Mạnh Nguyên Hy và ta cùng được cứu thoát khỏi đám cháy ở chùa Quy Nguyên. Sau mấy ngày hôn mê, từng người tỉnh dậy.
Nửa năm sau đó, danh tiếng của nàng truyền khắp kinh thành.
Còn ta yên lặng trong nửa năm đó, đóng cửa không ra.
Mãi cho đến ngày ta cập kê, Thái Tử đích thân tới cửa nói muốn từ hôn.
Ngày ấy, hàng ngàn cánh diều được thả bay trong gió, bè bạn khách khứa ngồi đầy để chúc mừng ta.
Mà hắn mặc trang phục gấm họa tiết đám mây chậm rãi đi tới, vạt áo nhẹ nhàng tung bay thu hút sự chú ý của mọi người.
Trước mặt bao người, chính miệng hắn nói với ta: “Cô và ngươi là thanh mai trúc mã mười mấy năm. Trước kia tuổi nhỏ không hiểu chuyện nên cho rằng có thể hứa đi cùng nhau đến khi đầu bạc. Hiện giờ cô mới biết được đó chỉ là tình cảm huynh muội mà thôi. Hãy từ bỏ hôn sự này đi.”
Mọi người khe khẽ thì thầm, dùng nhiều loại ánh mắt để nhìn về phía ta. Chỉ trong chớp mắt, buổi lễ cập kê long trọng ban đầu đã biến thành trò cười.
Phụ thân tức giận ngay tại chỗ, lạnh lùng chất vấn: “Điện hạ nghĩ rằng Khương thị không có ai sao?”
Thái tử tỏ ra áy náy một chút, sau đó hơi chắp tay nói: "Xin lỗi Khương đại nhân. Vì thể hiện lòng xin lỗi, cô đã thỉnh Phụ Hoàng sách phong Yến Như thành quận chúa Chiêu Nghiên. Sau này cô cũng sẽ coi nàng như muội muội ruột thịt, tuyệt đối không để người khác ức hiếp nàng."
Ta ngăn người huynh trưởng bốc đồng của mình lại, rồi đi từng bước đến trước mặt Thái Tử. Ta không khóc lóc thảm thiết như mọi người tưởng tượng, càng không cực kỳ buồn bã, thậm chí còn không trách cứ lấy một lời. Ta chỉ bình tĩnh nói một câu: "Hôn sự này bỏ thì dễ mà kết lại thì khó. Nếu hôm nay từ hôn thì sẽ không còn cơ hội hối hận nữa."
Nhưng hắn lại nói năng rất có khí phách: "Không hối hận."
Nghe được câu “không hối hận” ấy, ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong trí nhớ của ta, từng có người ở trong đêm mưa tầm tã gõ cánh cổng Khương phủ, quần áo sang trọng trên người ướt sũng, phong thái uy nghi cũng bị vứt bỏ, chỉ để nói với ta một câu rằng hắn hối hận.
Ta ra lệnh cho người rót rượu, sau đó nâng ly kính hắn, mỉm cười nói: “Điện hạ, sau khi uống ly rượu này, hôn ước giữa ngươi và ta sẽ không còn hiệu lực. Tình nghĩa thanh mai trúc mã cũng dừng lại ở đây. Mong rằng trong tương lai ngươi sẽ thực hiện được những nguyện vọng to lớn, có người thương bầu bạn."
Hắn có vẻ ngạc nhiên trước sự chấp nhận bình tĩnh của ta nhưng vẫn nóng lòng uống hết ly rượu và nói: “Cảm ơn.”
Có lẽ, hắn cảm ơn ta đã không dây dưa, cảm ơn ta đã tác thành.
Ta đặt ly rượu xuống, tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc của hắn, bình tĩnh nói: “Ta vốn là một người nổi loạn, hành động thiếu suy nghĩ. Sau đó ta và ngươi đính hôn, mọi người đều nói ta là Thái Tử Phi thương lai. Nếu như ta làm không tốt sẽ làm ngươi mất mặt nên ta đã nỗ lực học tập, sau vài năm, ta đã giỏi cầm kỳ thi họa, hiểu sâu sử sách, học cung đình lễ nghi, chỉ để xứng đôi với trữ quân là ngươi. Hôm nay ta cũng cảm ơn ngươi, để ta cuối cùng cũng có thể cởi bỏ xiềng xích này."
