Hai người chậm rãi đi dọc theo hàng rào tiến về phía trước, khúc sông này vòng qua thành phố Vân Châu hình bán nguyệt, nhưng lại cách xa nội thành sầm uất. Cho nên đứng ở bên sông này nhìn thành phố Vân Châu đèn đuốc mờ mịt, tựa như lơ lửng ở trên mặt sông, vừa mỹ lệ lại thơ mộng.
Trên đập nước tuy ít người nhưng cũng có những người giống bọn họ lái xe đến đây, đều là một số cặp đôi đang yêu đương. Thời điểm Vãn Vãn được ba ba nắm tay đi về phía trước, liền gặp qua hai ba đôi, họ cũng không thưởng thức phong cảnh mà chỉ ôm nhau hôn hít, Vãn Vãn lén nhìn mặt đều đỏ bừng lên.
Thật vất vả đi đến một nơi không có người, ba ba mới dừng chân lại, nói với Vãn Vãn: “Đến đây thôi, nếu đi tiếp phía trước quá vắng vẻ.”
Vãn Vãn đi đến trước hàng rào, nhìn ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà bên kia sông, cảm thán một tiếng: “Thật đẹp.”
Vì sợ gió quá lớn, ba ba đi đến phía sau cô, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hỏi: “Thích không?”
Vãn Vãn ngẩng đầu, nhìn sườn mặt của ba ba: “Thích.”
Sau đó, Vãn Vãn không thu hồi tầm mắt, mà Lâm Triều Sinh cũng không ngẩng đầu lên, hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau. Cho đến khi Lâm Triều Sinh giơ tay nắm cằm của cô, khàn giọng hỏi: “Vãn Vãn đã hôn môi chưa?”
Ánh mắt Vãn Vãn lấp lánh, lắc đầu: “Chưa ạ.”
Lâm Triều Sinh trầm giọng hỏi: “Vãn Vãn muốn học không?”
Vãn Vãn ngập ngừng không trả lời, sau đó liền thấy ba ba chậm rãi cúi đầu, từ từ đem bờ môi của anh dán vào trên môi cô. Nhịp tim Vãn Vãn ngay lập tức tăng nhanh, mí mắt run rẩy, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
“Vươn đầu lưỡi ra.” Cô nghe ba ba dụ dỗ, vì thế liền từ từ thè đầu lưỡi của mình ra, một giây sau, chiếc lưỡi trơn ướt ấm áp của ba ba liền quấn lấy lưỡi cô. Thực nóng, cũng thực mạnh, sau khi mút lưỡi của cô cũng không buông ra.
“Ưm…” Vãn Vãn vô thức phát ra một tiếng rên rỉ, chọc đến ba ba càng hung ác mà hôn sâu cô.
Lưỡi của hai người không ngừng dây dưa liếm láp, đưa nước bọt tiến vào trong miệng đối phương. Có một ít không kịp nuốt xuống liền từ khóe miệng tràn ra ngoài, tiếng ‘chậc chậc’ dinh dính từ trong miệng truyền đến, như thể đang ăn một món ăn mỹ vị nhất thế gian, khiến Vãn Vãn nghe thấy liền mặt đỏ tim run.
Hóa ra đây là cảm giác khi hôn, Vãn Vãn hơi choáng váng suy nghĩ, không ngờ chỉ hôn môi thôi, liền sẽ làm chân cô mềm nhũn, khiến tiểu huyệt nhỏ của cô nóng ran.
Vãn Vãn ngửa ra sau dựa vào người ba ba, ngẩng cổ cùng ba ba hôn môi. Một tay Lâm Triều Sinh đang nắm cằm cô, chậm rãi đi xuống du tẩu, vuốt ve qua cổ cô, rồi cách lớp quần áo xoa bóp bầu vú của cô, xoa đến Vãn Vãn một trận động tình, nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Lâm Triều Sinh buông miệng cô ra, nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, thở hổn hển hỏi: “Thích như vậy không?”
Vãn Vãn hô hấp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống, một bên vú còn bị ba ba nắm ở trong tay xoa bóp. Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Ba ba, sẽ có người nhìn thấy hay không…”
“Đoạn đường này không có ai cả.” Lâm Triều Sinh nói xong, lại cúi xuống hôn cô. Vãn Vãn cũng không cự tuyệt, hé miệng đón nhận môi lưỡi của ba ba, lần này hai người hôn nhau còn kịch liệt hơn. Đầu lưỡi ba ba một mực hướng hầu kết cô liếm mút, như là muốn đem cô ăn sạch sẽ. Mà một tay khác của anh vén vạt áo của Vãn Vãn lên tiến vào thăm dò, sau đó nhấc áo ngực của cô ra, thịt chạm thịt mà nắm lấy nhũ thịt cô.
“Ưm.. a…” Thân thể Vãn Vãn tê dại một trận, cả người đều dựa vào trên người ba ba.
Miệng cô bị ba ba hôn, vú bị ba ba xoa, lập tức giữa hai chân có cảm giác vừa nứng vừa trướng, rất nhanh nước dâm cũng chảy ra ngoài, toàn thân giống như bị lưới dục vọng bao phủ.