Tưởng Hân ngày càng đau, cơn đau đến tận xương tủy khiến cô phải hét lên, cô che kín miệng lại, nức nở khóc thành tiếng, thành công khơi dậy sự thương cảm của anh, khiến anh thả lỏng động tác bên dưới.
"Hân Hân ngoan, về sau đều phải làm, vậy nên em phải học cách tận hưởng, phía dưới đã được lấp kín làm sao lại không thoải mái?"
Tưởng Hân bật khóc, cầm lấy cánh tay đang nắm chạt miệng cô của anh, thanh âm mơ hồ.
"Ngoan, anh đã rất chậm rồi, phải nghe lời, chọc anh tức giận người tổn thương sẽ là Hân Hân."
Anh ôn nhu híp mắt, côn thịt dữ tợn ở trong âm đạo mềm mại của cô thọc vào rút ra, anh có thể nghe thấy tiếng nước ra vào, hai quả trứng dái mỗi lần đâm vào đều đập vào môi âm hộ non nớt.
"Tổn thương Hân Hân anh cũng sẽ rất đau lòng."
Âm đạo quá hẹp, anh cưỡng chế đâm vào, làm phần bụng phẳng lì của cô nhồi lên hình côn thịt, mỗi lần anh đâm vào rút ra thì hình dạng kia cũng biến hoá, nhìn rất thú vị .
Anh một bên vừa cắm vừa nói:"Hân Hân thật sự quá mềm, cả người chỗ nào cũng nho nhỏ đáng yêu, dùng một tay cũng có thể bóp chết, rõ ràng là luyến tiếc thương tổn em nhưng anh nhịn không được. Hân Hân kêu một chút cho anh nghe, vừa rồi Hân Hân kêu nghe thật êm tai."
Anh cố ý dùng sức vào bên trong, đâm sâu đến tận hoa tâm, ngón chân Tưởng Hân cuộn tròn lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khóc nức nở như trẻ con, cầu xin anh chậm lại.
" Không...sẽ không kêu! Kỷ Thừa, khó chịu, ừm...a đừng cắm, cầu xin anh đi ra ngoài...rất trướng."
Nghe được tiếng khóc của cô, anh hận không thể trực tiếp tàn nhẫn hướng bên trong mà cắm vào.
Nhưng cô còn nhỏ như vậy nên cưng chiều mới phải.
"Bảo bối, anh cũng rất thoải mái, tiểu huyệt của em thật chặt!"
"A...quá nhanh, quá nhanh, cầu xin anh dừng lại...xin anh."
Nó vẫn thật chặt và yếu ớt như vậy, trong suốt năm năm qua, bao nhiêu lần anh mơ thấy cái đêm đó, anh đều liều mạng trong chăn kêu tên cô đến nỗi bắn, rốt cuộc bây giờ cũng có thể cắm cô.
Kỷ Thừa ôm cô ngồi dậy, hạ thể hai người dính chặt vào nhau, tư thế này có thể dễ dàng chạm đến điểm sâu nhất bên trong cô. Anh lắc mông bắt đầu thọc vào rút ra mặc cho cô hét lên cầu xin anh dừng lại, bên tai đều là tiếng yêu mị câu dẫn lòng người.
"Huhu...Kỷ Thừa...rất trướng, bụng thật lớn a..."
"Hân Hân ngoan, sờ đi nó, đó là của em, đây là thứ làm em sướng, đừng lo lắng, lát nữa sẽ càng thoải mái hơn".
Kỷ Thừa một tay cởi áo, hai thân thể trần truồng dính sát vào nhau, bàn tay vuốt ve bộ ngực của cô, trêu chọc khiến đầu vú mẫn cảm dựng thẳng, ngón tay không ngừng vuốt ve qua lại.
"Sướng quá phải không? Mới nhìn một cái nơi này đã dâm đãng ngạnh lên, phía dưới dâm thuỷ chảy ra thật nhiều làm ướt chân anh."
"Không có...em mới không, anh mau buông em ra, em thật sự không chịu được nữa!"
Cô khóc thảm thiết, lắc đầu xin tha, ngón chân có cuộn tròn lại, nặng nề ngồi xuống phía dưới của anh, ngẩng đầu thét chói tai, đã đến giới hạn chịu đựng dâm dịch một lần nữa chảy ra đạt đến cao trào.
Lỗ nhỏ bị côn thịt cắm chặt không một lỗ hở, bên trong dâm thuỷ bị chặn lại, theo động tác dưới thân anh thọc vào rút ra mà chảy ra, vừa khó chịu vừa thoải mái, thân thể đã không còn sức lực, tuỳ ý anh chơi đùa.
Hai chân bị anh tách ra, Kỷ Thừa không cố kị đem cô đẩy lên giường, gia tăng tốc độ cắm vào.
Thanh âm Tưởng Hân đã khàn, kêu lên từng tiếng ngắt quãng, cô còn không biết mình đang nói gì, có thể đang cầu xin anh dừng lại hoặc có thể do sướng mà phát ra những tiếng rên rỉ.
Một bàn tay bao phủ lấy ngực cô không ngừng làm loạn, da thịt trắng nõn trong mắt anh chính là thứ quyến rũ nhất rất, Kỷ Thừa nhịn không được cúi đầu ngậm lấy đầu vú, thân mình lại một trận tê dại.