Ta vừa nói xong những lời này, sắc mặt mọi người ở đây đều lộ ra một chút thổn thức.
Hôn ước giữa ta và hắn là do tiên hoàng hậu định ra trước khi qua đời. Ta đã mang theo hôn ước này mấy năm, không thể tự do sống theo ý mình.
Nghe thấy ta đã nỗ lực rất nhiều vì mình, khuôn mặt hắn lóe lên một tia bối rối, mơ hồ còn có một chút áy náy trong đó.
Bóng lưng hắn khi rời đi có vẻ hoảng hốt, không còn thong dong, kiên định như lúc tới nữa.
Huynh trưởng hỏi sao Thái Tử lại dứt khoát như vậy.
Ta thấp giọng nói: “Chắc là vì Mạnh Nguyên Hy.”
Hắn làm ầm ĩ đến mức khắp thiên hạ đều biết sự kết thúc buồn cười của hôn ước giữa chúng ta, dùng cách từ hôn trước mặt mọi người để thể hiện sự chân thành của mình với Mạnh Nguyên Hy.
2
Sau khi Mạnh Nguyên Hy tỉnh lại, việc nàng cải trang nam để tham gia khoa cử đã gây ra náo động rất lớn, cuối cùng chính Thái tử đã nỗ lực bảo vệ để nàng không bị trách phạt.
Hoàng Thượng ra một vấn đề cần cân nhắc rất lâu, nhưng nàng có thể xuất khẩu thành thơ, trình lên với tựa đề “Chính sách tiến bộ”, trong đó có góp ý về bốn khía cạnh là: ngự quan, an dân, phong tài, trị quân.
Sách luận của nàng tuyên truyền giác ngộ, khiến triều đình và bách tính chú ý. Hoàng Thượng coi trọng nhân tài nên đã đặc xá cho nàng.
Trong lúc nhất thời, nàng trở nên nổi tiếng nhất kinh thành.
Trở thành người phụ nữ truyền kỳ trong miệng mọi người, ngay cả Thái Tử đương triều cũng bái phục nàng.
Có rất nhiều câu chuyện về họ được truyền khắp phố phường.
Sau khi được giải cứu, trong nửa năm ta ở ru rú trong nhà này, Thái Tử cũng tới thăm ta vài lần.
Nhưng mỗi lần hắn đều nhắc tới vị Mạnh huynh mà hắn quen biết ở dân gian kia.
Sự ngưỡng mộ trong mắt hắn gần như sắp tràn ra ngoài. Số lần hắn nhắc tới vị kia càng ngày càng nhiều, số lần hắn tới gặp ta cũng theo đó giảm dần đi.
Trong mô tả của hắn, vị Mạnh huynh kia là một tài năng lớn, có tấm lòng cao thượng, có sự tự do và phóng khoáng là những thứ mà con cháu hoàng gia như hắn mong muốn nhất nhưng không có được. Người ấy hiểu được suy nghĩ của hắn, là tri kỷ của hắn.
Lúc đầu hắn tỏ ra tán thưởng, nhưng sau đó dần dần thay đổi, khuôn mặt hắn luôn ẩn chứa một chút buồn bã, khi đối diện với ta hắn luôn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Có lẽ lúc đó hắn đã biết Mạnh huynh, người có chung chí hướng và sở thích với hắn, người mà hắn coi như tri kỷ kia, chính là một cô nương.
Một cô nương khiến trái tim hắn rung động.
Tin đồn nhảm nhí giữa hai người đã truyền đến tai ta từ lâu. Nghe nói Thái Tử đã cưỡi ngựa cùng nàng ở Nam Sơn, nghe nói Thái Tử dạy nàng giương cung bắn nhạn.
Thái Tử lục tìm tất cả điển tịch của Tàng Thư Các trong cung chỉ vì tìm ra một bản sao duy nhất mà nàng tình cờ nhắc tới.
