi.”
Lâm Hạ chớp chớp mắt, lần nữa khẳng định suy đoán trong lòng mình… Chị Linh Linh của cô ấy đúng là giận dỗi đạo diễn Giang rồi.
-
Đến phòng nghỉ ngơi, Tống Linh Linh tìm một nơi tương đối khuất ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, Lâm Hạ đi lấy nước cho cô trở lại rồi, hạ thấp giọng kinh ngạc nói: “Chị Linh Linh, chị và đạo diễn Giang lên hot search rồi.”
Tống Linh Linh cúi đầu xem.
Topic #Tống Linh Linh và Giang Trục vô tình gặp nhau tại sân bay# được đẩy lên cao trong bảng hot search.
Ngón tay cô cử động, nhận lấy điện thoại của Lâm Hạ ấn mở vào trong.
Quả nhiên, bài đăng Weibo đầu tiên trong topics hot search chính là ở sân bay của hai người bọn họ lúc nãy.
Bọn họ không có đối mặt trực tiếp, chỉ là một vài ảnh động có chung bối cảnh.
Nhưng cho dù như vậy, cũng có không ít fans điên cuồng kích động.
[Aaaaaa đạo diễn Giang đẹp trai quá đi!!!]
[Đệt! Anh trai đi thế này là đi vào tim tôi rồi.]
[Huhuhu Tống Linh Linh cũng gầy quá, đẹp quá rồi đó! Cô ấy ở trong dòng người trắng đến phát sáng.]
[Tống Linh Linh tuyệt thật đấy!]
[??? Tại sao đạo diễn Giang lại ở Giang Thành, anh ấy có lịch trình công khai ở Giang Thành không?]
[Wow! Chẳng lẽ là đạo diễn Giang đến Giang Thành thăm dò, chúng ta có phải có thể mong chờ bộ phim tiếp theo rồi không?]
[Hẻm Nhỏ làm nhanh chút được không.]
[? Chẳng lẽ không có ai phát hiện… Đạo diễn Giang và tống Linh Linh xuất hiện ở sân bay có hơi trùng hợp sao?]
[Trùng hợp cái gì mà trùng hợp? Chẳng lẽ sân bay là do nhà cậu mở? Bọn họ không thể xuất hiện cùng một chuyến bay cùng một khoảng thời gian?]
…
Nhìn thấy những bình luận này, Tống Linh Linh hơi yên tâm một chút.
Vẫn may.
Không có ai đoán Giang Trục là đến đây tìm cô, hay có liên quan đến cô là được. Cô hiện giờ không muốn bản thân nổi tiếng vì một điều như vậy.
Đột nhiên, điện thoại cô rung lên, là Giang Trục gửi tin nhắn đến.
Tống Linh Linh mở ra, lúc nhìn thấy nội dung thì buồn cười.
Giang Trục: [Sao vẻ mặt em trông nghiêm trọng thế.]
Tống Linh Linh ngẩng đầu, liền nhìn thấy người ngồi chéo phía đối diện với mình.
Anh đang nhìn chằm chằm cô.
Tống Linh Linh hơi khựng lại, hoảng loạn thu tầm mắt về: [Anh không biết anh lên hot search rồi à?]
Giang Trục: [Biết chứ.]
Lúc nãy Trì Bân nói với anh rồi.
Tống Linh Linh: [?]
Tống Linh Linh: [Vậy mà anh còn như vậy!]
Giang Trục xem tin nhắn cô gửi đến, cảm thấy buồn cười.
Anh làm sao chứ?
Anh hình như không làm gì cả, không phải sao?
Nghĩ một lúc, Giang Trục hỏi: [Không thể nhìn em sao?]
Tống Linh Linh: [... Ừm.]
Khóe môi Giang Trục cong lên: [Không nhìn cũng được, em trả lời tôi một câu hỏi.]
Tống Linh Linh: [Câu hỏi gì?]
Trên đường đến sân bay Giang Trục suy nghĩ rất lâu, tạm thời chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân khiến tâm trạng Tống Linh Linh đột nhiên trở nên không tốt.
Anh do dự một chút, hỏi: [Có phải bởi vì anh nói chuyện với người lạ, cho nên tâm trạng em mới không tốt không?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Linh Linh mím môi một cái.
