Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 49: Silent Love [5]



5.

[A~ a~ lão công, ư...lớn quá...]

[Bảo bối nhi ngoan, nói xem em có vừa lòng không?]

[Lão công xấu xa...a~ Thích chết em...Lão công mau thương em nhanh lên...A! Nơi kia, cũng muốn...]

Trên giường laptop mở lớn, Trương Phàm ngáp một cái, đầu gật gù đập xuống bàn mới miễn cưỡng tỉnh táo, dụi dụi mắt nhìn Vương Nguyên bên cạnh đã hóa đá cương.

Đôi mắt đáng thương chưa từng nhiễm bụi trần của Vương Nguyên lúc này đang dán vào màn hình, gò má đỏ bừng, xấu hổ lấy tay che mặt lại, vừa tò mò vừa sợ hãi lui về phía sau. Trương Phàm bình thường là người rất đàng hoàng a, cư nhiên lại xem loại phim ảnh tình thú này. Vương Nguyên trộm liếc thao tác trên bàn phím của Trương Phàm, lấy can đảm giật giật áo cậu ta --- Chúng ta không xem nữa nha?

Trương Phàm làm một dấu chéo: “Trước khi rời đi nhị thiếu đã ủy thác cậu cho tôi rồi, cậu phải tiếp thu mớ kiến thức này cho tốt a, tuy rằng không thể cùng Khải đại thiếu nói những câu ướŧ áŧ hương diễm nhưng tôi tin năng lực biểu hiện của cậu hơn! Dù sao Khải đại thiếu cũng thuộc trường phái hành động, làm như vậy có khi lại thành công không chừng, không thành công thì thành thụ cũng được, nằm yên cho người ta ‘yêu’ cũng là một loại lạc thú...”

Trương Phàm càng nói càng lạc đề, hăng say chém gió đến mức nước miếng tung bay, kèm theo tiếng rêи ɾỉ phóng đãng truyền ra từ trong loa, Vương Nguyên thật không biết phải làm gì.

Trương Phàm tuy thần kinh thô nhưng vẫn nhận ra tâm tư của Vương Nguyên, nói thật cậu ta rất tán thành kế hoạch lần này. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt si ngốc Vương Nguyên dành cho Vương Tuấn Khải, cậu đều thở dài, lực bất tòng tâm a, người trong cuộc còn không rõ tình hình thì đâu đến lượt cậu lên tiếng. Cũng may có lão đại thích liều mạng ra tay châm dầu vào lửa, khụ khụ, là thêm mắm dặm muối, a không không phải, tóm lại là, ầy...

Chỉ cần Vương Tuấn Khải thực sự lo lắng cho Vương Nguyên, hắn sẽ một mình đến đây tự thân đem mỹ nhân về tay. Sau đó, mỹ nhân vốn đã tương tư hắn từ lâu tuôn trào cảm động lấy thân báo đáp, tôi vui cậu vui cả nhà đều vui, rèm sân khấu oanh liệt kéo lại...

Để hai kẻ đầu gỗ này hiểu ra, tốn công phu là chuyện nhỏ, hậu quả sau đó mới là vấn đề.

Nhị thiếu cho rằng người duy nhất có khả năng dập tắt cơn bão sóng thần đang lăm le xâm chiếm bờ cõi chỉ có Vương Nguyên, vì thế bắt buộc Trương Phàm trong vòng nửa tiếng phải truyền thụ kiến thức bla bla bla cho Vương Nguyên, để cậu cầm chân Khải đại thiếu trong khi mấy người bọn họ cao bay xa chạy.

Lâm Kinh Vũ đối với việc này chỉ có thể 囧, chẳng lẽ các người không nghĩ tới đại thiếu anh minh lỗi lạc như vậy, vừa abc cùng tiểu tình nhân vừa sai thuộc hạ truy sát chúng ta sao?

...

Động cơ ầm ĩ gào rít sàn sạt trên đường cao tốc, chiếc xe đua như cơn lốc đâm sầm về phía trước, bánh xe tựa hồ đã hoàn toàn nhấc thẳng lên không trung, khi thắng lại phanh két một tiếng chói tai, lốp cao su ma sát với mặt đường trượt một đoạn dài mới dừng lại.

Khói nhiên liệu và không khí bị làm nóng cũng không dập được tức giận của nam nhân. Hắn đẩy cửa ra, nhìn khu nhà cũ kỹ sắp được chuyển thành nhà kho quân dụng của hắc đạo khu Đông, ánh mắt đen ngòm lạnh lẽo đan xen những tia lửa dữ tợn móc nối thành một điểm sáng lớn.