Huynh trưởng khó hiểu hỏi ta: "Sao muội có thể bình tĩnh chấp nhận sự thay lòng đổi dạ của Thái Tử như vậy? Sao lại dễ dàng đồng ý từ hôn? Rõ ràng muội thích hắn nhiều đến thế..."
Bởi vì ta đã từng chấp niệm và níu kéo, nhưng trái tim hắn đã đổi thay. Ngoài sự thảm hại ra, ta còn gì nữa đâu?
Đã biết được kết quả, thà rằng thoải mái buông tay, để lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
"Do muội không cần hắn nữa..."
Sau khi nghe những lời này của ta, ánh mắt ca ca đầy kinh ngạc, huynh ấy không hiểu sao ta cũng thay đổi.
Hôn sự của ta và hắn do tiên hoàng hậu định ra trước khi qua đời, Khượng thị hưng thịnh trăm năm, đến đời ông nội ta đã có tam đại thủ phụ. Tiên hoàng hậu muốn Khương gia giúp đỡ Thái Tử.
Hiện giờ, chính tay hắn bỏ qua sự giúp đỡ này.
Hoàng Thượng rất tức giận trước việc Thái Tử khăng khăng từ hôn. Ông còn truyền gọi phụ thân ta đến để động viên, an ủi.
Sau khi từ hôn, hắn gấp gáp quỳ lạy, thỉnh cầu phong Mạnh Nguyên Hy làm Thái Tử Phi của Đông Cung.
Không ngờ cuối cùng Hoàng Thượng lại nói, đồng thời để chính phi cùng trắc phi nhập phủ, trắc phi xuất thân từ thế gia Dương phủ.
Mọi người trong nhà sợ ta buồn lòng, đề nghị ta đến biệt viện ở một đoạn thời gian.
Nhưng ta từ chối, trò hay trong kinh vừa mới bắt đầu, làm sao ta có thể rời đi.
Khi ta gặp Mạnh Nguyên Hy, ánh mắt nàng tràn đầy thương hại, trong sự thương hại ấy còn mang theo một cảm giác ưu việt khó tả. Trong đôi mắt nàng luôn chứa đựng sự coi thường.
"Khương cô nương, tiểu thư khuê các như các ngươi luôn quá mức đoan trang, không khác gì một con rối gỗ bị giật dây, nhàm chán và cổ hủ, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Thái Tử ghét ngươi."
Vừa nói nàng vừa lắc đầu, dường như rất coi thường sự đoan trang này.
Giết người không dao cùng lắm là như thế mà thôi.
3
Ta nhìn ánh mắt khinh miệt của nàng lúc này, cười nói: “Đúng là không thể so được với Mạnh cô nương tự do, phóng khoáng, không quan tâm đ ến quy củ của thế gian này.”
Nàng có vẻ rất hài lòng với những gì ta nói, giọng điệu đầy đắc ý và kiêu căng: “Đúng vậy, Điện Hạ nói chàng khao khát nhất là cuộc sống tự do thoải mái, cũng hy vọng được làm một người có thể hành động theo con tim, nhưng ngươi lại không thể cho chàng những điều này."
“Nghe nói Thái Tử đã thỉnh chỉ, không lâu nữa chính vi và trắc phi sẽ đồng thời nhập phủ, thật sự đáng mừng. Yến Như đã chuẩn bị sẵn lễ vật hậu hĩnh rồi.”
Ta nói xong, trên mặt nàng lộ ra một chút khác thường. Nàng mạnh mẽ nói: "Trái tim của Điện Hạ không chứa được nhiều người như vậy, người ta sẽ gả cần thiết chỉ có duy nhất mình ta trong cuộc đời này."
Những lời nàng nói có thể khiến tất cả những người phụ nữ khác trên thế gian này giật mình, còn ta lại không ngạc nhiên chút nào.
Ta nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Vậy thì thật đáng tiếc. Điện Hạ là trữ quân, e rằng không thể đáp ứng được mong muốn của ngươi rồi.”