Cô kiềm chế lại nỗi kích động muốn nhìn về hướng Giang Trục đó của bản thân lại, mạnh miệng nói: [Tại sao tôi lại vì anh nói chuyện với người khác mà tâm trạng không tốt? Không có nhé.]
Giang Trục: [Thật sự không phải à?]
Tống Linh Linh: [Không phải.]
Cô không muốn thừa nhận bản thân hẹp hòi như vậy, cũng không muốn nói với Giang Trục bản thân quả thật là bởi vì nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp bắt chuyện với anh như vậy, anh còn cười với người ta, nói chuyện với người ta mà tâm trạng cô không vui.
Cô rõ ràng không cảm thấy bản thân thích Giang Trục được bao nhiêu, đối với anh cũng chỉ là thiện cảm. Nhưng vào khoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm nhận được tính chiếm hữu và cơn ghen của bản thân ập tới.
Trả lời xong tin nhắn này của Giang Trục, Tống Linh Linh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Trục cũng rất biết điều nên không gửi tin nhắn quấy rầy cô nữa.
Lên máy bay, Tống Linh Linh và Lâm Hạ ngồi cùng nhau, vị trí ngồi của Giang Trục ở phía sau cô.
Cho đến khi hạ cánh ở Nam Thành, Tống Linh Linh cũng không quay đầu.
Xuống máy bay, điện thoại cô thông báo tận mấy tin nhắn.
Có của Giang Trục, cũng có của Thịnh Vân Miểu.
Giang Trục hỏi cô công ty có sắp xếp tài xế đón cô không.
Tống Linh Linh không muốn sự không vui của mình biểu hiện rõ ràng đến như vậy, nên vẫn trả lời anh: [Có Miểu Miểu qua đón tôi rồi.]
Giang Trục: [Cô ấy đến rồi à?]
Tống Linh Linh nhìn tấm ảnh Thịnh Vân Miểu gửi đến cho cô một cái, trả lời: [Đến rồi. Bọn tôi đi đợi lấy hành lý trước, tạm biệt đạo diễn Giang.]
Trả lời xong, cô kéo Lâm Hạ bước nhanh về phía trước.
Giang Trục không có chai chai lọ lọ cần ký gửi như nữ minh tinh, anh xuống máy bay là có thể trực tiếp đi luôn.
Anh nhìn bóng lưng để lại cho bản thân ở phía xa xa một cái, lông mày nhíu chặt.
Anh thật sự muốn tìm Tống Linh Linh nói chuyện đàng hoàng, nhưng cô căn bản không hề cho anh cơ hội.
-
Sau khi lấy được hành lý, Tống Linh Linh chạm mặt Thịnh Vân Miểu.
Đưa Lâm Hạ về nhà trước, Thịnh Vân Miểu mới cùng cô về nhà cô.
Đến cửa tiểu khu, Tống Linh Linh vỗ và cô ấy: “Cậu ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chút đó đi.”
Thịnh Vân Miểu nhướng mày: “Mua cái gì? Chút nữa trực tiếp gọi đồ ăn ngoài luôn?”
Cô ấy thúc giục: “Tớ sắp đói chết rồi, chút nữa gọi lẩu ăn.”
“Ăn lẩu không thể không uống coca, bia chứ.” Tống Linh Linh bảo cô ấy dừng xe: “Tối nay tớ muốn uống chút bia.”
Nghe vậy, Thịnh Vân Miểu kinh ngạc nhìn cô: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi?”
Tống Linh Linh không phớt lờ lời trêu đùa của cô ấy, cởi dây an toàn xuống xe: “Cậu muốn uống cái gì?”
“Cậu đã uống bia rồi, tớ còn có lý do không tiếp sao.” Thịnh Vân Miểu nhún vai: “Mua một thùng đi.”
Tống Linh Linh ừm một tiếng.
Mua xong về nhà, Thịnh Vân Miểu thả người lên sofa gọi đồ ăn ngoài.
Tống Linh Linh nói với cô ấy một tiếng rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong bước ra, món lẩu gọi bên ngoài cũng vừa đúng lúc giao đến.
Tống Linh Linh mở đồ ra bày lên bàn, cùng với Thịnh Vân Miểu ngồi bên bàn ăn đợi đáy nồi sôi lên.
Trong lúc chờ đợi, cô thuận tay mở hai chai bia ra.
