Bây giờ Ngôn Hi giống như con mồi bị cậu đè dưới thân, dày vò không thôi.
Trái tim giống như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng cảnh tượng này đối với các nữ sinh khác trong thang máy là cầu mà không được.
Vì thế, các nữ sinh trong thang máy đều si mê mà nhìn Văn Sâm, mà Văn Sâm chỉ ái muội nhìn Ngôn Hi.
Rốt cuộc, thang máy đã đến lầu một.
Ngôn Hi vội vàng muốn ra ngoài, nhưng eo lại bị Văn Sâm ôm chặt, "Cô giáo Ngôn, từ từ..."
Ngôn Hi nhìn cậu gắt gao ôm lấy eo cô, tim cô đập liên hồi.
Cậu sao có thể làm như vậy...
Nhưng điều kì lạ rằng khi cậu chạm vào cơ thể, cô lại không có một chút chán ghét nào? Sao lại thế này, cô không phải không thể tới gần người xa lạ sao?