Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 31: Bạch Lang Quân [2]



2.

Khi ý thức được "độc dược" trong người mình là thôi tình dược của Nam Cương phiên bang năm trước tiến công cho Đại Khải, sâu trong thâm tâm Vương Nguyên nỗi lên một cỗ vừa mừng vừa hận.

Nếu y chịu nhẫn nhịn một chút chắc chắn sẽ qua cơn, điều y lo lắng là không biết dược hiệu sẽ kéo dài đến khi nào, giả sử không thể chịu đựng được thì cùng lắm là...Vương Nguyên lăn lộn trong đám suy nghĩ hỗn loạn, vô thức cởi xiêm y giải tỏa bớt cơn nóng bức trong người, ánh mắt không tự chủ lướt qua chỗ kia, cười khổ một tiếng.

Trong tình cảnh bên cạnh không có ai ngoài một con sói trắng có chút linh tính, Vương Nguyên thả lỏng tâm tình, cuộn người trong góc thở gấp, sắc mặt từng chút một biến đổi, nhẫn nại không để ý đến thứ đang bán cương ngọ nguậy muốn chui ra ngoài.

Y đưa mắt nhìn tiểu bạch lang, thấy nó cũng đang nhìn mình, bỗng dưng sinh ra xấu hổ, lui người muốn rời đi. Nghĩ tới bên ngoài vẫn còn một con chim cắt không biết khi nào thì chớp cơ hội làm thịt mình, Vương Nguyên cắn răng nuốt xuống ý định muốn bỏ chạy, rồi lại rối rắm không biết phải làm sao. Y không phải chưa từng tự giải quyết, nhưng trong cuộc đời mười tám năm của y việc này cơ hồ là đếm trên một bàn tay, hơn nữa còn trong tình huống ăn quá nhiều thứ bổ dương tráng thận mới xảy ra cơ sự, hoàn toàn không phải do ham muốn sinh lí, cho nên chưa có ai ngoài y nhìn thấy cái chỗ kia...Đây không phải trọng điểm!

Vương Nguyên ngó con sói, không thể nào đuổi nó ra ngoài đúng không?

Cố một chút sẽ qua thôi.

Y tự nhủ với mình mấy trăm lần điều này, ngay sau khi hô hấp bắt đầu kịch liệt, con sói trắng bỗng dưng đứng dậy bỏ đi, khiến suy nghĩ ban đầu của Vương Nguyên bắt đầu dao động.

Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn lửa leo lét, y cởi bỏ tầng y phục vướng bận cuối cùng, cấp bách cầm lấy vật nóng hừng hực đang ngẩng đầu bật khỏi nội khố, theo bản năng vuốt ve nó truy tìm kɦoáı ƈảʍ. Ngón tay thon dài xinh đẹp như búp măng mới nhú bình thường chỉ dùng để viết binh thư luyện nghiên pháp - lúc này đang không ngừng xoa nắn ngọc hành đỏ hồng hưng phấn run rẩy, vội vã sờ vuốt hai viên cầu trướng lớn. Vương Nguyên thở dốc ngưỡng cổ ra sau, mồ hôi rung động chảy dọc theo trán rơi xuống lọn tóc trước ngực, động tác trên tay mỗi lúc một nhanh, thô bạo chơi đùa vật giữa hai chân, chọc cho nó hổ thẹn run run ứa dịch lỏng trong suốt, tiếng nỉ non trong miệng cũng không khống chế được vang lên.

Sơn động trống trải quanh quẩn âm thanh đỏ mặt tim đập, vừa mê loạn vừa mị hoặc lạ thường. Nam tử vô lực tựa vào đống y phục lộn xộn xuất ra ngoài, hai mắt khép hờ chìm đắm trong kɦoáı ƈảʍ không giới hạn.

Nhưng nếu chỉ dừng ở đây thì thôi tình dược Nam Cương đã không khiến đám công tôn quý tử kinh thành xôn xao lâu như vậy.

"A...a..." Ngón tay còn dính bạch dịch sền sệt lần mò đến nơi tư mật phía sau, tựa hồ chịu sự thao túng của du͙ƈ vọиɠ mà tìm được lối vào. Chỗ kia đã ướt đẫm một mảnh, so với phía trước còn chật vật hơn vài phần.

