Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 4: Hoàn



11

Khoảnh khắc ta xoay người rời đi, đột nhiên có một người đứng ở chỗ ngoặt rơi vào tầm mắt ta.

Thấy hắn xuất hiện ở đây, ta hiểu ra rằng tuy đã bị phế truất ngôi thái tử, nhưng thế lực của hắn cũng chưa thể biến mất chỉ sau một đêm.

Nhìn Diệp Cẩn An đỏ hoe đôi mắt, ánh mắt lạnh lùng, ta nghĩ có lẽ hắn đã đứng ở chỗ này hồi lâu, đại khái đã nghe được tất cả mọi điều.

Lúc này hắn vẫn dành cho nàng tình cảm chân thành, nhưng nàng lại nói hắn chỉ là công cụ để nàng vươn lên, những lời nói này đã hoàn toàn lột bỏ lớp ngụy trang của nàng. Nói cách khác, người nào giữ vị trí thái tử thì người đó chính là mục tiêu của Mạnh Nguyên Hy.

Tối nay hắn đến đây, có lẽ là vẫn chưa từ bỏ ý định, có lẽ vẫn còn mong muốn cứu nàng. Tiếc thay hắn lại tự mình vạch trần ra sự thật xấu xí, người hắn hết mực yêu thương lại coi hắn là công cụ, lời hẹn ước về một mối tình đậm sâu mà hắn trân trọng chẳng qua chỉ là một âm mưu.

Từ đầu đến cuối, hắn giống như một gã khờ bị lừa dối, cái gọi là chân tình của Mạnh Nguyên Hy hoàn toàn chỉ là ngụy trang, không hề có chút tình yêu nào. Giờ đây sự thật đã được phơi bày, đối với hắn, đó không chỉ đơn giản là lừa gạt và phản bội mà hơn hết còn đập nát sự kiêu ngạo của hắn bao năm qua. Tình yêu nồng nàn và sự nâng niu mà hắn dành cho nàng đều thành trò cười trong mắt người đời.

Ta vẫn tiếp tục rời đi, việc còn lại là chuyện của hai người bọn họ.

Ngày hôm sau, ta nghe được tin Mạnh Nguyên Hy đã bị treo cổ đến chết trong ngục. Khi người hành quyết trong nhà lao đến, vừa lúc gặp Diệp Cẩn An đang ở đó, cuối cùng chính hắn đã ra tay.

Ta bàng hoàng hồi lâu, không ngờ hắn có thể tàn nhẫn và dứt khoát như vậy. Sau đó ta liền hiểu ra, hắn dùng tính mạng của Mạnh Nguyên Hy để bày tỏ lòng sám hối đối với Hoàng Thượng, có ý muốn quay đầu, hy vọng Hoàng Thượng có thể mềm lòng đôi chút.

Không biết đời này Thái Tử có cơ hội được lập lại hay không?

Kinh thành bình yên đến mức có chút không chân thật. Tuy Diệp Cẩn An bị phế truất nhưng Hoàng Thượng không có hình phạt nào khác dành cho hắn, mọi người cũng không thể thăm dò được Hoàng Thượng có ý định sâu xa gì khác hay không.

Đột nhiên có một ngày, Diệp Cẩn An gõ vang cánh cổng Khương phủ, nói muốn gặp ta.

Khi nhìn thấy hắn ở sảnh chính, ta cảm thấy hắn đã khác trước rất nhiều. Khí chất của hắn khiến người ta vô cùng áp lực, thậm chí còn mang một chút cảm giác hung ác, nham hiểm.

Hắn hỏi ta có từng thật lòng yêu hắn không?

Ta đáp đã từng yêu.

Chỉ là cái “từng yêu” này đã cách quá lâu từ kiếp trước đến kiếp này, ta không còn nhớ rõ cảm giác lúc đó ra sao.

Hắn nắm bả vai ta, xúc động nói với ta: “Yến Như, ta hối hận rồi. Nếu muội chịu cho ta một cơ hội nữa, một ngày nào đó… Ta sẽ bù đắp sự tổn thương mà ta gây ra cho muội gấp trăm, gấp ngàn lần.”

Kiếp trước hắn dầm mưa trong đêm tới gõ cổng Khương phủ, hắn cũng nói những lời này với ta.