Nàng hơi nhướng mày, như bị khơi dậy lòng hiếu thắng, cười khẩy nói: "Ta càng muốn làm thành công việc ngươi không làm được cho ngươi thấy."
Vài ngày sau, thánh chỉ tứ hôn được ban cho Mạnh gia. Thái Tử đích thân tới ban chỉ để tỏ rõ sự coi trọng.
Nhưng mọi người đều không ngờ rằng Mạnh Nguyên Hy ngay tại chỗ muốn cùng Thái Tử một đời, một kiếp, một đôi. Nếu không, nàng thà rằng ở vậy cả đời.
Lời phát biểu của nàng đã thu hút sự chú ý của mọi người, khiến triều đình và dân chúng xôn xao còn Thái Tử bị rơi vào tình thế khó xử.
Điều mà Mạnh Nguyên Hy tự tin dựa vào chính là tình cảm của Thái Tử dành cho nàng, mỗi câu mỗi chữ mà nàng nói cũng đều nhắc đến tình yêu độc nhất vô nhị, không còn chỗ chứa cho người thứ ba của hai người.
Thái Tử chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ táo bạo và vô tư đến thế, càng chưa từng thấy sự quyết đoán chỉ muốn là người duy nhất trong cuộc đời hắn như vậy, đôi mắt hắn bất chợt đỏ hoe, chỉ nói rằng tình cảm này quá sâu nặng, lòng hắn đã rõ, tuyệt đối không phụ nàng.
Cuối cùng, hắn nắm tay nàng cùng nhau quỳ ở bên ngoài điện Tuế Vũ, cầu xin Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ nhập trắc phi vào phủ. Hắn sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm một mình, nếu không đồng ý, hắn sẽ quỳ mãi ở đây.
Họ quỳ suốt một ngày, Hoàng Thượng tức giận đến mức đập vỡ mười mấy tách trà.
Tiên hoàng hậu và Hoàng Thượng là kết tóc phu thê, bà đã ở bên ông những năm tháng gian nan khi bị đày đến Ba Thục nên tình nghĩa đặc biệt hơn hẳn người thường. Thái Tử là một đứa trẻ do ông đích thân nuôi dưỡng và dạy dỗ, tình cảm ông dành cho Thái Tử cũng giống như tình cảm một người cha hiền từ bình thường trong dân gian dành cho con của mình.
Cuối cùng, Hoàng Thượng cũng mềm lòng. Khi màn đêm buông xuống, ông đã chấp nhận lời cầu xin của Thái Tử.
Mạnh Nguyên Hy được gả vào Đông Cung như ý muốn, trở thành nữ chủ nhân duy nhất của Đông Cung.
Mới đầu phụ nữ trong kinh đều tưởng rằng nàng điên rồi, nhưng giờ đây ai nấy đều hâm mộ không thôi. Hâm mộ vì nàng có thể khiến trữ quân của một quốc gia yêu say đắm đến mức để không hậu viện.
Nàng có được mọi thứ mà phụ nữ trên đời còn chẳng dám ước mong.
Khi xuất hiện trước mặt ta một lần nữa, nàng ăn mặc quần là áo lượt, mặt mày hớn hở, nha hoàn ở phía sau bưng một chiếc hộp trên tay.
"Đây là những thứ mà nhiều năm qua ngươi đã đưa cho Cẩn An, hiện tại không thích hợp để lại ở Đông Cung nữa, Cẩm An bảo ta trả lại cho ngươi."
Diệp Cẩn An là tên của Thái Tử, nàng cố tình xưng hô như vậy để khoe ra sự thân mật, cũng thuận tiện làm ta khó chịu thôi.
Ta liếc nhìn mấy thứ trong hộp, có sách vở, bút lông, ngọc bội…
Mỗi lần sinh nhật hắn, ta đều tặng hắn một món đồ nhỏ được lựa chọn kỹ càng, không ngờ đã tích lũy được nhiều như vậy…
Ta sai nha hoàn nhận lấy, khẽ cười nói: “Cảm ơn Thái Tử Phi đã đích thân đến trả lại. Đáng tiếc ta không có cách nào trả lại ánh sáng đom đóm giữa đêm hè, khung cảnh pháo hoa rực rỡ…mà năm xưa Thái Tử đã dành tặng.”