Nhấp một ngụm nhỏ, cô nhìn vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thịnh Vân Miểu.
“Cậu nhìn cái gì thế?”
Thịnh Vân Miểu uống một ngụm theo, rồi mới hỏi: “Cậu và Giang Trục có xích mích gì rồi?”
Tống Linh Linh: “...”
Cô nghẹn lời, dường như không hiểu: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Cậu không phải là người thích uống rượu bia.” Thịnh Vân Miểu phân tích: “Hơn nữa hôm nay cậu và Giang Trục cùng bay từ Giang Thành trở về, tại sao cậu còn gửi tin nhắn cho tớ bảo tớ đón cậu?”
Tống Linh Linh cố tình xuyên tạc ý trong lời cô ấy: “Ý cậu là, cậu không bằng lòng đón tớ à?”
Thịnh Vân Miểu không khách sáo trợn trắng mắt về phía cô.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Tống Linh Linh hơi dừng lại, vừa bỏ rau vào trong nồi vừa nói: “Không có.”
“Cậu tưởng tớ là Lâm Hạ à.” Thịnh Vân Miểu trêu chọc: “Nói nhanh nào, tớ phân tích giúp cậu.”
Tống Linh Linh và cô ấy nhìn nhau hồi lâu, mím mím môi hỏi: “Cậu có cảm thấy tớ có hơi nhỏ mọn không?”
“Phương diện nào?”
Tống Linh Linh nhìn cô ấy, không muốn nói nữa.
Thịnh Vân Miểu cong môi, chọc cô: “Cậu không nói làm sao tớ biết được. Theo sự hiểu biết của cá nhân tớ đối với cậu mà nói, trên phương diện đối với bạn bè và đồng nghiệp thì cậu không nhỏ mọn, những cái khác thì, tớ tạm thời không biết.”
Tống Linh Linh trầm mặc.
Một lúc sau, cô mới nói: “Thật ra hôm nay tớ không vui, đơn giản chỉ là do tớ cảm thấy Giang Trục quá ưu tú.”
Khi tính chiếm hữu của cô đang trỗi dậy, nỗi tự ti cũng bị k1ch thích.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Linh Linh đều không phải là một người sẽ cảm thấy bản thân thấp kém. Nhưng sau khi quen biết Giang Trục, cô liền càng ngày càng tự ti.
Lúc trong đoàn phim cô sẽ cảm thấy tự ti khi bị anh dạy bảo, bây giờ cũng thỉnh thoảng vì những chuyện nhỏ mà cảm thấy tự ti.
Cô không chắc chắn là có phải bản thân nghĩ quá nhiều, quá so đo, nhưng cô chỉ là có chút buồn bực.
Thịnh Vân Miểu sững lại, ngạc nhiên nhìn cô: “Cậu biết bản thân đang nói gì không?”
Tống Linh Linh gật đầu.
Thịnh Vân Miểu khẽ chậc một tiếng, hận không thể lắc vai cô lắc đến khi cô tỉnh lại.
“Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?” Cô ấy cất cao giọng: “Làm ơn, cậu cũng rất ưu tú đó có được không. Cậu cũng đang tỏa sáng ở lĩnh vực của mình mà, hơn nữa đạo diễn Giang lớn hơn cậu sáu tuổi, nếu anh ấy lớn hơn cậu nhiều như vậy vẫn chẳng làm nên trò trống gì, tớ sẽ không đồng ý để anh ấy theo đuổi cậu đâu.”
Cô ấy nhìn Tống Linh Linh, giọng điệu kiên định: “Cậu phải tin rằng, lúc cậu bước sang tuổi hai mươi tám, fans sẽ nhiều hơn anh ấy, thành tựu cũng sẽ to lớn hơn anh ấy!”
Tống Linh Linh chớp chớp mắt: “Vế trước tớ cảm thấy tớ có khả năng, nhưng cái cuối cùng thì không được khả thi lắm?”
Giang Trục là người từng giành giải đạo diễn trẻ tuổi xuất sắc nhất của quốc tế.
“Sao lại không thể? Anh ấy có thể giành giải đạo diễn xuất sắc nhất của liên hoan phim quốc tế, cậu còn có thể là ảnh hậu cannes nữa.” Thịnh Vân Miểu phản bác cô.
