Tầng hai của căng tin có một nhà hàng dành cho những trường hợp đặc biệt. Bên trong có phòng riêng, đảm bảo sự riêng tư, có một bàn tròn vô cùng lớn, anh ngồi bên cạnh cô, xoa bóp đùi cho cô. Đồ ăn đều là những món cô thích nên cô ăn rất ngon miệng.
Nhìn cô ăn uống vui vẻ, sức tay anh chậm lại,"Hân Hân, ngày mai có rảnh không?"
Cô dùng sức mà nhai miếng thịt heo lớn, lắc đầu,"Ngày mai em phải lên lớp, không có ai dạy cho những đứa trẻ đó vì ở trường chỉ có mình em biết ngôn ngữ ký hiệu."
Cô biểu hiện không vui, quay đầu tránh bàn tay anh, anh đột nhiên ôm cổ bắt cô quay đầu lại, rồi điên cuồng gặm cắn môi, đầu lưỡi xâm nhập tiến vào làm cô hít thở không thông, trong khi hôn môi, cô luôn ở thế hạ phong.
Kỷ Thừa chặt môi dưới của cô như để cảnh cáo, Tưởng Hân đến đẩy anh cũng không còn sức nữa, trong xe tràn ngập không khí ái muội.
Anh nhìn cô nhưng cô lại đang nhắm mắt chịu đựng, điều đó khiến anh tức giận.
Đôi môi của Tưởng Hân tê dại, khi anh buông ra cô liền chạy vội về phía trường học, để lại cho anh một bóng lưng, ngón tay thon dài của anh gõ vào vô lăng, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh.
"Đừng để anh tìm được chứng cứ em không yêu anh!"