[Cao H] Dã Hỏa

Chương 15: Không Mặc Quần Lót (Hơi H)



“Ui da!” Vãn Vãn giật mình, một giây sau, người đã vững vàng ngồi vào ghế.

Lâm Triều Sinh từ bên kia lên xe, nhìn váy của cô, hỏi: “Ra ngoài mà mặc váy có tiện không?”

“Không phải còn đến khách sạn ở Vân Châu để nghỉ ngơi sao? Đến lúc đó con sẽ thay ra, bây giờ nóng lắm.”

Lâm Triều Sinh nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Hôm nay con có mặc quần lót không?”

Vãn Vãn trừng mắt: “Ba ba, người sao lại hỏi vậy!”

Lâm Triều Sinh khóe miệng khẽ cười, nói: “Ba chỉ là muốn biết nơi đó của con đã khỏi chưa?”

Vãn Vãn ngượng ngùng kéo kéo làn váy, nhỏ giọng nói: “Buổi sáng còn hơi khó chịu nên con không có mặc.”

“Để ba xem một chút.” Lâm Triều Sinh nói một cách rất tự nhiên.

Bởi vì ngày hôm qua anh lại giúp Vãn Vãn bôi thuốc hai lần, cho nên đối với yêu cầu của anh, Vãn Vãn đã sớm thành thói quen. Nghe được lời này, mặc dù cảm thấy thẹn thùng đỏ mặt, nhưng cô vẫn xoay người đối diện với ba ba, nâng một chân đặt lên ghế ngồi, sau đó trước mặt ba ba mà vén làn váy lên, mở ra u cốc.

Bướm nhỏ đỏ hồng mềm mại ngay lập tức bại lộ ra trước mắt Lâm Triều Sinh, giống như bối thịt vừa mới được cạy ra khỏi vỏ sò, trơn mềm nhiều nước, khiến người ta nhìn đến liền muốn nhào qua húp một ngụm.

Mà lúc này khe bướm còn đang chảy nước, làm xung quanh miệng nhỏ đều dính ướt, trông vừa thuần khiết lại vừa dâm đãng.

Ánh mắt Lâm Triều Sinh lấp lóe, yết hầu nhấp nhô, ngay sau đó rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, nói: “Lau đi, đừng để đến thành phố Vân Châu, dưới ghế đều bị nước của con làm ướt hết.”



Miệng Vãn Vãn dẩu lên cao, không muốn để ý đến anh nữa.

Lái xe ra ngoài du lịch, có bé con yêu nhất ngồi bên cạnh, một mực lộ ra tao bức bảo bối, Lâm Triều Sinh cảm thấy cuộc đời mình không còn gì phải hối tiếc nữa.

Hai cha con dọc đường đi vừa nói vừa cười, tâm sự về khoảng thời gian mấy năm nay không được bầu bạn cùng nhau, đều nói hết những điều trong lòng ra. Thời gian trôi qua thật nhanh, dường như không bao lâu liền xuống cao tốc tiến vào thành phố Vân Châu, thời gian vừa lúc đến giữa trưa.

Khách sạn đã được đặt trước khi bọn họ đến, hai người dự kiến sẽ ở đây một tuần. Ban đầu Lâm Triều Sinh dự định muốn đặt một phòng suite* sang trọng, nhưng Vãn Vãn cảm thấy không cần thiết, quá lãng phí tiền, dù có tiền cũng không nên sống xa hoa như thế. Cuối cùng anh chọn một phòng đôi, vốn tưởng sẽ có hai chiếc giường nhỏ, kết quả đi vào nhận phòng thì phát hiện là một chiếc giường đôi.

Vãn Vãn lấy tinh thần lại, gương mặt nhiễm một chút ửng đỏ, nói: “Ba ba người có phiền không? Nếu không phiền thì chúng ta cùng nhau ở đây đi, dù sao cũng chỉ ở một tuần thôi.”

Lâm Triều Sinh mặt không chút biến sắc mà quét mắt một vòng giường đôi xa hoa rộng rãi, nói: “Vậy thì ở cùng nhau đi.”

Vãn Vãn có chút nóng nực, liền cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ vào phòng tắm cọ rửa, nghĩ đến lát nữa ăn cơm trưa xong phải ngủ một giấc thật ngon thì chiều tối mới có sức lực leo núi cắm trại được. Cô chỉ tùy ý tắm rửa một chút, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng tắm. Cửa vừa mở ra, vừa vặn gặp ba ba đang thay quần áo.

Y phục trên người anh gần như cởi xong, lúc này anh đang cởi quần lót. Quần lót mới vừa lọt đến dưới mông thì Vãn Vãn liền ra ngoài.

Hai người đều giật mình, Lâm Triều Sinh đứng không vững, hoảng loạn ngã ngồi xuống trên giường. Một cây dương vật màu đen vừa thô vừa cứng cứ như vậy chói lọi mà dựng thẳng trên bụng dưới của anh, so với cánh tay trẻ con còn to lớn hơn. Côn thịt bự rất khí phách, còn diễu võ dương oai mà quơ quơ ở trong không trung.

“A!” Vãn Vãn bị giật mình bởi hình dáng dương vật dữ tợn của ba ba, vội đưa tay che mắt lại, hờn dỗi giậm chân nói: “Ba ba!”

Lâm Triều Sinh có chút quẫn bách mà duỗi tay che con côn thịt của mình, nhưng bởi vì côn thịt vừa to vừa dài, lại hoàn toàn cứng ngạnh, cho nên anh không có cách nào che hết được. Anh vừa vội vừa buồn cười nói: “Thật xin lỗi, ba không ngờ con lại ra nhanh như vậy, không phải ngày thường con tắm rất lâu sao?”