Vương Tuấn Khải đứng im bất động, gọi vào số điện thoại đã gửi tấm ảnh: “Người đâu?”

[Hắc hắc, đã đến nơi rồi thì gấp cái gì, anh hai, nghe em giải thích cái được không...] Đầu dây bên kia vang lên âm thanh đáng khinh của vị đệ đệ không có nghĩa khí nào đó, Roy run rẩy đứng trên lầu hai khu nhà, nuốt nước bọt cái ực đồng thời vỗ vỗ trái tim còn đang chấn kinh không thôi. Ôi mẹ ơi cái mặt âm khí như muốn tàn sát toàn bộ nhân loại kia của anh hai là từ đâu mà có? Trước kia Karry tức giận cũng không đáng sợ như vầy!

Cho nên nói, ghê rợn hay không không chỉ nằm ở khí chất mà còn là phong cách!

[Cậu đang làm gì?] Ngữ khí Vương Tuấn Khải rất bình tĩnh y hệt đang hỏi ‘bữa nay ăn gì’, nhưng Roy dám lấy danh dự của một đứa em trai ra đảm bảo, chỉ cần hiện giờ cậu nói dối thêm lần nữa thôi, khả năng vào bếp xông khói là rất cao. Thầm oán hận Karry sao lại đưa ra trò này (mà không nghĩ tới bản thân mình cũng bắt tay), Roy lau mồ hôi lạnh, dùng hết sức bình sinh chân thành đáp: “Đưa người có tình đến với nhau.”

[...]

“...” Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.

[...Giỏi lắm.] Mãi đến khi Roy sắp khóc đến nơi, Vương Tuấn Khải mới lẳng lặng đáp trả một câu, không biết đã nghĩ thông chưa.

Roy: “...” Cảm giác như vừa nói chuyện với nguyên thủ quốc gia về vấn đề giáo dục hôn nhân và gia đình vậy...

“Khụ...Thế...anh hai, anh mau lên đây đi...” Roy luống cuống dập máy, đổi bộ đàm: “Trương Phàm, thời cơ tới, rút!”

[OK.]

Trương Phàm nhanh nhẹn theo đường ống nước bò bò xuống, tốc độ sấm sét chớp nhoáng đến mức người ta phải thán phục. Mấy cái chuyện rình trộm gì đó cậu ta có kinh nghiệm lắm, không hổ danh là tiếp tân High N. Trương Phàm vừa chạm đất liền bị người ôm lấy, kinh hãi quay ngoắt lại, thấy Lâm Kinh Vũ sắc mặt xám xịt trừng mình thì bĩu môi một cái, vươn tay: “Ôm em lên xe!”

Rất ngạo kiều đó biết không!

Vương Tuấn Khải mân mê cái điện thoại, lúc biết Vương Nguyên bị bắt cóc hắn cũng đoán ra được đối phương có quen biết mình, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ đứa em trai nóng tính mà cũng có gan dám làm ra chuyện này, xem ra tiền hắn cho nó mượn buôn vũ khí quá nhiều. Vương Tuấn Khải vừa tính toán vừa vác cái mặt than vô biểu tình bước vào khu nhà, từ trên lầu truyền ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ khiến hắn khựng lại một chút, cước bộ không tự chủ tăng tốc.

Đẩy cửa ra...không phải laptop.

“Ah...a...”

Cậu trai mờ mịt nhìn trần nhà, hai tay bị còng qua đầu, giãy thế nào cũng không ra được, hai chân cũng bị trói dính vào giường, chỉ còn lại thân người có thể nhúc nhích thì lại khô nóng vô cùng. Chẳng biết trước khi cậu ngất Roy đã tiêm cái quỷ gì vào người cậu, mà trong người lúc này ngoài khó chịu ra chỉ có khó chịu. Vương Nguyên vựng đầu nức nở run khẽ, áo sơ mi xộc xệch lay động, hơi thở nóng rực phun ra từ phiến môi đỏ tươi vô cùng mê hoặc. Cổ họng có chút đau, nhưng cậu không còn tinh lực nghĩ nhiều nữa, lồng ngực phập phồng kịch liệt phơi bày điểm nổi mập mờ, da thịt cọ xát cùng ga giường khiến Vương Nguyên dần dần biến hóa. 