Nhưng câu trả lời của ta vẫn như năm đó: “Ngày hôm ấy ngươi kiên quyết nói không hối hận, vậy ngươi nên hiểu rằng đánh cờ thì không thể đi lại, nước đổ khó hốt. Tính tình ta vốn tự do phóng khoáng, nhưng sau khi có hôn ước với ngươi, ta tình nguyện chịu quy củ xiềng xích. Còn ngươi lại yêu sự thoải mái, tươi mới và đầy sức sống của nàng. Một người chưa bao giờ kiên quyết chọn ta, sao có thể xứng đáng để ta nhìn lại?”

Giờ phút này ta không còn muốn nhắc đến khi mới lần đầu rung động, ta đã vì hắn học cái gì, làm việc gì và từ bỏ điều gì. Kiếp trước đã từng cố chấp, từng cưỡng cầu nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ và quả quyết cự tuyệt của hắn.

Ta trở về thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng ta không muốn thay đổi cái kết giữa ta và Thái Tử, cho dù hắn không từ hôn thì ta cũng sẽ từ.

Nhìn dáng vẻ dứt khoát từ chối của ta, đôi mắt hắn đỏ hoe. Hắn không còn phong thái cao quý của một vị trữ quân khi xưa, cũng không còn dáng vẻ thong dong, lạnh nhạt và kiềm chế như ngày hắn tới từ hôn. Giờ phút này, khóe môi hắn mang theo nụ cười gượng đầy tự ti, sau đó nói: "Một bước sai, cuối cùng từng bước sai."

Hắn chậm rãi lùi lại, quay người rời đi.

Vài ngày sau, phản quân vào thành, hoàng thành bị mắc kẹt. Diệp Cẩn An nổi loạn, bước chân vào con đường giống như kiếp trước.

Dân chúng trong kinh hoảng sợ, loạn quân đi lại khắp nơi. Mỗi nhà đều đóng chặt cửa, e sợ thảm họa tìm đến.

Khi mọi người đều cho rằng giang sơn sẽ đổi chủ thì trong cung truyền đến tin tức Tam hoàng tử Diệp Cẩn Du suất quân bình định, có công hộ giá, còn phế Thái tử Diệp Cẩn An chết do trúng tên.

Bình định phản loạn với tốc độ chóng mặt như vậy đã mang lại cho mọi người trong triều một cái nhìn mới về vị Tam hoàng tử khiêm tốn này.

Nhưng hắn tấn công quá nhanh chóng và dễ dàng, như thể… hắn đã sớm đoán trước được, bắt rùa trong chum.

Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu ta, nhưng ta không dám nghĩ sâu xa hơn nữa.

12

Cho đến khi ta tận mắt nhìn thấy hắn, hắn đang cưỡi một con ngựa cao to, mặc trang phục gấm màu đen họa tiết đám mây, khuôn mặt mơ hồ có một cảm giác không thể tới gần, mày kiếm hơi nhướng lên mang theo khí chất giết chóc và quyết đoán. Khí thế sắc bén này sẽ không dễ dàng xuất hiện ở một hoàng tử khiêm nhường và trầm tính mà sẽ xuất hiện trên người một vị đế vương ngồi trên ngai vàng lâu năm.

Nhìn ánh mắt quen thuộc này, ta mới chắc chắn rằng hắn đã thực sự trở lại.

Vô vàn suy nghĩ đang cuồn cuộn trong lòng ta, chợt thấy hắn xoay người xuống ngựa, thu lại một chút khí thế lạnh lùng, chậm rãi đi về phía ta, đôi mắt sâu như biển khiến người khó có thể nhìn thấu. Hắn khẽ cười nói: “Hiện tại nàng thế nào?"

Bạn cũ gặp lại, cách cả một đời.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng ta chạm nhau, vượt qua năm tháng kiếp trước kiếp này, ta vô thức đáp lại: “Mọi chuyện đều ổn”.

Hắn mỉm cười, giọng nói mang theo một chút phức tạp rất khó phân biệt, “Vậy là tốt rồi."

Một lần nữa gặp lại, giữa chúng ta chỉ có mấy lời ngắn ngủi này. Còn nhiều điều chưa nói không biết phải bắt đầu từ đâu.