Vương Nguyên mơ màng cảm giác thân thể thiếu hụt sau một lần căn bản không đủ, địa phương y chưa bao giờ chạm qua bỗng dưng ngứa ngáy khác thường. Y chống tay xuống mặt đất, quỳ xổm vươn tay thử dò xét mặt sau, phát hiện hậu đình khô khốc thường ngày cư nhiên mềm nhũn còn rỉ ra nước trong suốt, hại y không thể không kiểm tra rốt cuộc mình bị bệnh gì...

Đầu ngón tay chọc vào u huyệt lập tức dâng trào kɦoáı ƈảʍ khiến hai chân Vương Nguyên nhũn ra, cơn xao động dữ dội cũng vì vậy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ biến lớn. Trong cơn kɦoáı ƈảʍ dập dìu trôi nổi, Vương Nguyên mơ hồ nghĩ có lẽ đây mới chính là tác dụng của thôi tình dược Nam Cương...? Nhưng là y thực sự không còn biết làm gì khác, bởi vì cảm giác này, cảm giác này thật quá...

"A...a...a...."

Lúc Vương Tuấn Khải bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh tượng hương diễm xuân sắc vô biên của nhân loại mà hắn tha về chiều nay. Trong đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm như đại dương của hắn phản chiếu hình ảnh một nam tử trần trụi quỳ sấp dưới đất, nửa thân trên tựa vào vách đá lót cỏ may, mái tóc dài phủ xuống khuôn ngực gầy yếu trắng nõn, hai chân thon dài cong thành hình gấp khúc đang run rẩy. Một tay nam tử tùy ý an ủi vật ngạnh cứng phía trước, một tay chọc mạnh vào tiểu huyệt phía sau, giống như đang đút cho nó ăn vậy. Ánh mắt dã thú quét tới hậu đình đói khát mút mát ngón tay một cách suồng sã, bên tai vang lên tiếng nước dinh dính hắn chưa từng nghe thấy. Biểu tình trên mặt nam tử vừa thỏa mãn vừa có chút không hài lòng, y cố gắng đưa đẩy ngón tay làm giảm cảm giác mong muốn bên trong người nhưng lại không thể xoa dịu du͙ƈ vọиɠ, tao huyệt không được ăn no phát ra tiếng nhóp nhép cơ khát, xuân thủy như nước mắt khóc lóc chảy xuống đùi trong, càng khiến nam tử gấp đến mức ngốc trệ.

Vương Tuấn Khải bước đến gần nâng nam tử lên tay, thấy người nọ mở mắt u mê mù sương nhìn hắn, trong ruột gan bất giác cũng sinh ra xúc động muốn độc chiếm y.

"Ân, a..." Nam tử vì tiếp xúc da thịt mà thở gấp, như con bạch tuột bắt đầu quấn tay chân lên người hắn, hương vị ngon ngọt xông thẳng vào đầu óc dã thú. Y giống như đã không còn là y, động đậy lắc lư thân dưới cọ xát vào người dã thú tựa hồ nghĩ rằng làm như vậy có thể dập tắt dục hỏa trong người, không hề biết mình vừa khơi mào nhu cầu từ đối phương. Dâʍ ŧɦủy̠ tràn ra nhỏ xuống người dã thú, kết hợp cùng tình sắc mỹ cảnh khiến Vương Tuấn Khải gầm nhẹ một tiếng, hai lỗ tai lông xù trên đầu dựng đứng lên, tơ máu trong mắt xuất hiện.

"A...!! A...ưʍ..."

Hắn nhấc mông nam tử lên nhắm thẳng ngay du͙ƈ vọиɠ phấn chấn bừng bừng của mình hạ xuống, u huyệt mở rộng dễ dàng nuốt trọn dị vật thô to dữ tợn mà không có chút trở ngại nào. Hắn ôm lấy người nọ tựa sát vào thân mình, vật chôn trong cơ thể đối phương một vòng lại một vòng trướng to. Bên trong quá ấm áp quá ẩm ướt, hắn từ trước đến nay không bao giờ nhận được kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy, liền nhịn không được hung hăng đỉnh sâu thắt lưng đưa dị vật đào sâu vào nơi bí mật như thể muốn khám phá nơi kia rốt cuộc có thứ gì khiến hắn điên cuồng lưu luyến ngay từ lần đầu tiên.