Vương Tuấn Khải cứng ngắc trong chốc lát, sau đó cởi trói cho cậu, lúc chạm đến dây thừng buộc trên bắp đùi thẳng tắp, hô hấp hắn thay đổi, cắn răng cắt sạch dây thừng xong mới nâng cậu ngồi dậy, kiểm tra xung quanh xem có xây xát gì không.

Vương Nguyên thuận thế ôm cổ Vương Tuấn Khải mặc hắn xử trí, thấy được người mình thích làm cậu mất tự chủ, cọ loạn lên ngực hắn, mơ màng ỷ lại vào hắn.

“Tôi đến...Có được không?”

Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải chủ động hỏi ý kiến cậu, Vương Nguyên từ trong tìиɦ ɖu͙ƈ còn sót một tia thanh tỉnh, mừng rỡ thẹn thùng gật đầu một cái. Hắn cẩn thận hôn hôn trán cậu, bế Vương Nguyên ra xe.

“Ê ê ê sao không tiếp tục?!?” Roy giật phăng tai nghe, trơ mắt nhìn anh hai ôm người chạy mất, ngơ ngác: “Em đã cố tình đặt camera mà...”

“Xem trộm là không tốt.” Karry sờ sờ đầu an ủi cậu, bắt đầu sờ xuống: “Tự xem của mình là được, cần gì phải coi của người khác.”

“Đã nói một tháng không được làm mà...A~ Đừng có chạm vào chỗ đó!!”

“Tiểu yêu tinh thơm quá, ông xã đói bụng không kìm được.”

“Anh...!!! Biếи ŧɦái, biếи ŧɦáiiii!!!”

Sau đó, chỉ còn tiếng hét vang vọng trời xanh.

Vương Tuấn Khải cấp tốc di chuyển vị trí, về đến căn hộ cũ liền ôm cậu lên phòng. Cởϊ qυầи jean của cậu ra, quả nhiên bên trong qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm. Bụi mâu hôi sắc của Khải đại thiếu lóe sáng một chút, cẩn dực cho tay vào bên trong nới lỏng.

Vương Nguyên ngại ngùng nhìn động tác của hắn, nghĩ tới Trương Phàm nói mình phải tự lực tự cường, chủ động cầu tiến mới có thể khiến quan hệ giữa hai người đạt được cột mốc mới, liền cử động hạ thân, đỏ bừng mặt cầu hoan.

Đợi giải quyết xong súng đạn, Khải đại thiếu trịnh trọng hôn môi người tình bé nhỏ, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Phụt-----!” Dù rất muốn nín cười nhưng mà ヽ( ̄∇ ̄)ノ    

Vương Nguyên nhìn biểu cảm nghiêm trọng của đối phương, thu lại nụ cười, lẳng lặng cùng hắn đối mắt, thấy hình ảnh thu nhỏ của mình phản chiếu trong mắt hắn mới chậm rãi mỉm cười, dâng môi lên cắn liếʍ ʍúŧ mát, cố sức ôm hắn vào lòng.

Đây chính là kết cục tốt nhất, không phải sao?

...

“Đương nhiên không phải.” 

Lâm Kinh Vũ hầm hừ nhìn Trương Phàm đang ôm laptop chăm chú xem phim, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng kiệm, liền làm mặt áp suất thấp. Tuy rằng một đại nam nhân ăn dấm chua với cái máy vô tri vô giác đúng là buồn cười thật, nhưng anh rất ức chế biết không! Cư nhiên chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đây là chuyện cỡ nào bi thảm a, anh lại không (dám) đập nát cái laptop được, bởi vì...

“Bởi vì em dư sức mua lap mới chứ sao.” Trương Phàm hiếm khi lộ ra nụ cười sặc mùi tiền bạc, tiểu tiếp tân của giới vô sản may thay ôm đùi được hắc đạo thái tử đã một bước biến thành cao phú soái, hoàn toàn không sợ đói chết. Thấy Lâm Kinh Vũ thở dài không phản bác, cậu cũng có hơi mềm lòng, liền chìa ra một cái tai nghe: “Cho anh xem chung nè, vui không?”

Lâm Kinh Vũ ngó hình ảnh không mấy phù hợp cho trẻ em sơ sinh, lại ngó vẻ mặt ‘em rất hào phóng đó, khen em đi’ của tiểu đông tây nhà mình, bộ mặt nho nhã tử tế rốt cuộc cũng rạn nứt.

Vui...

Mới là lạ!

END