Kiếp trước chúng ta là minh hữu cùng nhau vượt qua mưa gió, ta đồng hành cùng hắn thống trị giang sơn.

Kiếp này chúng ta chỉ là những người xa lạ trò chuyện đôi câu.

Sau khi trải qua việc phế thái tử và cung biến, Hoàng Đế lớn tuổi tích tụ nỗi buồn phiền trong lòng, bệnh ngày một nặng, vô phương cứu chữa, nửa năm sau từ giã cõi đời.

Tam Hoàng tử Diệp Cẩn Du lên ngôi hoàng đế, đổi niên hiệu là Thanh Yến.

Thiên hạ thái bình, hòa bình thịnh vượng chính là nguyện vọng to lớn của hắn.

Ngày hôm đó, thiên tử cải trang ra ngoài, đến thăm Khương gia.

Ta đang ngồi bên lan can cho cá trong hồ ăn thì thấy hắn mặc quần áo xanh đứng bên hòn non bộ.

Ta thả thức ăn xuống, cúi người hành lễ nói: “Tham kiến ​​bệ hạ.”

Hắn thong thả bước về phía ta, giơ tay ý bảo miễn lễ.

Diệp Cẩn Du không lên tiếng, ta cũng không nói lời nào, chỉ im lặng cúi đầu tiếp tục cho cá ăn.

Nắng chiều dìu dịu, hắn lẳng lặng ngồi cạnh ta như thế suốt cả buổi chiều.

Dù im lặng không nói lời nào nhưng lại rất tự nhiên, tựa như những người bạn lâu năm, chẳng cần lời nói vẫn có thể đồng hành cùng nhau thật lâu.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống cũng là lúc hắn phải về cung.

Lúc này hắn mới nhẹ nhàng nói: “Hậu cung của trẫm còn cần một vị hoàng hậu thông minh, giúp trẫm quản lý lục cung, động viên tiền triều. Nàng có bằng lòng trở thành người ấy không?"

Khi hỏi câu này, ánh mắt hắn dán chặt vào ta, tràn đầy hy vọng, mong mỏi nhận được một câu trả lời.

Ta lắc đầu, trịnh trọng nói: “Ta không muốn.”

Ánh sáng trong mắt hắn lập tức mờ đi, khóe miệng nở nụ cười miễn cưỡng, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra một chút nhẹ nhõm, tựa như hắn đã đoán trước được kết quả này.

Ta nhẹ giọng nói: “Bệ hạ cần một vị hoàng hậu thông minh, nhưng trong số những cô nương thế gia cũng không thiếu người thông minh, còn ta cũng không phải là một sự lựa chọn tốt. Khương thị đã có ba đời thủ phụ, hưng thịnh trăm năm, so với việc để Khương thị trở thành nhà ngoại của hoàng hậu thì không bằng để Khương thị tiếp tục làm bề tôi tâm phúc. Chỉ có như thế, đế vương mới yên tâm, câu chuyện đẹp về tình nghĩa quân thần mới có thể kéo dài."

Nụ cười gượng trên môi hắn vẫn chưa biến mất, hắn chỉ thản nhiên nói: “Nàng luôn có lý do của mình. Nếu không muốn vào cung thì sau này nàng có dự định gì không?”

Trong đầu ta hiện ra một vài cuộn tranh, với nỗi khao khát vô tận hiện lên, ta mỉm cười nói: “Ta muốn đến Mạc Bắc ngắm tuyết rơi đầy trời, đến đèo Ngọc Hoa cảm nhận từng cơn gió mạnh, cũng muốn đến Cô Tô Tây Hồ để chơi chèo thuyền, đến thảo nguyên mênh mông rong ruổi trên lưng ngựa… ”

Nghe vậy, đôi mày hơi cau lại của hắn cũng dần dần giãn ra, hắn thoải mái cười: "Nếu vậy thì như nàng mong muốn."

Vào ngày ta rời kinh, có người từ trong cung đến và vội vàng chặn xe ngựa của ta.

Người nọ đeo trường kiếm bên hông, cúi đầu cung kính nói: "Khương cô nương, Bệ hạ nói không thể đích thân đến những nơi non sông gấm vóc kia, cô nương hãy ngắm nhìn thay ngài ấy."