Dã thú đè nhân loại lên vách đá thô bạo xâm phạm, thân dưới hùng dũng đánh mạnh vào mông cánh hoa vểnh cao, dịch lỏng nhớp nháp theo động tác của hai người kéo thành một sợi chỉ trong suốt. Vương Nguyên ngửa đầu rêи ɾỉ ngâm nga, vô thức nhếch mông ra phía sau như ám hiệu cho phép đối phương hành động, y không còn suy nghĩ được gì khác, bởi vì chính y cũng không ngờ được những cú thúc mạnh đâm vào trong y lại mang đến kɦoáı ƈảʍ kinh khủng như vậy. Không biết là do tác dụng của thôi tình dược phát tác quá lợi hại hay không, Vương Nguyên đã thôi cố kỵ việc bản thân đang phóng đãng nỉ non, thả trôi cơ thể cùng tinh thần theo dòng kɦoáı ƈảʍ không ngừng tấn công vào tất cả mọi nơi trên người y.

Y thậm chí không biết, người phía sau đang ôm mình là ai.

Chỉ nhìn thấy một bóng dáng mờ mịt, gương mặt người nọ hình như rất quen thuộc, nhưng y không tài nào nhớ ra được. Người nọ quá mạnh mẽ, từng động tác luật động đều khiến y phải hoàn mỹ phối hợp, hai chân bị hắn bắt lấy treo lơ lửng trên không, thứ chống đỡ thăng bằng duy nhất chính là vật cực lớn đang đâm rút vào u huyệt đỏ tươi. Vương Nguyên bị đâm đến khóc lóc nói không nên lời, thổn thức hồi lâu cũng chỉ có thể bày tỏ bằng cách phun ra một chuỗi âm thanh phóng đãng mê người, mà y cũng không ngờ được mình lại có ngày thay đổi khác biệt lớn như vậy.

Dã thú bung cái đuôi xù đầy lông của hắn cọ loạn lên thân thể nam tử, vừa ra sức sáp nhận vừa tránh những nơi vết thương trên người nam tử, khó có khi bộc phát lòng ôn nhu mà cẩn thận nâng niu y. Làn da của người dưới thân rất mịn, xúc cảm sờ vào vô cùng tốt, lúc này bị khiêu khích càng mẫn cảm, chỉ cần hắn vuốt ve một chút liền rên nhẹ mềm nhũn, khả ái vô cùng. Vương Nguyên dựa dẫm dung túng để mặc hắn xử trí rất nhanh đã đánh thức bản năng muốn bảo vệ của công quân, khiến hắn mặc sức thao lộng trừu sáp. Vương Tuấn Khải hầm hừ ngửi ngửi mùi thơm từ con mồi tươi sống, dị vật quất xuyên nghiền nát ấm áp bên trong u huyệt, biến nó thành nơi nóng bỏng mị hoặc chết người, chà đạp nó đến không khép lại được.

"A, a,...a..."

Vương Nguyên lắc đầu giãy giụa rõ là không chịu nổi kɦoáı ƈảʍ điên dại hãm công cực đại, giữa lúc ý loạn tình mê chỉ biết vùng vẫy đơn thuần, không nghĩ tới vật kia chạm trúng nơi nào đó làm y giật bắn người, tiếng rêи ɾỉ đè nén biến thành tiếng hét cao, nức nở ủy khuất nghe qua đáng thương cực kỳ. Từng cơn từng cơn cảm giác lạ thi nhau dồn ép y phát điên, mông bị thao tới muốn hỏng, ngọc hành phía trước cọ lên vách đá vừa đau vừa kích động, trước sau đều mang tới mê loạn cực đại nhấn chìm Vương Nguyên trong cơn say ân ái.

Không biết qua bao lâu, Vương Tuấn Khải gầm gừ nhẹ, vật nóng rung động co giật một cái rồi bùng nổ, tống hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào người Vương Nguyên, dòng chất lỏng nóng rực phun vào bên trong, phía trước y cũng tiết ra cùng lúc, hơi thở dồn dập hòa lẫn vào nhau trong không khí kinh diễm nồng đậm.