Tống Linh Linh không nói nên lời, nói đùa rằng: “Tớ có thể là tam kim ảnh hậu đã rất tốt rồi.”
“Cậu nhất định sẽ đạt được.” Thịnh Vân Miểu nhìn cô nói.
Tống Linh Linh sửng sốt, buồn cười nói: “Sao cậu có lòng tin đối với tớ thế?”
“Không chỉ riêng tớ có lòng tin đối với cậu.” Thịnh Vân Miểu rủ mắt: “Giang Trục đối cũng có lòng tin đối với cậu mà.”
Cô ấy ăn ngay nói thật: “Nếu anh ấy không có lòng tin đối với cậu, sẽ không chọn cậu làm nữ chính của anh ấy.”
Môi Tống Linh Linh khẽ mấp máy, muốn phản bác cô ấy, nhưng lại cảm thấy cô ấy nói là sự thật.
Cô im lặng một lúc, thấp giọng: “Bỏ đi, không nói cái này nữa, thật ra tớ cũng có chút không hiểu nổi bản thân.”
Thịnh Vân Miểu nhìn cô, có hơi bất lực: “Lúc không hiểu nổi thì đừng cố hiểu trước, mọi thứ thuận theo tự nhiên. Giang Trục muốn theo đuổi cậu, cậu cứ từ từ để anh ấy theo đuổi, đừng tạo thành gánh nặng tâm lý cho bản thân, hiểu không?”
Tống Linh Linh nhìn cô ấy: “Sao lúc cậu khuyên bảo tớ có thể nói chuyện rõ ràng mạch lạc?”
“Ừm.” Thịnh Vân Miểu ậm ờ: “Cái này là gần đây tớ học được đó.”
Tống Linh Linh bất ngờ: “Cậu học từ đâu thế?”
Thịnh Vân Miểu không đáp lời cô, nói lạc sang chủ đề khác: “Ăn trước đi, tớ đói chết rồi.”
“...”
Hai người vừa ăn uống vừa tán gẫu.
Tửu lượng của Tống Linh Linh mặc dù không thể tính là tốt, nhưng cũng không quá tệ. Điều cô không ngờ đến là, Thịnh Vân Miểu sẽ say trước cô.
Chuông điện thoại vang lên, Tống Linh Linh tìm một lúc mới tìm thấy, là của Thịnh Vân Miểu.
Cô vốn muốn trực tiếp cúp máy, nhưng sau khi nhìn thấy tên người gọi đến, hơi nhướng mày rồi nhấc máy.
“Miểu Miểu.” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp.
Tống Linh Linh vội vàng ho một tiếng: “Chuyện đó… Tổng giám đốc Ôn, tôi là Tống Linh Linh.”
“Cậu ấy…” Tống Linh Linh nhìn một cái, đang muốn nói cô ấy ngủ rồi, Thịnh Vân Miểu đốt nhiên đứng lên từ trên ghế, gật gù đắc ý nói: “Linh Linh! Chúng ta cùng hát!”
Tống Linh Linh đang muốn ngăn cô ấy lại, người đầu dây bên kia hỏi: “Em ấy uống rượu à?”
Tống Linh Linh: “Ừm, Ôn tổng, hôm nay cứ để Miểu Miểu ngủ ở nhà tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”
“Em ấy sẽ say khướt.” Ôn Trì Cẩn lạnh lùng nói: “Tôi qua đón em ấy.”
Tống Linh Linh im lặng hai giây, đồng ý rồi: “Vậy tôi gửi địa chỉ cho anh.”
Ôn Trì Cẩn: “Không cần, tôi biết.”
“.”
Cúp điện thoại, Tống Linh Linh chọc chọc mặt người lại nằm nhoài trên bàn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh cậu chút nữa sẽ đến đón cậu, có nghe thấy không?”
Thịnh Vân Miểu không đáp.
Tống Linh Linh cũng không vội gọi cô ấy dậy, lặng lẽ thu dọn sạch sẽ mặt bàn.
Vừa thu dọn xong, tiếng chuông cửa vang lên.
Tống Linh Linh nghĩ cũng không nghĩ lập tức ra mở cửa, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt khiến cô bất ngờ.
Bắt được vẻ ngạc nhiên dưới đáy mắt cô, trực giác của Giang Trục cho biết: “Em đang đợi người nào sao?”