Trong mắt nàng hiện lên vẻ không vui, nhưng sau đó nhanh chóng che đậy, cố ý nói: "Thái Tử coi ngươi như muội muội ruột, sau này ta cũng đối xử với ngươi như thế."
"Vậy thì ta cảm ơn."
Biểu hiện quá bình thản và hờ hững của ta lại khiến nàng cau mày, như thể cảm giác thành tựu và vui sướng của nàng đã giảm đi chút ít.
4
"Khương Yến Như, ngươi trầm tĩnh như vậy sẽ khiến ta cảm thấy giành được chiến thắng quá dễ dàng, mất đi sự thách thức. Phụ nữ thời cổ đại các ngươi đều nhẫn nhịn, cam chịu khuất phục như thế ư? Thật ngu dốt, không hề có chính kiến và quyết đoán, thật sự nực cười." Nàng nhíu mày thật sâu, trong mắt hiện rõ sự khinh bỉ, xem thường.
Ta đã đoán được phản ứng của nàng.
Nàng coi thường ta, hay nói cách khác là nàng xem thường toàn bộ quần thể phụ nữ cổ đại trong miệng nàng.
"Thách thức? Nói như vậy thì Thái Tử điện hạ chỉ là chiến lợi phẩm của ngươi thôi. "
Ta ngồi trên xích đu, ngước mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng cười khẩy, thờ ơ nói: “Đúng vậy, đối với ngươi hắn là vị hôn phu thanh mai trúc mã nhiều năm, còn đối với ta thì hắn chỉ là một chiến lợi phẩm đáng để khoe khoang. Chân tình và quyền lực, tình yêu và sự ưu ái của hắn là những thứ mà ta nhất định sẽ có được trong chuyến đi này. Trong thế giới này, ta đã được số phận lựa chọn là người chiến thắng.”
Lần đầu tiên nghe những lời này, ta không hiểu sự kiêu ngạo và tự phụ, nhìn đời bằng nửa con mắt của nàng đến từ đâu, ta cũng không hiểu tại sao nàng luôn dùng ánh mắt từ tận trên cao để nhìn xuống mọi người.
Nhưng hôm nay đây, ta đã nghe nàng nói lời này lần thứ hai.
Và ta cũng hiểu rõ tại sao nàng luôn nói điều này trước mặt ta, càng hiểu được tại sao nàng không muốn buông tha ta.
Bởi vì những thứ đó đều do chính tay nàng đoạt lấy từ ta, mỗi khi đoạt được một thứ nàng đều vô cùng hả hê.
Cho đến tận khi cướp hết tất cả, nàng có thể ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống mà nói: “Phụ nữ cổ đại thật ngu xuẩn và vô dụng.”
Nàng dào dạt đắc ý rời đi, nha hoàn khó chịu trong lòng, nhỏ giọng nói: "Nàng đã đoạt đi mọi thứ của tiểu thư mà còn dám ngang ngược như vậy?"
Ta đưa điểm tâm cho tiểu nha hoàn rồi an ủi nàng: “Thứ gì có thể bị cướp đi đều không thuộc về ta, ta cũng không muốn giữ.”
Ngày hôm đó ta cố ý đề cập tới việc chính phi và trắc phi cùng nhập phủ vốn để k1ch thích nàng, không ngờ nàng lại quá nóng lòng muốn cho người đời thấy sự thành công của mình, muốn tất cả phụ nữ trên thế gian đều biết mình đặc biệt, vì thế nàng gấp gáp dùng phương pháp cực đoan như vậy để chứng tỏ sự độc nhất vô nhị của mình.
Nàng hài lòng với tình hình hiện tại và ta cũng rất hài lòng.
Nhìn bóng dáng Mạnh Nguyên Hy rời đi, ta nhếch miệng cười, dùng đầu ngón tay vuốt v e chiếc lá trên ngọn cây, thản nhiên nói: “Ta tái sinh, nếu ngươi vẫn không hề tiến bộ thì… ván cờ này sẽ thật sự nhàm chán."