Tuyết tựa lông ngỗng phiêu lãng chầm chậm từ bầu trời ảm đạm rơi xuống, tốp ba tốp năm đống tuyết bên đường còn chưa tan, trời đã lạnh lại càng lạnh hơn.
Để duy trì nhiệt độ cơ thể, Tưởng Hân ngồi xuống, kéo chiếc mũ và áo khoác lại sát cơ thể hơn rồi co lại như quả cầu tuyết.
Cô xoa xoa hai lòng bàn tay, khuôn mặt nộn nộn như bánh bao, bởi vì lạnh nên đỏ ửng, đôi mắt to tròn như phủ một tầng sương. Cô nhìn xuống lòng bàn tay đã tím tái đi vì lạnh, vừa đau vừa ngứa chỉ có thể che lại rồi hà hơi sưởi ấm, đầu tựa vào đầu gối chờ người tới.
Đã hơn một giờ trôi qua, tại sao vẫn không có ai đến.
Trần Kỳ nhanh chóng chạy qua đây:'' Tôi xin lỗi, vì phải đón một người nên đến trễ, tôi rất xin lỗi."
Anh ta cúi đầu, hai tay phủ đầy bụi và tuyết, cầm xấp tài liệu mà run run.
Tưởng Hân khẽ lắc đầu, xoa xoa tay.
'' Không, không sao, có thể đi bây giờ không?Rất...rất lạnh." Giọng cô run rẩy.
''Nhanh đi theo tôi, xe đỗ bên đường."Khoảng cách từ xe đến đây cũng chỉ hơn mười mét. Vừa đi anh ta vừa kể chuyện lúc đang trên đường đón một vị giáo sư đại học, và cũng là bạn đồng hành đi chiến dịch tình nguyện cùng cô.
''Giáo sư đại học?"
Thấy cô có hứng thú, Trần Kỳ nói tiếp:''Đúng vậy, đó là một giáo sư toán học tại Đại học thành phố Taki, còn rất trẻ. Anh ấy lớn hơn cô vài tuổi, chắc chắn có nhiều đề tài mà cô có thể hỏi anh ấy khi đi trên đường."
Nghe vậy hứng thú trong lòng cô giảm xuống, nhưng anh ấy còn trẻ mà đã trở thành giáo sư, cũng thật lợi hại.
Trần Kỳ chạy tới chiếc xe và mở cửa cho cô.
Hôm nay cô không đeo kính áp tròng, vì cận nên nhìn cái gì cũng mơ hồ, thấp thoáng nhìn hàng ghế sau có người ngồi, cô cởi mũ và áo khoác ra thoáng nhìn ra hàng ghế sau một lần nữa. Vẻ mặt kinh ngạc lập tức xuất hiện trên khuôn mặt, cả người cô như ngâm trong hầm băng.
Cô vẫn đang suy nghĩ có nên xuống xe hay không? Nhưng tay không chịu khống chế của mình, đóng cửa thật mạnh. Tuyết đọng lại trên cửa sổ bị đánh sập, rơi xuống nền gạch.
Thân hình ngồi dịch về phía cửa xe, ôm lấy cánh tay bị đông lại đến tím tái rồi cúi đầu xuống, thậm chí cô còn đang run rẩy. Cô không biết vì lạnh hay là vì sợ hãi.
Đôi mắt của người đàn ông không bao giờ rời khỏi cô, còn cô thì không nhìn anh lần nào nữa kể từ khi bước vào xe.
Cô cúi đầu, lông mi dài run rẩy, trong lòng cô gào thét ''đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa".
Trần Kỳ lên xe, vặn nhiệt độ ấm áp mức cao nhất. Bẻ lái vô lăng rồi hỏi:''Giáo sư Kỷ anh có phải tự nguyện làm tình nguyện viên không?Hay là nhiệm vụ của nhà trường đưa ra? Tôi chỉ muốn hỏi một chút, xin anh cứ nói thẳng."
Bên tai cô, vang lên giọng nói trầm tính của anh, cô nhắm chặt mắt. Giọng nói này đã không được nghe trong nhiều năm, những sợi lông tơ trên người tức khắc dựng đứng lên, nhắc nhở cô mỗi tấc trên cơ thể đều nhớ rõ sự tồn tại của người đàn ông này.
'' Ồ đây là lần đầu tiên tôi gặp giáo sư Kỷ, anh thường đi từ thiện ở đâu?"
"Rất nhiều nơi, chỉ là lần này các anh trùng địa điểm với chúng tôi."
''Haha, có gì đặc biệt mà tại sao năm anh đều đi như thế?''
''Đặc biệt...coi như là vậy, tôi luôn đi tìm một người."
Trần Kỳ ngạc nhiên'' Tìm một một người? Tôi có thể hỏi anh đang tìm ai không? Có phải ở một trường tiểu học miền núi không? Tôi có thể kiểm tra giúp anh."
Kỷ Thừa nhìn chăm chăm người nào đó đang run rẩy, nhướng mày, ánh mắt lười biếng.
''Không cần, tôi đã tìm thấy rồi."
Trần Kỳ ngồi ở ghế lái cảm thấy kỳ lạ, anh liếc nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt Tưởng Hân khó chịu trong xe: '' Cô Hân, cô có sao không? Cô có thấy lạnh lắm không? Hay tôi xuống mua ly cafe nóng cho cô nhé."
Tay anh không hề buông xuống, cũng không nói một lời nào, chờ cô nhận ly nước.
''Không...không cần."
Nhìn bàn tay cầm ly nước trước mặt, một bàn tay vô cùng quen thuộc. Làn da trắng mịn, thon dài, các khớp xương nổi rõ, trước kia cô nắm qua rất nhiều lần.
Cửa xe bên ghế lái mở ra, lại một luồng gió theo vào, Trần Kỳ lên xe ngước nhìn về phía sau, vừa muốn nói chuyện liền nhìn thấy tư thế cứng đờ của hai người, không khỏi khó hiểu.
Đây là ý gì, bọn họ đang chơi người gỗ sao?
'' Hân tiểu thư?'' Trần Kỳ nghi ngờ nhắc nhở.
Tưởng Hân cắn răng, nhận lấy ly nước, bàn tay to lớn, ấm nóng của anh vô tình chạm vào da thịt cô, đầu ngón tay như xẹt qua dòng điện, các mạch máu trong người nháy mắt giống như bị nổ tung, cả cơ thể nóng ran.