Tống Linh Linh khẽ gật đầu một cái: “Sao anh lại đến đây?”
Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Giang Trục rủ mắt: “Em uống rượu à?”
“... Ừm.” Tống Linh Linh bị anh nhìn có hơi ngượng ngùng: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Giang Trục: “Quên đưa quà cho em.”
Tống Linh Linh cúi đầu nhìn, đang muốn hỏi là cái gì, tiếng thang máy cực kỳ riêng tư của một hộ một tầng vang lên.
Hai người theo bản năng nhìn về bên đó.
Nhìn thấy là Ôn Trì Cẩn, Giang Trục nhướng mày: “Anh đến đây làm gì?”
Ôn Trì Cẩn hỏi ngược lại: “Anh đến làm gì.”
Giang Trục: “Tìm cô ấy.”
Trong tay Ôn Trì Cẩn còn phủ một cái áo vest đen, nhìn vào là biết anh ấy vừa từ nơi trang trọng nào đó rồi ghé qua đây. Anh ấy chào hỏi với Tống Linh Linh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Miểu Miểu ở đây.”
Tống Linh Linh tự giác dịch sang bên cạnh, nói: “Cậu ấy ngủ trên sofa.”
Ôn Trì Cẩn dừng bước: “Có phiền không?”
Tống Linh Linh bật cười, lắc lắc đầu: “Tổng giám đốc Ôn, mời vào, anh không cần thay giày đâu.”
Chút nữa cô có thể quét dọn.
Ôn Trì Cẩn đáp một tiếng: “Cảm ơn.”
Tống Linh Linh lắc đầu, bất ngờ đối mặt với ánh mắt của Giang Trục.
Ánh mắt anh sâu xa, âm u dường như có chút không vui.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tống Linh Linh đang định mở miệng nói chuyện, nghe thấy động tĩnh trong nhà.
Cô theo bản năng xoay đầu, lúc nhìn thấy động tĩnh của hai người trên sofa, hoảng loạn thu tầm mắt về.
“Anh…” Đầu óc cô trống rỗng hai giây, nói cực nhanh: “Tổng giám đốc Ôn, tôi và đạo diễn Giang có việc phải xuống lầu một chuyến, chút nữa lúc anh đưa Miểu Miểu đi thì đóng cửa lại giúp tôi là được.”
Nói xong, cô ngay cả giày cũng chưa kịp thay, vội đóng cửa lại.
Đóng lại, cô nhìn thấy khóe môi Giang Trục giương lên: “Xuống dưới lầu?”
“...”
Tống Linh Linh đâm lao phải theo lao, chỉ đành đồng ý.
“Đi thôi.” Cô cũng không muốn để Giang Trục nhìn thấy cảnh tượng mờ ám của hai người trong nhà.
Bản thân là một người bạn thân, Tống Linh Linh cảm thấy bản thân cần phải thay chị em tốt của mình che giấu những chuyện cô ấy muốn che giấu.
-
Gió buổi tối có hơi lạnh.
Trên người Tống Linh Linh chỉ mặc một cái áo hoodie ở nhà, ở trong nhà không cảm thấy lạnh, lúc ra ngoài từng cơn gió thổi đến mới thấy ớn lạnh từng cơn.
Cô theo bản năng xoa xoa cánh tay, giây sau, Giang Trục cởi áo khoác ra, khoác lên trên vai cô.
“Không…” Tống Linh Linh theo bản năng muốn từ chối, nhưng bị Giang Trục giữ lại: “Khoác lên.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu xa: “Lại muốn bị bệnh à?”
“...”
Tống Linh Linh không nói được gì, chỉ có thể thỏa hiệp.
Áo khoác của Giang Trục mang theo hơi ấm đặc trưng của anh, khiến cơ thể cô dần ấm lên.
Hai người cứ như vậy yên tĩnh đi trong tiểu khu, không ai lên tiếng trước.
Một lúc sau, Tống Linh Linh mới nghiêng đầu: “Giang Trục.”
Giang Trục nhìn cô: “Em muốn nói gì?”
Tống Linh Linh im lặng hồi lâu, nói lí nhí: “Hay anh đừng theo đuổi tôi nữa.”
Cô không muốn để bản thân trở nên kỳ quái, cô muốn thoải mái một chút.
