"À đúng rồi, trưởng thôn, tôi nhớ lần trước ông có nói trong thôn được người họa sĩ họ Hà giúp đỡ rất nhiều cho nơi đây có đúng không?"
Người đàn ông đã sớm khập khiễng đi ra ngoài, bước đi không vững, nhìn đôi chân dài rồi còn có khuôn mặt tuấn tú như vậy, trong lòng Lý Cầm có chút hâm mộ.
Sau khi kết thúc lớp học vào buổi trưa, chân Kỷ Thừa không tiện đi lại nên vẫn luôn ngồi trong phòng học nhìn những đứa trẻ nói chuyện nhau.
[ Nếu không phải cô Tưởng khóc, em sẽ không tha thứ cho thầy đâu!]
Ngày hôm qua anh bị ngã, Tưởng Hân không nói lời nào liền chạy đi tìm người, cậu đã khóc hét lên để ngăn cô lại, nếu đi xuống phía dưới thì rất nguy hiểm.
Tưởng Hân vừa nói vừa nghẹn ngào, kéo tay cậu ra rồi chạy xuống chân núi, cô nâng cánh tay dùng sức lau mặt rồi đứng ở giữa núi kêu to tên Kỷ Thừa, cô khóc rất nhiều đến nỗi khó thở rồi ho lên, mọi người nhìn thấy đều rất lo lắng.
Cô thật cho rằng anh rơi xuống là sẽ chết.
Người ở đây ai cũng bị hoàn cảnh sống tra tấn đến thể xác và tình thần mệt mỏi, thật khó có thể tưởng tượng những giáo viên hỗ trợ giảng dạy phải chịu đựng suốt quãng thời gian như vậy.
Tưởng Hân bị những đứa trẻ níu góc áo và nói chuyện, cô liên tục hứa với chúng sẽ đến lần nữa, trăm năm không thay đổi, nghe thấy cô đã hứa tiếng cười bọn trẻ nở rộ.
Trên xe buýt đi đến sân bay, ngay khi có được tín hiệu, điện thoại của Kỷ Thừa liên tục nhận được tin nhắn, anh đã không liên lạc với thế giới bên ngoài trong vòng một tháng. Trong xe điện thoại của mọi người cũng liên tục rung lên.
Tưởng Hân dựa đầu vào vai anh ngủ, có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, anh bấm gọi đi, bên đối diện liền vâng lên tiếng kêu lớn.
"Đã 30 ngày không liên lạc, anh còn không biết xấu hổ gọi cho tôi? Hiện giờ anh đang ở đâu?"
Anh nhướng mày :"Mẹ sao lại mắng con! Con không phải đã nói là đi hỗ trợ giảng dạy rồi sao? Hiện giờ đang ở bên cạnh con dâu tương lai của mẹ đó."
Bên kia nhất thời không kịp phản ứng :"Cái gì? Con dâu? Con dâu ở đâu? Đi hỗ trợ giảng dạy còn mang một đứa vị thành niên về làm con dâu cho mẹ?"
"Mẹ nên động não chút đi, vẫn là cô ấy. Chúng ta đừng nói đến chuyện đó nữa. Cô ấy sẽ bị con đánh thức mất, con cúp máy đây."
"Không được con phải nói rõ ràng cho mẹ..."
Tiếng ồn ào bên tai biến mất, Tưởng Hân dụi đầu vào vai anh, mơ hồ xoa khoé mắt, hít hít mũi.