[Cao H] Dã Hỏa

Chương 24: Vãn Vãn Giận Dỗi



Sau khi đóng cửa phòng tắm, Vãn Vãn liền đứng ngay cạnh cửa, gấp không chờ nổi mà đem bàn tay của mình chui vào trong quần lót, sờ đến viên hột le sưng tấy kia, sau đó dùng sức mà xoa bóp.

“Ưm ưm… A…” Rốt cuộc cũng xoa tới rồi, thật thoải mái!

Có thể cảm xúc đã bị khơi dậy đến cực hạn nên Vãn Vãn sau vài lần cọ xát, liền đem chính mình xoa tới cao trào.

Đang lúc thân thể kịch liệt run rẩy, cô nghe thấy tiếng ba ba gõ cửa ở bên ngoài, thanh âm nặng nề nói: “Vãn Vãn, cho ba ba đi vào.”

Chân Vãn Vãn mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống mặt đất.

Trong nháy mắt, Vãn Vãn nhớ đến câu chuyện cổ tích về ‘Sói xám và cô bé quàng khăn đỏ’, mà lúc này đang gõ cửa ở ngoài, chính là lão sói xám kia.

“Vãn Vãn mở cửa, cho ba đi vào.” Sói xám ba ba nói.

Nhịp tim Vãn Vãn đập phanh phanh, bĩu môi nói: “Không muốn.” Nếu bây giờ để anh tiến vào, nói không chừng sẽ thật sự ăn thịt cô mất.

“Vậy em ra đây.” Ba ba ở ngoài cửa thương lượng, thanh âm lười biếng, mang theo một tia trêu cợt nghịch ngợm.

“Không muốn.” Vãn Vãn lại từ chối.



“Vậy em muốn thế nào?” Ba ba ân cần hỏi cô.

“Em muốn tắm rửa rồi thay quần áo khác.” Vãn Vãn nói, tiểu huyệt của cô chảy quá nhiều nước, nếu không tắm rửa sạch sẽ thì phía dưới sẽ nhớp nháp khó chịu.

“Được rồi, để ba giúp em lấy quần áo, em muốn mặc bộ nào?”

Vãn Vãn từ trong phòng tắm nói vọng ra: “Ba lấy cái váy ngủ màu hồng nhạt trong vali đó, còn quần lót thì tùy tiện lấy cái nào cũng được.”

Sau đó bên ngoài liền truyền đến một trận vang động, ba ba rất nhanh cầm váy quay trở lại. Vãn Vãn mở he hé cửa, sau khi nhanh chóng đem váy cùng quần lót từ khe cửa lấy vào, cô lại khóa trái cửa.

Chờ Vãn Vãn tắm rửa xong, mặc bộ váy ngủ hai dây bằng tơ lụa hồng nhạt ra ngoài thì đã hơn mười mấy phút sau. Ba ba trần trụi toàn thân cơ bắp, chỉ mặc một chiếc quần lót tam giác, đang đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, khi thấy cô đi ra liền hỏi: “Còn tiếp tục vẽ nữa không?”

Vãn Vãn nhớ đến cảnh tượng hai người cho nhau xem tính khí đối phương vừa rồi, mặt lại bắt đầu đỏ lên. Cô mím môi, hờn dỗi “hừ” một tiếng, không để ý tới ba ba, xoay người đi đến bên giường, vén chăn lên rồi nằm vào, lẩm bẩm nói: “Không vẽ nữa, em muốn ngủ trưa!”

Lâm Triều Sinh bị tính khí nhỏ của cô chọc cười, cố ý hỏi: “Thế còn ba ba thì sao? Tiếp tục khỏa thân như này ư?”

Vãn Vãn tiếp tục bĩu môi: “Hừ, em mặc kệ người.”

Nói xong, cô chui cả đầu và người vào trong chăn, trên chiếc giường mềm mại chỉ thấy một đồi núi nhỏ phồng lên.



Đây là thẹn quá hóa giận sao? Lâm Triều Sinh nén cười lắc đầu, xoay người đem rèm cửa trong phòng đều hạ xuống. Rèm cửa có tác dụng che ánh nắng, một khi hạ xuống, toàn bộ không gian trong phòng đều trở nên tối tăm.

Lâm Triều Sinh lấy một chiếc quần lót sạch sẽ, sau đó cũng đi vào phòng tắm để tắm rửa. Vừa rồi anh cũng đã xuất tinh, xuất đến trên người đều dơ dáy.

Tắm rửa xong ra ngoài, đồi núi nhỏ trên giường vẫn duy trì tư thế như cũ, xem ra vẫn còn chưa ngủ.

Lâm Triều Sinh lau khô những giọt nước trên mái tóc ngắn của mình, sau đó vén chăn ở bên kia giường lên rồi nằm vào. Anh cố ý nằm rất gần, kề sát cánh tay của Vãn Vãn, Vãn Vãn lại đem cánh tay thu vào, anh liền hướng phía trước đuổi. Vãn Vãn lui không thể lui, hừ một tiếng, xoay người quay lưng về phía anh.

“Vãn Vãn, thật sự không để ý tới ba ba sao?” Anh nhịn cười, đối sau gáy của cô hỏi.

Vãn Vãn vẫn không để ý đến anh.

“Bảo bối, em quan tâm ba ba một chút đi mà.”

Vãn Vãn tiếp tục không phản ứng.

“Nếu em lại không để ý đến ba ba, ba sẽ tức giận.” Ba ba cố làm ra vẻ nói.

“Tức giận thế nào!” Vãn Vãn cũng không quay đầu mà hỏi lại.