Ta nhìn hoàng thành xa xa, thẫn thờ hồi lâu, sau đó đồng ý: “Được.”

Hắn lại dâng lên một chiếc lệnh bài, cung kính nói: “Bệ hạ nói, tặng lệnh bài này cho cô nương. Có lệnh bài này giống như đích thân thiên tử ở đó, nếu thấy việc bất bình, cô nương có thể tự mình xử lý."

“Cảm ơn Bệ hạ giúp ta.” Ta chậm rãi cầm lấy, vuốt v e hoa văn trên lệnh bài, cảm thấy lòng mình như nghẹn lại.

Lúc ta chuẩn bị buông rèm, hắn lại lên tiếng: “Bệ hạ còn nói…”

Hắn dừng một chút, trầm giọng nói: “Bệ hạ còn nói, nếu như một ngày nào đó cô nương chơi mệt mỏi, nhìn cũng chán rồi… Cánh cổng hoàng thành này sẽ vĩnh viễn mở rộng đón cô nương.”

"Không cần."

Ta lặng lẽ kéo mành, ngăn cách tầm mắt, và xe ngựa từ từ tiến về phía trước.

Tất cả ước mơ trong ta là bốn phương rộng lớn, không bao giờ là một khoảng đất trời nhỏ hẹp trong bốn bức tường.

13. Ngoại truyện Diệp Cẩn Du

Ngày hôm ấy gặp nàng ở ngã tư đường dài, giây phút ánh mắt chạm nhau, chúng ta đều biết đối phương đã trở về.

Vào ngày nàng rời kinh, ta đã đứng trên tường thành nhưng không dám trực tiếp xuống nói lời tạm biệt.

Ngay cả những lời muốn nói cũng sai người khác truyền đạt lại.

Bởi vì ta sợ nhìn thấy ánh mắt không chút lưu luyến của nàng, sợ nghe thấy lời từ chối dứt khoát của nàng, càng sợ rằng khi tận mắt gặp nàng thì sẽ không nỡ để nàng rời đi.

Ngày hôm đó hỏi nàng có bằng lòng vào cung không, kỳ thật ta đã biết đáp án, nhưng ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi nàng một lần và nhận được câu trả lời đúng như dự kiến.

Nàng không muốn.

Hoàng thành này chính là nơi trói buộc nàng ở kiếp trước, nàng đã cố gắng hết sức để trốn thoát nhưng lại lãng phí nửa cuộc đời trong hoàng thành. Nàng bị kẹt giữa hoàng quyền và Khương gia, bị giam cầm nơi hậu cung, bị bệnh vì làm việc quá sức và buồn bực qua đời.

Trước khi chết, nàng nắm chặt tay ta, nói với ta, nàng chỉ hy vọng Khương gia bình an vô sự, tự mình xin phế hậu, sau khi chết sẽ không vào hoàng lăng mà chỉ mong được chôn cất ở Nam Sơn, nàng muốn ở nơi đó ngắm nhìn hoa xuân tự do nảy nở, ngắm những bông tuyết mùa đông tự do rơi xuống.

Ta đã thực hiện được tâm nguyện của nàng, Khương gia hưng thịnh như trước, xuất hiện lớp lớp đại thần tài ba.

Sau đó hậu vị bỏ trống, không có người thay thế nàng.

Nếu trùng sinh là do người chết không cam lòng và còn chấp niệm, như vậy chắc hẳn nàng không cam lòng bị số phận lôi cuốn bị giam cầm trong cung cấm, cả đời bị gông cùm xiềng xích, không thể sống theo ý mình.

Và chấp niệm của nàng là được tự do, thoải mái du hành trong thế giới bao la.

Còn sự không cam lòng và chấp niệm của ta... khó có thể trọn vẹn.

Kiếp trước ta đã làm trái ý nàng, chưa từng phế hậu.

Kiếp này sẽ như nàng mong muốn, để nàng được tự do.

Nàng nên là phượng hoàng tự do bay lượn, không nên bị giam cầm trong mấy bức tường son.

Từ nay trở đi, hoàng thành cao chót vót chỉ là gông xiềng của ta, không còn là nhà giam của nàng nữa.

(Hết)