Cô nghĩ một lúc, thốt ra một câu: “Từ chối anh cũng không cần lý do đâu nhỉ.”
“Người khác không cần.” Giang Trục nhìn chằm chằm cô: “Nhưng anh cần.”
Nhưng tiến đến gần cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đâu phải là em không có cảm giác với tôi.”
Tống Linh Linh: “Anh đừng tự tin như vậy được không.”
Mặt cô đột nhiên nóng lên, không biết là do Giang Trục tiến lại gần, hay là cơn say chậm chạp dâng lên: “Tôi nói tôi có cảm giác với anh khi nào?”
Giang Trục thu mi mắt lại nhìn cô, không đáp lời.
Tống Linh Linh không dám đối mặt với anh, ánh mắt lay động nói: “Anh đối với tôi có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời, con người tôi thật ra không hề dễ mến chút nào, tính tình cũng không phải…”
Lời của cô vẫn chưa nói hết thì đã bị Giang Trục ngắt lời.
“Sao em biết anh đối với em là hứng thú nhất thời, mà không phải thật sự yêu thích.” Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, bộ lộ tình cảm của mình ra trước mặt cô, không hề che giấu bất cứ điều gì.
Môi Tống Linh Linh mấp máy, cô không nói nên lời.
Ánh mắt của Giang Trục quá có tính áp bức, cảm giác tập kích cũng quá lớn.
Anh nhìn chằm chằm vào Tống Linh Linh: “Tại sao đột nhiên lại cảm thấy như vậy?”
“Không phải đột nhiên.” Tống Linh Linh vào lúc này hận bản thân không phải là một người có thể nói lời hay ý đẹp, dưới sự ép hỏi của Giang Trục, cô căn bản không nghĩ ra lý do thích hợp hơn để từ chối.
“Dù sao thì chính là, anh đừng theo đuổi tôi nữa.”
Giang Trục hắng giọng: “Nếu anh nói anh vẫn muốn theo đuổi thì sao.”
Tống Linh Linh kinh ngạc.
Lần nữa đối mắt với anh, môi cô mấp máy, vắt óc suy nghĩ gần nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến một lý do từ chối thích hợp nhất.
“Tôi không thể yêu đương.”
Giang Trục ngước mắt: “Cái gì?”
Tống Linh Linh lặp lại một lần, nói: “Idol không thể yêu đương, anh không biết sao?”
Giang Trục ngớ ra một lúc, nhắc nhở cô: “Em không phải idol.”
“Sao lại không phải?” Trong lúc cơn say dâng lên, trong đầu Tống Linh Linh đều là những lời trước đây Giang Trục răn dạy mình: “Trước đây anh còn nói phim của anh không phải để cho idol làm bàn đạp nữa.”
Cô bắt đầu nhắc chuyện cũ với Giang Trục: “Sau đó anh dùng lý do này từ chối tôi, sao tôi lại không phải idol rồi hả?”
Tống Linh Linh uống rượu vào, nói rất nhiều so với ngày thường: “Hơn nữa, bây giờ tôi có rất nhiều fans chồng, fans vợ.”
Nói rồi nói rồi, cô nhớ đến cảnh tượng lúc fans tiễn cô ở sân bay.
Không phải Tống Linh Linh muốn khoe khoang, càng không có ý gì khác, cô chỉ muốn nói rõ ràng với Giang Trục rằng, cô bây giờ là người có fans.
“Tóm lại, tôi không thể yêu đương.”
Cô nói: “Fans của tôi sẽ tức giận.”
“...”
Giang Trục nghe cô cằn nhằn xong, lần nữa tiến đến gần cô: “Vậy cứ để bọn họ trút giận lên tôi.”
“Không được.” Tống Linh Linh cảm thấy đầu óc của bản thân càng lúc càng không tỉnh táo, nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc của mình: “Người nào gây chuyện người đó chịu trách nhiệm, tôi sẽ không để người khác đội nồi cho tôi.”
Giang Trục hơi khựng lại, nhìn khuôn mặt đỏ ứng của cô, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống: “Đây không phải một mình em làm.”
Anh đến gần trước mặt cô, giữ lấy Tống Linh Linh đang cử động loạn cả lên, khàn giọng cho biết: “Đây là tôi ép em làm.”
Lúc nói lời này, môi anh lướt qua bên má đỏ ửng của cô.