"Ân, ngươi..." Vương Nguyên sau khi trải qua cơn kíƈɦ ŧìиɦ hoảng sợ không thôi, lí trí rời bỏ y đi rốt cuộc cũng tìm được chút tỉnh táo ít ỏi, vừa quay đầu nhìn thấy dung mạo người kia liền cứng đờ chết điếng.

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc nhìn y, nếu không phải trên trán hắn có mồ hôi cùng với sắc đỏ trong mắt chưa tan, không ai có thể nhìn ra hắn vừa trải qua một phen mây mưa vần vũ.

Vương Nguyên khiếp sợ nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trong trí nhớ, "oành" một phát suy sụp cả tinh thần, thân thể run rẩy lạnh toát, toàn bộ hương diễm ban nãy bay biến sạch sẽ. Y vừa tức giận vừa hối hận tới mức muốn tự sát thêm lần nữa, cho nên không kịp nghĩ gì đã vùng dậy, cũng không biết lấy đâu ra sức lực đẩy hắn ra. Nơi kết hợp bị tách rời đột ngột vang lên âm thanh xấu hổ thô tục, Vương Nguyên đỏ bừng mặt giận dữ không dám nhìn chất lỏng chảy dọc xuống chân mình, chật vật bò đến bên cạnh đống lửa.

Ngươi muốn làm gì?

Ngươi không được đi đâu cả.

Vương Tuấn Khải há miệng chỉ phát ra âm thanh gừ gừ của dã thú, hắn biết mình không thể dùng thứ ngôn ngữ của lang tộc câu thông cùng loài người, trực tiếp dùng hành động biểu thị ý muốn. Con người tuy là động vật ăn tạp nhưng chung quy cũng không phải đối thủ của động vật ăn thịt, huống hồ một Vương Nguyên vừa mới kết thúc hoan ái kịch liệt. Y bị hắn tóm ngược trở lại, cánh tay cứng như sắt mạnh mẽ giam y trong lòng, màu xanh lam trong mắt nhạt dần và đang có xu thế biến thành đỏ tươi.

Vương Nguyên sững sờ nhìn hắn.

Người này, mặc dù sở hữu khuôn mặt không khác gì cẩu hoàng huynh ngụy quân tử của y, nhưng không phải hoàng huynh.

Hắn, có một đôi tai lông xù vươn lên trên đỉnh đầu, sợi tóc ngắn ngủn xám tro vì mồ hôi mà dính bết trên vầng trán, hai khỏa răng nanh lấp ló trong cái miệng nhếch lên vì bất mãn, chuẩn bị hạ xuống cắn lấy...

"A!!" Cổ Vương Nguyên bị ngoạm một miếng to, nhưng con sói kia không xé rách con mồi mà chỉ dây dưa liếʍ ɭáρ, sau đó túm y phục hỗn độn bên cạnh dúi vào tay y, đứng dậy bỏ ra ngoài.

Tầm mắt Vương Nguyên dừng lại trên vật hình trụ tráng kiện đung đưa qua lại ngay tại chỗ kia, kinh hồn táng đảm nửa ngày mới miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc.

Mẹ nó!

Tại sao cùng là nam nhân nhưng kích thước lại khác xa như vậy!

Vương Nguyên hồi thần ý thức được suy nghĩ của mình đang theo đàn ngựa hoang đứt cương băng rầm rầm trên thảo nguyên, hoảng loạn tự tát mình một cái vào mặt. Chết tiệt ngươi thân là hoàng thân quốc thích Đại Khải quốc cư nhiên lại vì một *** mà trở nên ***!!!

Sau đó y cay đắng nghĩ, không phải vừa nãy thứ kia ở trong người y trườn bò quẫy đạp rất có tinh thần sao? Vương Nguyên đau khổ nhớ lại cảm giác tê dại thoải mái đến tiêu hồn thực cốt xương thịt đều tan ra, hổ thẹn tới mức không còn mặt mũi tự sát, co rúm lại dồn sâu vào góc đá tự làm giảm sự tồn tại của mình.

Người vừa nãy cùng tên dã thú kia hợp thể tuyệt đối không phải y!