[Cao H] Dã Hỏa

Chương 10: Bướm Nhỏ Đau Quá (Hơi H)



Lâm Triều Sinh nhìn dáng vẻ này của cô, cảm xúc trong lòng dâng trào, đôi mắt đều tối sầm lại, anh phải hít sâu hai cái mới kìm nén được cảm xúc, nói: “Vãn Vãn ngoan, ba ba ôm con đặt lên giường rồi rút ra tiếp, được không?”

“Vâng, ba ba nhanh lên.” Cô yếu ớt nũng nịu.

Lâm Triều Sinh liền duy trì tư thế một tay ôm eo cô, một tay cắm ở trong lồn cô, nhanh chóng đem Vãn Vãn ôm đến trên giường, đặt cô trần truồng ngồi xuống chăn đệm mềm mại.

Vãn Vãn chống hai tay ra sau lưng, hai chân dang rộng, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa ngượng ngùng nhìn ba ba. Đây kỳ thật là một tư thế phi thường dâm đãng, như thể đang cầu xin được đụ.

Lâm Triều Sinh nuốt nước bọt, khống chế bản thân không nhìn cô nữa, chỉ nhìn tay của mình, nhưng ngón tay anh đang đút ở trong tiểu bức của con gái. Lúc này cho dù nhìn tay cũng không thể tránh khỏi việc nhìn thấy âm hộ múp míp của cô, không ngờ lại là dâm huyệt Bạch Hổ* cực phẩm!

*Bạch Hổ: chỉ người con gái bẩm sinh không có lông mao.*

Lâm Triều Sinh da đầu tê rần, cảm thấy cự long trong đũng quần đang nhanh chóng bành trướng trở nên cứng rắn.

“Ba ba…”

Vãn Vãn vẫn nũng nịu kêu lên, Lâm Triều Sinh cảm thấy chính mình sắp bị ép đến điên rồi. Anh sống chết nghiến răng, hàm dưới siết chặt, muốn thử rút ngón tay mình ra ngoài, kết quả Vãn Vãn lại tràn ra vài tiếng thở gấp, giống như đang bị địt thật sự.

“Vãn Vãn, đừng kêu.” Thanh âm anh có chút nghiêm khắc.

Vãn Vãn sợ tới mức che miệng mình lại, hai mắt ngấn lệ mà nhìn anh.

Trên trán Lâm Triều Sinh đổ ra từng giọt mồ hơn lớn, hô hấp dồn dập, anh không khống chế lực đạo nữa, cắn chặt răng. Đột nhiên ngón tay của anh một phát rút ra ngoài, ngay sau đó anh cũng không nhìn Vãn Vãn mà xoay người vội vàng rời khỏi phòng.

Sau khi ba ba rời khỏi, Vãn Vãn ngồi yên lặng trên giường một lúc, cô có chút ủy khuất lại có chút bất lực. Cô kéo chăn mỏng qua quấn quanh lên người, uể oải nghĩ, chỉ có tắm rửa thôi mà cũng có thể xảy ra những chuyện hoang đường như vậy. Ba ba chắc hẳn chán ghét cô lắm, nếu không anh cái gì cũng chưa nói liền lập tức xoay người rời khỏi phòng.

Phát sinh loại chuyện này, ba ba khẳng định rất tức giận đi. Buổi sáng ở trong xe cọ anh như vậy, hiện tại lại giày vò anh như này, liệu ba ba có cảm thấy cô là đứa gây chuyện, phiền phức không!



Vãn Vãn càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở, gần như muốn ôm chăn khóc lớn.

Cô trề môi ngồi trên giường một hồi, do dự không biết nên làm gì tiếp theo. Hiện tại trên người cô vẫn còn ướt sũng, làn da dính đầy sữa tắm, vô cùng nhớp nháp. Bướm nhỏ phía dưới vừa bị ngón tay thô ráp của ba ba cắm vào rồi rút ra, hiện giờ rất đau rát, miệng bướm như thể bị nứt ra.

Vãn Vãn muốn đi tắm cho xong, nhưng trong phòng tắm có con nhện lớn nên cô không dám đi vào. Hiện giờ ba ba lại đi rồi, cô thật sự không biết phải làm sao nên đành ôm chăn mền ngồi ngây ngốc.

Khoảng sân yên tĩnh bên ngoài căn phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng ‘tách’, là tiếng bật lửa. Vãn Vãn khẽ nhúc nhích thân thể, lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ. Rèm cửa sổ không kéo ra hết nên cô có thể nhìn thấy tình hình ở ngoài sân. Cô lập tức thấy ba ba đang ngồi xổm dưới mái hiên hút thuốc, ánh đèn màu cam từ trên đỉnh đầu anh rọi xuống chiếu vào khuôn mặt soái khí của anh, khiến hình dáng ngũ quan càng thêm thâm thúy. Chắc hẳn tâm tình ba ba không được tốt, lông mày nhíu chặt, thuốc hút rất nhiều. Một điếu thuốc không bao lâu đã hút xong, sau đó lại hút thêm điếu thứ hai. Khói thuốc nghi ngút xung quanh làm Vãn Vãn không thể thấy rõ nét mặt của anh.

Sau khi hút xong điếu thứ hai, ba ba mới đứng lên, thân trên để trần như cũ, còn bên dưới vẫn mặc chiếc quần mà sáng nay ra cửa. Anh phẩy phẩy làn khói thuốc quanh người, rời quay người vào phòng của anh.

Vãn Vãn có chút nhụt chí mà gục đầu xuống, ba ba quả nhiên không muốn để ý đến cô.

Một lúc sau, bên ngoài phòng Vãn Vãn truyền đến tiếng gõ cửa, là ba ba, cô nghe ba ba ở ngoài cửa nói: “Vãn Vãn, ba vào nhé.”

Vãn Vãn tức khắc thanh tỉnh lấy lại tinh thần, cô quấn lại chăn, rồi mới đối cánh cửa nói: “Ba vào đi.”

Ba ba bước vào với chiếc khăn tắm màu trắng, sắc mặt trông rất bình tĩnh, chỉ có lông mày vẫn hơi nhíu lại như cũ. Anh nói với Vãn Vãn: “Con quấn khăn tắm này đi, rồi vào phòng ba tắm cho xong, để ba đi xem phòng tắm của con thế nào.”

Tâm trạng rối bời của Vãn Vãn rốt cuộc cũng thoải mái một chút, cô ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy khăn tắm. Chờ khi ba ba đi vào phòng tắm của cô, cô mới vội bọc chiếc khăn tắm lớn lên người, rồi chạy chậm đến phòng ba ba. Vì vội vàng chạy nên cô quên không xỏ dép mà đi bằng chân trần, cũng may trong phòng tắm ba ba có dép lê.

Sau khi tắm rửa thoải mái xong, Vãn Vãn lại ngây ngốc, cô quên cầm quần áo tới đây rồi, ngẫm lại cũng chỉ còn cách tiếp tục bọc khăn tắm trở về. Khi cô về đến cửa phòng của mình, vừa vặn gặp Lâm Triều Sinh đang từ bên trong đi ra. Trông thấy bộ dáng Vãn Vãn như đóa sen mới nở, kiều diễm ướt át, lông mày vừa mới giãn một chút của Lâm Triều Sinh lại gắt gao nhíu lại.

“Ba… Ba ba, con quên mang quần áo.”

“Ừm, mau đi vào mặc đi.”

Lâm Triều Sinh nói xong liền muốn rời đi, nhưng lại bị Vãn Vãn gọi lại, liền thấy cô ôm chặt khăn tắm, cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Ba ba, con… Phía dưới đau quá.”